Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi

Chương 17: Chương 17




Diệp Bạch Tư vừa tỉnh dậy thì nhìn thấy trên điện thoại có hàng tá cuộc gọi nhỡ.

Anh có hai cái điện thoại, cái dành cho công việc thì mở 24/7, cho dù kinh nghiệm của Kế Sách phong phú hơn anh nhưng cơ bản là có nhiều việc y không cần phải ra mặt.

Còn cái kia là cái mà anh thường mang theo và sử dụng hằng ngày, trước kia khi ở cùng Đoàn Sâm thì cũng được mở 24/7, bởi vì lúc Đoàn Sâm và em trai cần thì sẽ có thể liên lạc với anh ngay lập tức.

Hiện tại đã trở về nhà, em trai ở ngay bên cạnh, đến buổi tối Diệp Bạch Tư sẽ bật chế độ không làm phiền.

Cho nên thật sự không nhận được dù chỉ một cuộc gọi.

Không phải chuyện công việc, anh với Diệp Bạch Ngọc cũng không có thân thích nào, sẽ không có ai gọi đến ngoại trừ Đoàn Sâm.

Diệp Bạch Tư không muốn đổi số, số điện thoại cá nhân này của anh kết nối với rất nhiều tài khoản xã hội, thẻ ngân hàng, vân vân, còn có một vài thông tin liên lạc của thầy cô và bạn bè của Diệp Bạch Ngọc nữa.

Anh cho rằng Đoàn Sâm sẽ không dây dưa, trong ấn tượng của anh, Đoàn Sâm không phải là loại người sẽ bám riết không tha như vậy.

Thật quá tệ.

Diệp Bạch Tư đứng dậy tìm Diệp Bạch Ngọc lấy một cái sim phụ, quay qua lấy que chọc sim, sau đó anh trở về phòng ngủ thì phát hiện điện thoại lại vang lên.

Anh đành phải bắt máy, kiên nhẫn hỏi: “Ai vậy?”

“Là tôi, Thích Trực.”

Anh quen biết Thích Trực sớm hơn cả Đoàn Sâm, năm đó Thích Trực cũng giúp anh khá nhiều, thế nhưng (độ quen biết của) anh với Thích Trực khi ấy suy cho cùng vẫn không bằng giữa Đoàn Sâm với Thích Trực.

Ngữ khí của Diệp Bạch Tư điềm đạm: “Có chuyện gì sao?”

“Là Đoàn Sâm.” Thích Trực nói: “Tối hôm qua cậu ta đến cạnh hồ chứa nước uống rượu, lúc nhập viện vẫn không ngừng gọi tên của cậu.”

Diệp Bạch Tư im lặng, ồ, ừm, dùng hai chữ này trong tình cảnh như vậy cũng không thích hợp cho lắm, bởi vì anh biết Thích Trực đang muốn nghe cái gì.

Thích Trực yên lặng chờ một hồi, sau đó y nói tiếp: “Thật sự là không được sao? Tôi còn chờ uống rượu mừng của hai người mà.”

“Đã từng, tôi cũng đã từng nghĩ như vậy.”

Thích Trực lập tức nói: “Nếu cậu còn nghĩ đến thì để tôi xử lý chuyện này cho, Đoàn Sâm chỉ là theo chủ nghĩa không kết hôn thôi, chứ cậu ta không chán ghét cậu, tối hôm qua cậu ta rất...”

“Thích Trực.” Diệp Bạch Tư ngắt lời y: “Chúng ta ít nhiều gì cũng xem như là bạn bè, phiền anh suy nghĩ cho cảm nhận của tôi một chút với.”

“Ý của tôi không phải vậy... Tôi nghĩ là cả hai người các cậu đều có tình cảm với nhau, cũng không nên ầm ĩ đến mức mỗi người một ngả chứ?”

“Chẳng qua là đã từng.” Diệp Bạch Tư sửa lại, “Xin lỗi, tôi còn có việc, lần sau nói chuyện nhé... Điều kiện tiên quyết là không nói về Đoàn Sâm nữa.”

Thích Trực buông điện thoại, quay mặt qua nhìn Đoàn Sâm nói: “Giảng hòa thất bại rồi.”

Đoàn Sâm tựa vào đầu giường, tay trái cắm kim nhỏ giọt, tay phải cầm một quả táo, sau khi nghe xong thì thu hồi tầm mắt, há miệng cắn một miếng.

Thật ra không phải hắn uống rượu quá nhiều, mà là vì bị trúng gió nên sốt cao. Thích Trực nhìn hắn một lúc, sắc mặt Đoàn Sâm không chút thay đổi nói: “Cậu đi đi.”

“Có cần tôi gọi điện cho bác gái không?”

Trước kia mỗi lần Đoàn Sâm gặp chuyện đều tìm Hứa Tâm Nguyệt, cho đến khi Diệp Bạch Tư xuất hiện, nếu nghĩ như thế, Diệp Bạch Tư quả thực đã thay bà đảm đương vai trò của một người mẹ.

Đoàn Sâm nói: “Không cần.”

“Cậu có chắc mình làm được không đấy?”

“Tôi có trợ lý rồi.”

“Trợ lý mới của cậu có tốt hơn Kế Sách không?”

“Đừng nhắc đến anh ta với tôi.”

“Các cậu là thật hay giả vậy, bên ngoài đồn rằng cậu với Kế Sách đang bắt tay diễn kịch với chủ ý là để cho y vào Kim Dược thăm dò thực hư của A, tất cả mọi người đều đang chờ các cậu đóng góp tin tức đầu tay đấy.”

Đoàn Sâm cau mày: “Cậu cũng nghĩ như vậy à?”

“Ai có mắt cũng thấy những hạng mục mà A làm đều là những cái mà cậu không thèm rớ đến, cho dù là thứ cậu không cần đi nữa, nhiều lần như vậy sẽ khiến cậu không thể tránh khỏi việc nảy sinh hứng thú với đối phương, đúng không? Lần này Kế Sách nẫng tay trên hạng mục kia của cậu, trong mắt của hầu hết mọi người, chẳng qua chỉ là cấp cho A một cái đầu danh trạng* thôi.”

* [投名状]: Việc phải làm một số chuyện để cam kết với một phía, đồng thời khóa khả năng trở mặt của đối phương.

“Hắn còn không xứng để tôi lấy Kế Sách làm mồi nhử đâu.” Đoàn Sâm dứt lời, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Nếu các cậu đều nghĩ như vậy thì hẳn là A cũng nghĩ như vậy, thế làm sao hắn dám thu nhận Kế Sách được?” . Truyện Đoản Văn

“Hoặc là hắn rõ ràng nội tình của cậu, hoặc là hắn không hề sợ cậu, hoặc là... hạng mục kia có ý nghĩa quan trọng đối với Kim Dược, dù cho đắc tội với cậu thì cũng phải nhất định đạt lấy.” Thích Trực suy nghĩ, nói: “Kim Dược à... Công ty này mới thành lập chưa đến năm năm phải không? Gần đây hình như có xu hướng phát triển văn hóa truyền thông, thật lòng mà nói, lúc đầu tôi còn tưởng rằng Kim Dược là do cậu chơi vé* chứ.”

* [玩票]: Ý chỉ một công việc không chính thức, không chuyên nghiệp.

“Tôi không nhàm chán như vậy.” Đoàn Sâm cắn hai miếng, sau đó ném quả táo đi, nói: “Hiện tại tôi cũng rất muốn biết hắn rốt cuộc là ai, là ai cho hắn lá gan dám cướp hạng mục của tôi.”

Thích Trực cười, “Hạng mục này được Kế Sách đàm phán dưới danh nghĩa của Kim Dược đấy.”

“Lấy nhân mạch* của tôi đi nịnh hót sếp mới, y thật sự là càng lúc càng có bản lĩnh rồi.”

* [人脉]: Người có “nhân mạch” tốt tức là có quan hệ tốt với mọi người, quen biết rộng, được lòng người.

“Vừa nãy cậu nói A không xứng để cậu lấy Kế Sách làm mồi nhử, chứng tỏ là cậu biết rất rõ năng lực của Kế Sách, rốt cuộc là lí do gì khiến cho cậu có thể chắp tay dâng một vị đại tướng như vậy cho người ta thế?”

“Tôi không muốn nhắc đến chuyện này.” Đoàn Sâm bắt đầu bóc quả quýt, thản nhiên nói: “Thế nhưng rất cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tìm cho tôi một đối tượng để trút giận.”

Lông mày Thích Trực nhảy dựng lên, y lập tức bật cười: “Hy vọng sự sụp đổ của Kim Dược có thể khiến cậu thoải mái hơn một chút.”

Đây là giận chó đánh mèo, trong lòng bọn họ đều biết rất rõ, thế nhưng cũng không quan trọng, thế giới này vốn dĩ là cá lớn nuốt cá bé mà.

...

Lúc Diệp Bạch Tư nhận được điện thoại của Kế Sách, anh đang đọc một quyển sách về tài chính mới mua. Anh biết rõ năng lực của mình trên thương trường vẫn còn rất non nớt, muốn quản lý tốt Kim Dược, nếu chỉ dựa vào những kiến thức học được từ Đoàn Sâm thì dĩ nhiên là không đủ.

Bỏ qua cảm xúc cá nhân mà nói, năng lực kinh doanh của Đoàn Sâm là điều mà Diệp Bạch Tư vô cùng ngưỡng mộ, thậm chí là có phần không thể đạt được.

Nhưng anh thật sự không ngờ rằng nguy cơ đầu tiên của Kim Dược lại đến từ Đoàn Sâm.

“Tất cả các đối tác đang thực hiện hạng mục đều đồng loạt dừng lại, đối phương rất thản nhiên, chính là chỉ thị của Đoàn Sâm, anh ta bảo đối tác truyền đạt lại cho chúng ta, nếu còn muốn tiếp tục sống sót thì hãy chấp nhận yêu cầu thu mua của anh ta, có thể lần mạo phạm trước đây của chúng ta sẽ được tha thứ.” Kế Sách vừa chỉ ra vấn đề vừa đưa ra đề xuất: “Anh ta đang nói đến chuyện lần trước đấy, có lẽ chúng ta có thể trả hạng mục lại cho anh ta.”

“Làm sao trả được?” Diệp Bạch Tư nói: “Hợp đồng cũng đã ký rồi.”

“Bởi vì anh ta sẵn sàng trả tiền, chứng tỏ anh ta không có ý bức Kim Dược vào đường cùng, nếu anh ta muốn thì cứ đưa cho anh ta đi, chẳng lẽ chúng ta phải vì một cái hạng mục mà vứt bỏ cả Kim Dược sao?” Kế Sách nói: “Tôi biết rất rõ những thủ đoạn của anh ta, anh ta nói được làm được đấy, bây giờ hoặc là chúng ta rút lui từng bước, giao hạng mục cho anh ta, hoặc là chúng ta để cho toàn bộ những hạng mục trong tay trở nên mục nát.”

Diệp Bạch Tư trầm mặc hồi lâu, thời điểm mở miệng lại lần nữa, giọng nói của anh khẽ run rẩy: “Anh biết không, anh ta muốn mua lại hạng mục đó... để tuyết tàng.”

“Trong kinh doanh không thể quá tử tế được, chúng ta không phải làm từ thiện.” Kế Sách nhẹ giọng nói: “Huống chi bây giờ nó cũng đã chết trong tay chúng ta rồi.”

Diệp Bạch Tư lại im lặng một hồi, Kế Sách rũ mắt, chậm rãi nói: “Trước giờ anh ta chưa từng cho phép bất cứ ai động thủ với đồ của mình... Nếu đã đoạt lấy miếng thịt trong miệng anh ta, hẳn là cậu cũng có thể đoán trước là sẽ có ngày này.”

“Phải.” Diệp Bạch Tư chậm rãi nói: “Nhưng chắc chắn vẫn còn cách.”

“Diệp tổng.” Kế Sách nhắc nhở anh: “Cậu đối đầu với anh ta chính là đang lấy trứng chọi đá đấy.”

“Lúc trước anh khuyên tôi không nên động vào đồ của anh ta.” Diệp Bạch Tư chậm rãi nói: “Anh muốn biết lí do không?”

“Không phải tôi đang khiêu khích anh ta, cũng không phải tôi cố ý đối đầu với anh ta.”

“Là bởi vì bố của tôi...” Diệp Bạch Tư nói: “Tâm huyết hơn hai mươi năm của ông cũng bị tuyết tàng giống như vậy, cho nên ông sụp đổ, nhảy lầu tự sát.”

Kế Sách không nói gì suốt một lúc lâu.

“Có một cách.” Diệp Bạch Tư nghiêm túc nói: “Sở dĩ anh ta có thể ngăn cản những người này là bởi vì lợi nhuận thu được không đáng để đối tác mạo hiểm đối địch với anh ta, thế nhưng nếu có một cái bánh ngọt đủ lớn thì sao?”

Nếu không phá cái cũ thì sẽ không xây được cái mới, phải cố tìm đường sống trong cõi chết thôi. Vẻ mặt lo lắng của Kế Sách dần dần giãn ra, y nở nụ cười nói: “Ý tưởng rất hay, song cũng rất khó thực hiện... Với một cái bánh ngọt như vậy, quyền nói chuyện sao lại nằm trong tay của chúng ta được?”

“Cái này thì phải nhờ Kế tổng hỗ trợ rồi.”

Sau khi cuộc gọi kết thúc, rất lâu sau Kế Sách mới thu hồi điện thoại, y nhìn ảnh đại diện phía trên dãy số, trong lòng bất định.

Nếu Đoàn Sâm biết Diệp Bạch Tư là người như vậy... E rằng hắn sẽ càng không nỡ buông tay đúng không?

...

Đoàn Sâm dành thời gian cho công việc còn nhiều hơn trước, hắn không đi tìm Diệp Bạch Tư, thế nhưng hắn phát hiện ra một sự thật chết tiệt là Diệp Bạch Tư ở đâu cũng có.

Anh xuất hiện trong văn phòng, trong phòng nghỉ, cũng xuất hiện trong thang máy tư nhân của Đoàn Sâm, thậm chí là xuất hiện luôn trong xe hơi của hắn.

Hắn ngồi trước máy tính, ngẩn người nhớ lại một ngày Diệp Bạch Tư mang cà mên đi vào, thấy hắn vẫn đang chăm chú xem tài liệu thì lẳng lặng bước đến, anh cúi người dán môi bên tai hắn, dùng hơi thở nhẹ nhàng gọi: “A Đoàn ——”

Lỗ tai hắn ngứa ngáy, nghiêng đầu nhìn, Diệp Bạch Tư nở nụ cười với hắn, chỉ vào cà mên đặt một bên: “Đến giờ ăn tối rồi, em làm món ngon cho anh đây.”

Đoàn Sâm thu hồi tầm mắt, nói: “Chờ tôi xong việc đã.”

Diệp Bạch Tư ngoan ngoãn ngồi một bên đợi hắn nửa tiếng, sau đó anh lại nhẹ giọng thúc giục: “Được rồi, anh ăn trước đi, để lát nữa nguội mất.”

“Chờ một chút.”

Diệp Bạch Tư không có cách nào khác, anh mở cà mên ra, kéo một chiếc ghế đẩu đến trước mặt hắn, “Nè, anh không cần động tay đâu, cứ lo làm việc đi, chỉ cần há miệng là được rồi.”

Đoàn Sâm đột nhiên dừng đũa.

Tạ Ninh đứng ở một bên, vẻ mặt có chút đau khổ, không phải chứ, đây đã là món thứ tư y đặt mua rồi đấy. Đoàn Sâm nói y đặt đại món gì cũng được, thế nhưng cuối cùng lúc mang về hắn chỉ mới cắn có một miếng đã đặt xuống... Làm trợ lý của Đoàn Sâm khổ quá đi mất.

Đoàn Sâm vẫn đang ngẩn người.

Hắn đang nghĩ, hóa ra Diệp Bạch Tư còn từng đút hắn ăn cơm nữa... Đó là khi nào vậy?

Hình như là vào mùa xuân năm đầu tiên quen nhau, lúc đó hắn mới chính thức tiếp quản công ty chưa được bao lâu, bởi vì làm việc cả ngày lẫn đêm mà ngất xỉu trong văn phòng, thời điểm tỉnh lại trong bệnh viện, Diệp Bạch Tư đang ngồi một bên gọt táo cho hắn với đôi mắt đỏ hoe.

Chính là ngày hôm đó, hắn nhìn Diệp Bạch Tư và nói với anh: “Theo tôi về nhà, chăm sóc cho tôi đi.”

Diệp Bạch Tư ngẩn ra nhìn hắn: “Nhưng em còn công việc mà.”

“Tôi nuôi em.”

Lông mi Diệp Bạch Tư khẽ động, anh không khỏi nở nụ cười, đỏ mặt nhét táo vào miệng hắn: “Em không cần.”

“Vậy thì tôi tiêu rồi.” Đoàn Sâm cắn một miếng táo, nói: “Xem ra tôi chắc chắn sẽ vì làm việc quá sức mà tráng niên sớm thệ* thôi.”

* [英年早逝]: Tuổi còn sung sức mà chết sớm.

Sau khi xuất viện được hai ngày, Đoàn Sâm lại bởi vì uống rượu mà trở lại truyền nhỏ giọt.

Diệp Bạch Tư lại đến thăm hắn, anh bước đến trước mặt Đoàn Sâm, mím môi kéo kéo mặt của hắn, giống như đang kiểm tra xem hắn đã sụt bao nhiêu cân.

Sau đó anh nhìn Đoàn Sâm đang nằm trên giường, nghiêm mặt nói: “Từ nay về sau anh phải ngoan ngoãn nghe lời em, ăn cho no ngủ cho kỹ.”

“Bởi vì từ nay về sau, tính mạng của anh sẽ do em tiếp quản.”

Tạ Ninh đột nhiên giật mình một cái, lùi mấy bước đi ra ngoài, lặng lẽ đóng cửa phòng làm việc lại.

Y đang nằm mơ à?

Sao đột nhiên Đoàn đại BOSS lại khóc thế này?

===

Anh Anh: Huhuhuhuhu.

Diệp Diệp: Câm miệng.

Tác giả: Những phần nói về cạnh tranh trong kinh doanh đều được viết vớ vẩn, toàn bộ kiến thức đều lấy từ Baidu, chắc chắn sẽ có bug và sai sót trong chuyên môn, nhưng miễn nó không mâu thuẫn là được, mọi người cứ xem như chuyện hài đi, đừng lôi tôi ra trêu, tôi xấu hổ lắm, cảm ơn các bạn đã thông cảm nha ngao ngao!!

Bun: Sau mỗi chương ngoài tiểu kịch trường ra thì đôi khi còn có những dòng tám nhảm của tác giả nữa, mình chỉ edit lại những cái quan trọng thôi nha, thứ nhất là để đỡ tốn thời gian, thứ hai là để mọi người không bị nhàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.