Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 2: Chương 2: Gặp Mặt




“Phanh ――” Đào Thất hung hăng té ngã trên mặt đất, chân bị Đào Thành Võ đánh gãy xương, cơn đau ray rứt như muốn lấy mạng cậu.

Ngư dân ở bến tàu phụ cận, hiện tại Hoắc gia nhất định là ở nơi đó bàn chuyện làm ăn, đời trước hắn là ở bến tàu nhặt được cậu.

Tuy rằng thời gian trước ba ngày, nhưng không quan hệ, cậu nhất định sẽ tìm được Hoắc gia.

Lúc này, ở phía xa có một luồng ánh sáng chiếu đến trên người Đào Thất.

Xuyên qua màn đêm u tối, phá vỡ đêm mưa lạnh lẽo, mang theo hy vọng cùng với tâm tình vội vã hướng nơi cậu mà chạy đến.

Đào Thất nâng lên tay ngăn trở ánh đèn chói mắt, xuyên thấu qua khe hở nhìn đến nơi xa nghiễm nhiên là một chiếc xe.

Dưới tiếng nổ ầm của sấm sét, trên xe chậm rãi đi xuống một người đàn ông cao lớn.

Hắn căng cây dù che mưa đi thẳng về phía trước, xi măng trên mặt đất bắn lên bộ âu phục sang quý của hắn, hắn cũng không quan tâm chút nào, phảng phất như phía trước có đồ vật mà hắn để ý.

Người đàn ông ngừng lại trước mặt Đào Thất.

“Xin chào, cậu có cần giúp gì không?” Giọng nói của nam nhân cực kỳ nhẹ, tựa như gió xuân tháng ba, chứa vạn vật trơn bóng ôn nhu, làm người ta cảm thấy rất thoải mái.

Đào Thất nghe giọng nói ấy liền ngẩn ra, thân thể căng thẳng, hô hấp trở nên khó khăn thở không nổi, trái tim đau nhức dữ dội.

Tiếng mưa rơi bên tai cậu tựa hồ dần dần rời rạc, toàn bộ trời đất chỉ còn lại người đàn ông cầm dù che mưa.

Nam nhân mặc âu phục màu đen cắt may tỉ mỉ, tóc chải về sau sạch sẽ gọn gàng, trên sống mũi treo một ống kính với một sợi dây bạc, trên mặt mang nụ cười ôn nhu, một bộ dáng ưu nhã tuấn mỹ.

“Hoắc Lệ.” Đào Thất run run rẩy rẩy phun ra tên này.

Trái tim cậu giống như một con chim không an phận, ở đêm mưa gió lớn này xóc nảy khắp nơi.

Hoắc Lệ rõ ràng sửng sốt một chút, không nghĩ tới nam hài này thế mà lại biết tên của hắn. Hắn đem Đào Thất từ trên mặt đất thật cẩn thận mà ôm vào trong xe, cười nói: “Cậu biết tôi?”

Dù sao dằm mưa nói chuyện cũng không tốt.

Đào Thất không nói một lời, hai mắt gắt gao nhìn thẳng người đàn ông trước mắt.

“Tại sao cậu lại ở trong mưa?” Hoắc Lệ từ bên cạnh cầm lấy một cái khăn lông đưa cho Đào Thất, tựa như một vị thân sĩ ưu nhã khéo léo, khóe miệng mỉm cười.

Bên trong xe trầm mặc vài phần, mới vang lên thanh âm run rẩy trong trẻo uyển chuyển.

“Em… Em bị anh trai đuổi ra ngoài.”

“Người nhà của cậu cũng thật xấu, lại đem cậu ném dưới trời mưa to, loại người nhà này không thể chấp nhận được.” Hoắc Lệ nghe được câu nói này đôi mắt lóe lên một chút, sau đó sâu kín thở dài.

“Vậy em có thể đi theo anh sao?” Đào Thất sinh ra mắt ngọc mày ngài, hình dáng tinh xảo diễm lệ, cộng thêm âm thanh thanh thúy giống như chú chim nhỏ mềm mại, làm nội tâm Hoắc Lệ nháy mắt mềm thành một mảnh.

“Em muốn đi theo anh.”

Đời trước, Đào Thất trốn tránh Hoắc Lệ cự tuyệt hắn đụng chạm, suy nghĩ muốn tự do, suy nghĩ rời khỏi Hoắc gia, suy nghĩ muốn theo đuổi trời đất rộng lớn mênh mông bao la ngoài kia như một người bình thường.

Cho đến khi Hoắc Lệ chết đi Đào Thất mới phát hiện người nam nhân này, lúc còn sống lén vì cậu bày xong tất cả con đường, lén vì cậu giải quyết hết những người ở Đào gia, khắc chế tình yêu bản thân.

Hoắc Lệ nghe được thỉnh cầu của Đào Thất, trong mắt xẹt qua vài phần mờ mịt, hắn biết mình là ai.

“Hoắc gia, em muốn đi theo anh.” Đào Thất lặp lại một lần.

Hoắc Lệ lúc này mới chú ý tới đôi mắt Đào Thất thực sạch sẽ, không phải cái loại đơn thuần ngây thơ sạch sẽ, mà là đối với sinh hoạt ôm hi vọng, dục vọng cầu sinh cực mạnh.

Đem Hoắc Lệ trở thành thần linh, nhưng không phải a dua nịnh hót, mà là rất bình thường kể ra một việc, em muốn đi theo anh.

Hoắc Lệ muốn từ chối, cậu sao lại có thể đi theo loại người như hắn, người hàng năm ở trong bóng đêm.

“Được.” Nhưng lời nói tới bên miệng lại theo bản năng đáp ứng, Hoắc Lệ cũng không biết chính mình là làm sao, nhìn đến ánh mắt đầu tiên của nam hài này, trong lòng có loại bi thương quen thuộc.

Tài xế nghe được đối thoại bọn họ, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, Hoắc gia buổi tối lưu lại Nam Thành, chẳng lẽ là vì tìm cậu bé này?

Cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào!

Tài xế đem máy sưởi trong xe mở lớn, theo bản năng cảm giác tương lai người này nhất định không bình thường.

Hoắc Lệ nhẹ giọng nói khẽ “Cậu tên là gì?”

“Em gọi là Đào Thất.”

“Đào Thất? Tên thực tinh xảo.” Giọng nói Hoắc Lệ ôn nhu như nước, nhưng Đào Thất lại không cảm thấy lạnh, ngược lại có một loại ấm áp, phảng phất như trở về nơi bắt đầu.

“Người trong nhà đều kêu em là Đào phế (vô dụng).”

“Bọn họ nên bị trừng phạt, sau này đừng sợ.” Hoắc Lệ nhìn thoáng qua chân Đào Thất, phát hiện tất cả lực chú ý của cậu đều dồn trên người hắn, vẫn không kêu đau chân một tiếng.

Ý chí của đứa nhỏ này ngoan cường kinh người, năng lực chống chọi nhất định cũng là số một, không kêu đau, không ủy khuất.

Cùng dáng vẻ nhu nhược bên ngoài thật tương phản.

Hoắc Lệ đối với loại phẩm chất này sinh lòng hảo cảm, đồng thời cũng đối Đào Thất sinh ra một tia thương hại.

Hoắc gia.

Mấy vị bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc cầm theo cái hộp đứng trước cửa lớn, cả người quần áo trắng tinh tựa như thiên sứ đại nhân rơi xuống phàm trần, chờ đợi chủ nhân gọi.

Tình cảnh như vậy mỗi ngày đều sẽ trình diễn, đã liên tục như vậy một tuần, bọn họ đối với sắp xếp của Hoắc Lệ quả thực không nghĩ ra.

“Trong lòng Hoắc gia ôm một người!” Mặt bác sĩ lộ vẻ kinh ngạc.

Biểu tình của người hầu ở phòng lộ vẻ khiếp sợ, Hoắc gia từ trước đến nay người sống chớ gần, bên người nam nhân nữ nhân ái muội các kiểu đều không có, hiện giờ trong lòng ngực thế nhưng ôm một vị nam hài xa lạ vội vội vàng vàng đi vào phòng!

Chuyện lạ a!!!

Bác sĩ lấy lại tinh thần theo sát phía sau Hoắc Lệ, nam hài này cả người ướt đẫm, một bên ống quần bị máu tươi nhiễm đỏ, dáng vẻ bị thương nghiêm trọng.

Hoắc Lệ cởi ra quần áo ẩm ướt cho Đào Thất, thay quần áo sạch sẽ ngăn nắp, kêu bác sĩ đi theo phía sau tới liền rời khỏi phòng.

Chuyện chuyên nghiệp, vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp xử lý.

5 tiếng sau, bác sĩ đi ra khỏi phòng, cúi đầu đối với Hoắc Lệ đứng ở cửa, giọng nói tràn đầy cung kính: “Hoắc gia, vị tiểu công tử kia gãy xương mức độ nhẹ, không có lệch vị trí, có thể áp dụng phương pháp trị liệu cố định.”

“Cột thạch cao cố định một tháng cộng thêm uống thuốc bắc bên ngoài, đến lúc đó phối hợp với vật lý trị liệu chân liền có thể bình phục, phải chú ý quan sát.”

“Đem những việc cần chú ý ghi ra, sáng sớm ngày mai giao cho tôi.” Âm thanh Hoắc Lệ thực nhẹ nhàng chậm chạp, cảm giác như tắm mình trong gió xuân, bác sĩ nghe thấy đầu óc choáng váng.

Bác sĩ càng nghĩ càng sợ hãi, người bên trong rốt cuộc là thần thánh phương nào, chẳng lẽ bọn họ chờ đợi một tuần, chính là vì cậu bé bị thương này?

Không thể nào đâu! Chẳng lẽ Hoắc gia có năng lực biết trước tương lai?

Hoắc Lệ nói xong liền đi vào phòng, trên giường nam hài hai mắt nhắm lại, một chân bị bó thạch cao, cả người thoạt nhìn yếu ớt đến cực điểm.

“Hoắc gia, cảm ơn ngài đã cứu em.” Đào Thất nhận thấy được tiếng bước chân quen thuộc, chậm rãi mở miệng.

Hoắc Lệ nheo lại đôi mắt, suy tư.

“Em khi còn nhỏ thường xuyên bị anh trai đánh, cho nên học được cách phân biệt tiếng bước chân dùng để phán đoán là ai tiếp cận em.” Đào Thất tựa hồ cảm thấy tùy tiện như vậy sẽ khiến cho Hoắc Lệ hoài nghi, chậm rãi mở to mắt thân người run lên một chút, trong mắt biểu lộ sợ hãi, trong lòng vẫn còn hoảng sợ.

“Ở thời điểm anh vừa ôm em… Thời điểm đó, em ngửi được trên người của anh tản ra mùi gỗ hương nhàn nhạt, cho nên em mới có thể biết là anh.”

Giữa ôn nhuận ưu nhã, dung hợp khắc sâu mùi gỗ hương thơm ngát, quanh quẩn trong long Đào Thất, làm nội tâm cậu nhịn không được rung động.

Hoắc Lệ lấy tay xoa xoa đầu tóc Đào Thất, thân thể cậu cứng đờ, chủ động lấy đầu cọ cọ bàn tay hắn, tuy rằng động tác có chút mất tự nhiên, còn có chút cứng ngắt.

Hiển nhiên chủ động đối với Đào Thất mà nói, còn có điểm khó khăn.

Cho dù không nhìn thấy mặt, không nghe được âm thanh anh. Chỉ cần em còn sống, một tia hơi thở của anh, một tiếng bước chân của anh, em đều quen thuộc đến tận xương tủy, em làm sao có thể không phân biệt được anh.

Những điều từng khiến cho cậu run rẩy, ớn lạnh không ngừng ngày ngày đêm đêm, hiện giờ cậu lại phá lệ may mắn không có mất đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký của Hoắc Lệ:

Hôm nay tim đập nhanh đến lợi hại, loại cảm giác này trước nay chưa từng có, trong lòng vẫn luôn có một loại âm thanh điên cuồng kêu gào, ở bên kia, ở bên kia, mau đi tìm cậu.

Mau đi tìm cậu, cậu bị thương.

Khả năng bệnh của tôi lại tái phát, trong mưa to lưu lại ở Nam thành, kết quả không thu hoạch được gì.

Mà ở nơi xa chính là Đào gia, Đào gia… Đào Thất!

Tôi nhớ lại một năm trước, có tiểu nam sinh Đào gia đã cứu tôi, chẳng lẽ là cậu đã xảy ra chuyện? Tôi càng muốn tâm càng đau, loại cảm giác này trước nay chưa từng có.

Sau đó tôi ở trong màn mưa thấy được chú chim sẻ nhỏ xám xị nằm trên mặt đất u tối, thanh âm trong ngực bỗng nhiên trở nên an tĩnh, giống như bị lấp đầy, phảng phất lại nói đó chính là cậu.

Là cậu… người mình đang đợi chính là cậu.

Rất quen thuộc, giống như yêu cậu đã lâu, có lẽ cậu chính là người yêu đời trước tôi đánh mất, đời này tới tìm tôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.