Hai tay anh đặt trên bả vai của Đoàn Sâm, thử đẩy người nọ ra, thân thể lại đột nhiên bị ôm chặt.
Đoàn Sâm một chút cũng không tin: “Đừng gạt tôi.”
“Tôi không gạt anh.” Trong lòng Diệp Bạch Tư cảm thấy bất lực: “Tôi thề, hiện tại mỗi một lời tôi nói đều là sự thật, tôi không yêu anh, từng phút từng giây ở bên cạnh anh đối với tôi đều là giày vò, tôi đã chịu đựng đủ rồi.”
Hô hấp Đoàn Sâm hỗn loạn, hắn rũ mắt, hàng mi dưới đã trở nên ẩm ướt, hắn càng lúc càng dùng sức ôm lấy Diệp Bạch Tư, chậm rãi nói: “Tôi không hiểu.”
Tay Diệp Bạch Tư lại đặt trên bả vai hắn, anh dùng toàn bộ khí lực để đẩy Đoàn Sâm ra, khó khăn lắm mới đẩy được, anh lập tức lùi về sau tạo khoảng cách với hắn, bốn mắt nhìn nhau, Đoàn Sâm không thể tin vẻ mặt của anh lại có thể bình thản như vậy, Diệp Bạch Tư thậm chí còn nở nụ cười, anh nghiêng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Đoàn Sâm, “Nếu anh thật sự không hiểu, vậy giao toàn bộ chuyện này cho thời gian đi... Tôi về trước.”
Anh một bên đề phòng Đoàn Sâm bất ngờ động thủ, một bên chậm rãi xoay người.
Người đàn ông cất bước đuổi theo anh, Diệp Bạch Tư đột nhiên giống như một con mèo bị kích động, theo phản xạ trở tay, hung hăng đánh lên bàn tay đang nắm lấy mình.
“Chát ——” Một tiếng giòn giã vang lên, Diệp Bạch Tư mạnh mẽ nghiêng người dựa vào tường, hệt như đang né tránh một con thú dữ, anh không nhịn được giương mắt, giọng nói khẽ run: “Đủ rồi, đừng có chọc giận tôi nữa, tôi thật sự rất ghét anh.”
Lần này Đoàn Sâm thật sự ngây người.
Ánh mắt Diệp Bạch Tư nhìn hắn đầy chán ghét, anh gần như căm hận nói: “Đừng đến gặp tôi nữa... Tôi chỉ cần nghĩ đến việc anh đang cố gắng tìm cách giữ tôi lại là đã cảm thấy ghê tởm, thật mỉa mai, Đoàn Sâm à...”
Anh buộc bản thân phải bình tĩnh trở lại, lặp lại một cách đầy ẩn ý: “Thật sự rất mỉa mai.”
Đồng tử màu xám của Đoàn Sâm dần dần mở rộng, cả người giống như bị sét đánh.
Diệp Bạch Tư xoay người, cũng không quay đầu nhìn lại, trở vào trong nhà hàng.
Lúc ngồi xuống trước mặt Diệp Bạch Ngọc, anh khôi phục vẻ bình thản như trước, “Ăn thôi.”
Thai Hồng Quả trầm tư liếc ra bên ngoài, trong lòng cô dần sinh ra vài phần thương cảm.
Mãi đến khi bữa cơm này kết thúc, Đoàn Sâm vẫn không hề trở lại.
Sau khi ăn xong, Diệp Bạch Tư cùng em trai chia tay hai chị em bọn họ, lái xe rời đi.
Thai Hồng Quả cũng gọi em trai lên xe, Ân Tự nghiêng đầu nhìn sắc mặt của cô, y nói: “Em tưởng chị ghét anh ta chứ.”
“Ai?” Thai Hồng Quả định thần lại, cô bật cười: “Không thích thật, nhưng mà... Dù sao cũng lớn lên cùng nhau, lần này phỏng chừng anh ta thật sự thất bại thảm hại rồi.”
Đoàn Sâm không biết đang suy nghĩ cái gì, hắn bỏ lại tài xế, một mình lái xe đến vùng ngoại ô, gió lạnh từ cửa sổ mở lớn tràn vào, ngón tay cầm vô lăng dần trở nên lạnh lẽo.
Lúc nãy ở bên ngoài nhà hàng, biểu tình và ngữ khí của Diệp Bạch Tư cũng như từng câu từng chữ mà anh nói cứ lướt qua tâm trí hắn hết lần này đến lần khác.
Đó không phải là Diệp Bạch Tư.
Đó làm sao có thể là Diệp Bạch Tư được.
Diệp Bạch Tư làm sao có thể nói những lời này với hắn và dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn cơ chứ.
Sau khi đột ngột phanh gấp, chiếc xe dừng lại bên cạnh một cái hồ chứa nước, không có bất cứ công trình kiến trúc nào ngăn cơn gió lạnh đang rít gào, Đoàn Sâm chậm rãi áp trán vào tay lái.
Cảm xúc nói với hắn rằng đó không phải là Diệp Bạch Tư.
Nhưng lý trí lại nói với hắn, đó chính là Diệp Bạch Tư.
Anh không cần hắn nữa.
Hắn không cách nào nghĩ ra rốt cuộc chuyện đã sai ở đâu, hắn chỉ cảm thấy rất khó để chấp nhận, có chút xấu hổ buồn bực, có chút mờ mịt, và nhiều hơn cả là dằn vặt.
“Ghê tởm, rất mỉa mai...”
Trong đầu hắn chỉ quanh quẩn những lời này, hắn lờ mờ nhận ra Diệp Bạch Tư đang xem thường hắn, như thể hắn không chút nào xứng đáng để đứng trước mặt anh.
Sao có thể như vậy được... Diệp Bạch Tư ngoan ngoãn như vậy, nghe lời như vậy, dịu dàng ân cần như vậy... Trước kia, mỗi lần Diệp Bạch Tư nhìn hắn, trong mắt anh luôn mang theo ánh sáng.
Từ khi nào chút ánh sáng đó và chiếc xoáy nông hình quả lê kia đã cùng nhau biến mất rồi?
Hốc mắt Đoàn Sâm đỏ lên.
Hắn chưa bao giờ trải qua loại chuyện như thế này, chỉ cần có Diệp Bạch Tư ở bên cạnh, mọi thứ xung quanh hắn đều rất thuận lợi, hắn chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày Diệp Bạch Tư ghét bỏ hắn, chán ghét hắn, không cần hắn, thậm chí còn... ghê tởm hắn.
Điều này thật sự rất khó để chịu đựng được.
Đoàn Sâm cố gắng bình tĩnh lại, thế nhưng thân thể hắn lại bất giác run lên.
Hắn phải thừa nhận rằng hắn sợ, hắn phải thừa nhận rằng hắn không thể sống thiếu Diệp Bạch Tư.
Thế nhưng hắn không dám đi tìm anh nữa, hắn sợ Diệp Bạch Tư sẽ lại nhìn hắn với ánh mắt như vậy, rồi anh sẽ nói những lời khiến hắn không còn mặt mũi nào mà chạy trối chết.
Bên trong xe rất yên tĩnh, thỉnh thoảng gió lạnh thổi qua làm hô hấp nặng thêm, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại ồn ào vang lên, Đoàn Sâm mới sửng sốt một chút, sau khi hoàn hồn lại thì phát hiện cả người mình đã lạnh buốt, lúc vươn tay lấy điện thoại, ngón tay hắn cứng đờ đến phát đau.
Hắn kéo cửa sổ lên, bật hệ thống sưởi trong xe để trấn tĩnh chính mình.
Sau đó bật chế độ rảnh tay.
“Đoàn Sâm?” Là Thích Trực, y nói: “Gọi cậu mấy lần rồi mà cậu không bắt máy, tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì chứ.”
Gọi mấy lần rồi sao? Hắn hoàn toàn không nghe thấy.
“Lúc nãy tôi đang lái xe.”
“Giọng của cậu sao vậy, khàn thế này?”
Đoàn Sâm lúc này mới nhận ra giọng của mình còn khàn hơn cả lúc nãy, hắn nhất thời không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào.
Thích Trực lại nói: “Cậu đang ở đâu, tôi đi tìm cậu.”
Đoàn Sâm nghe thấy chính mình đáp: “Mang theo mấy chai rượu.”
Thời điểm Thích Trực đến, y phát hiện ra hắn đã thu dọn lại cảm xúc, y lên xe ngồi xuống ghế bên cạnh, đặt rượu trên tay vào giữa hai người, nói: “Rượu đỏ rượu trắng lẫn bia, tôi mang toàn bộ đến rồi đấy.”
Đoàn Sâm kéo cà vạt, chộp lấy một chai mở ra, ngửa đầu lên trút xuống.
Thích Trực cùng hắn uống một hồi, Đoàn Sâm đã nhanh chóng bóp nát vài chai. Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, Thích Trực bắt đầu tìm đề tài: “Nhớ lúc trước cậu an ủi Thai Hồng Quả không, cuộc sống giống như một phương trình, luôn luôn có cách giải, tuy rằng cô ấy nói đó là lời an ủi vô nghĩa nhất mà cô ấy từng nghe... Sao vậy, lần này cậu không vượt qua được Diệp Bạch Tư à?”
Đoàn Sâm lại lần nữa uống cạn một chai rượu, hắn lau miệng, ánh mắt nhìn thấu qua cửa sổ phía trước.
Hôm nay không có nắng chiều, bầu trời đầy mây, sắc trời lúc này đã nhá nhem tối, mọi thứ xung quanh đều đen kịt.
Hắn mở miệng, cơn đau xé toạc cổ họng, trong giọng nói đã có chút men say: “Diệp Bạch Tư, không phải là phương trình.”
Ánh mắt Thích Trực lóe lên.
Thật ra mà nói, Đoàn Sâm quen biết được Diệp Bạch Tư cũng là do một tay Thích Trực tác hợp mà thành, dĩ nhiên, việc tác hợp này vốn cũng không phải là chủ ý của y.
Năm mười tám tuổi, Diệp Bạch Tư được nhận xét là một vũ công hạng nhất trong giới vũ đạo, năm mười chín tuổi, anh đã bộc lộ tài năng xuất sắc tại cuộc thi trong nước và được mời chuẩn bị tham gia một cuộc thi khiêu vũ quốc tế.
Thế nhưng vào năm đó, bố anh nhảy lầu, mẹ anh gặp tai nạn giao thông, còn em trai thì bị thương nặng ở chân.
Hiện thực vĩnh viễn luôn đẫm máu hơn phim ảnh. Diệp Bạch Ngọc chín tuổi, vì tận mắt nhìn thấy mẹ chết ở trước mặt mà tâm lý bị tổn thương nghiêm trọng, từ chối giao tiếp với bất cứ ai ngoại trừ Diệp Bạch Tư.
Diệp Bạch Tư tự nguyện từ bỏ vị trí của mình trên sân khấu thế giới, gánh vác trách nhiệm chăm sóc em trai cùng với trọng trách phối hợp với bác sĩ tâm lý để điều trị.
Đây là mối tình trước.
Thích Trực vẫn luôn biết về Diệp Bạch Tư, thậm chí y còn hâm mộ anh một cách chân thành, sau khi biết anh không bước lên sân khấu thế giới còn tiếc nuối thật lâu, mãi đến một ngày tình cờ gặp được, y nhìn thấy cái người đáng lẽ phải ở trên sân khấu kia lại đang phát tờ rơi cho y.
Bố mẹ Diệp qua đời, các đối tác của xí nghiệp quần áo nhỏ nhà họ đã ôm tiền bỏ trốn, nhà Diệp hiện tại một nghèo hai trắng*, thế nhưng chi phí điều trị cho Diệp Bạch Ngọc cũng không phải là nhỏ.
* [一穷二白]: Nghèo khổ, túng quẫn.
Diệp Bạch Tư ngừng khiêu vũ, bởi vì khiêu vũ đòi hỏi rất nhiều thời gian và sức lực, mà cho dù có diễn đi diễn lại thì thu nhập vẫn rất ít ỏi, chạy đôn chạy đáo cũng không có lợi cho việc chăm sóc em trai, vì vậy anh chọn đi làm thuê khắp nơi.
Thích Trực cố tình muốn giúp đỡ anh nhưng Diệp Bạch Tư nhất quyết không nhận, hai người giữ liên lạc đứt quãng cho đến khi trên tay Thích Trực vừa lúc có một trung tâm thương mại mới khai trương, y mời Diệp Bạch Tư đến tham gia tiệc khai mạc, nhảy một bài được mười vạn.
Diệp Bạch Tư thấy y có lòng giúp đỡ mình như vậy, anh không nỡ từ chối nên đành cho qua.
Cũng trùng hợp là đêm đó Đoàn Sâm không có việc gì nên đi theo Thích Trực ngồi ở khán phòng.
Ngay từ tiết mục mở đầu hắn đã buồn ngủ, thản nhiên vùi đầu hỏi Thích Trực: “Đây là khẩu vị của cậu đấy à?”
Thích Trực từ chối cho ý kiến: “Đợi tiết mục áp chót đi.”
Sau đó, khi đến màn áp chót, thời điểm Diệp Bạch Tư bước lên sân khấu, Đoàn Sâm ngồi thẳng người dậy, hắn hỏi Thích Trực: “Sao cậu ta bay vào được vậy?”
Thích Trực nâng cằm: “Xem ra đại công tử hài lòng với tiết mục này rồi.”
Xuất thân của Diệp Bạch Tư là múa cổ điển, sau này mới xen vào múa hiện đại, thật ra loại hình khiêu vũ không quan trọng, quan trọng là... Kỹ năng cơ bản của anh rất tốt, dáng người mềm mại không xương, cổ tay lúc múa giống như tơ lụa, trang phục biểu diễn anh mặc hôm đó cũng không hề nổi bật, chỉ là một bộ quần áo trắng mang hơi hướng retro.
Điệu múa hôm đó là do Thích Trực chọn, đó là điệu múa mà Diệp Bạch Tư đã chậm chạp sáng tác trong suốt hai năm chăm sóc em trai, có tên là 'Tất cả chúng sinh đều đau khổ'.
Màn khiêu vũ hoàn tất, cả khán phòng hoàn toàn tĩnh lặng.
Sau này Thích Trực thường xuyên chế nhạo Đoàn Sâm trước mặt Diệp Bạch Tư, “Điệu múa của cậu đã kéo đại công tử Đoàn của chúng tôi từ trên trời rớt xuống đất đó.”
Những người không thường xuyên xem khiêu vũ như Đoàn Sâm chưa từng nghĩ đến một người lại có thể múa một cách cuốn hút đến như vậy.
Khi âm nhạc kết thúc, người trên sân khấu tiến lên cúi chào, Đoàn Sâm bị Thích Trực đẩy lên phía trước: “Thế nào, cậu thưởng thức không?”
Đoàn Sâm vô thức vỗ tay tán thưởng, hắn đã vô thức rơi nước mắt rồi, thế nhưng chỉ chớp mắt thật nhanh, không hề dùng tay lau, giống như hắn sợ nếu lau nước mắt thì sẽ cản trở tầm nhìn của mình đối với người trên sân khấu.
Diệp Bạch Tư đi ra, Thích Trực đang định nghiêng đầu nói với Đoàn Sâm cái gì đó, song người bên cạnh đã không thấy bóng dáng.
Diệp Bạch Tư thay quần áo xong, anh choàng khăn quàng cổ lên, đang định rời đi thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói: “Xin chào.”
Diệp Bạch Tư nghi hoặc quay lại.
Khi đó trời đã về đêm, đèn neon thắp sáng đường phố, phía sau Diệp Bạch Tư là dòng xe cộ qua lại không ngừng, tiếng lốp xe ma sát với mặt đất ồn ào hỗn độn.
Đoàn Sâm rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của mình, hắn im lặng nhìn Diệp Bạch Tư, chậm rãi bước đến nói: “Tôi là, bạn của Thích Trực, tôi tên là Đoàn Sâm.”
“Thích... Ngài Đoàn, xin chào.”
Đoàn Sâm trầm mặc một lát, sau đó nói: “Tôi có thể nhìn tay của cậu một chút không?”
Vẻ mặt Diệp Bạch Tư hiện lên bối rối, một lúc sau mới nâng tay lên hỏi: “Anh xem tướng à?”
Đoàn Sâm mỉm cười: “Không phải, tôi chỉ là tò mò thôi, cánh tay của cậu giống như không có xương vậy... Tôi có thể sờ một chút không?”
Diệp Bạch Tư cũng nở nụ cười, anh thản nhiên đưa tay đẩy đến trước mặt Đoàn Sâm, ánh mắt xinh đẹp lấp lánh như chứa đầy sao trong đó: “Tôi nể mặt ngài Thích đấy nhé.”
Đoàn Sâm cầm lấy tay anh, năm ngón tay di chuyển, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh.
Thời điểm Thích Trực tìm thấy Đoàn Sâm, Diệp Bạch Tư đã rời đi, Đoàn Sâm đứng trong gió lạnh, hư vô nắm lấy tay phải giống như đang hồi tưởng lại điều gì đó.
Thích Trực nhìn chòng chọc hồi lâu, y hỏi: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
Đoàn Sâm thường nói rằng cuộc sống giống như một phương trình, chỉ cần tính toán chính xác thì sẽ luôn có lời giải, cho nên hắn chưa từng gặp phải khó khăn.
Thế nhưng ngày hôm đó, hắn nhìn bàn tay của mình, giống như đang lẩm bẩm với bản thân, cúi đầu nói: “Trong phương trình chính xác lại xuất hiện một đóa hoa không hề logic chút nào.”
Thích Trực chưa bao giờ hiểu được ý tứ của câu nói đó, mãi đến hôm nay nghĩ lại, y đột nhiên tỉnh ngộ.
Diệp Bạch Tư không phải là phương trình, không phải là bất kỳ con số hay ký hiệu nào quen thuộc với Đoàn Sâm.
Anh là đóa hoa phi logic kia, Đoàn Sâm không thể thêm anh vào đẳng thức, cũng không thể học được cách phân biệt đóa hoa này với những con số. Vì để phù hợp với thói quen của hắn, đóa hoa lặng lẽ biến mình thành một con số, khiến cho hắn nghĩ rằng mình có thể nắm trong tay.
Thế nhưng hoa là hoa, anh không hề có sự logic, có thể ngụy trang một lúc nhưng không thể ngụy trang cả đời.
Đoàn Sâm không hiểu được chu đáo, cho nên cuối cùng hắn đã đánh mất hoa rồi.
===
Anh Anh: Vợ ơi, em về đi mà, hmu hmu.
Diệp Diệp: *rút súng*