Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 1: Chương 1: Sống Lại




“Hoắc gia, là tôi hại anh.”

Hoắc Lệ nằm ở trên giường, đôi mắt nhắm lại gắt gao, gương mặt tái nhợt vì đau đớn mà vặn vẹo, mồ hôi tinh tế từ trán hắn chảy xuống, trên tay nổi lên gân xanh, hô hấp hết sức yếu ớt.

Đào Thất canh giữ ở mép giường, gấp đến đỏ mắt, sợ hãi cùng thống hận trộn lẫn trong lồng ngực cậu đánh thành một lỗ lớn, hơi thở tử vong lạnh lẽo liều mạng dội vào trong, đến cả đôi mắt cùng ngực cậu đều vô cùng đau đớn, thậm chí thở không nổi.

Hoắc Lệ cảm giác được giọt nước rơi trên mu bàn tay, gắng sức mở mắt, muốn duỗi tay lau đi nước mắt của đối phương.

Đào Thất lui về phía sau một bước.

Hoắc Lệ nhẹ giọng nói: “Đừng khóc.”

Âm thanh hắn thực ôn nhu, như mưa thuận gió hoà, tạo cảm giác vạn vật đều một mảnh im lặng.

“Lại đây.” Hoắc Lệ lặp lại một lần, Đào Thất lúc này mới di chuyển chân đi đến bên người hắn.

Nước mắt trong hốc mắt Đào Thất đảo quanh, ngực trên dưới phập phồng, giọng nói run rẩy, không biết là sợ hãi lo lắng, hay là cảm thấy do căm giận chính bản thân mình nhiều hơn, “Bác sĩ Mã Môn sẽ đến nhanh thôi, hắn sắp tới rồi.”

“Vậy Thất Thất ra ngoài cửa nhìn xem bác sĩ Mã Môn đã tới chưa nhé? Đến lúc đó thì dẫn hắn tiến vào.” Hoắc Lệ nhìn Đào Thất đầy mặt nôn nóng, thở dài nói.

“Được.”

Đào Thất nắm chặt nắm tay đi ra cửa, cậu sợ khi ở lại nhìn tiếp, sẽ nhịn không được khóc ra, Hoắc gia không thích cậu khóc.

Nhưng mà Đào Thất đợi một ngày một đêm, bác sĩ Mã Môn vẫn chưa tới Hoắc gia, thẳng đến ban ngày khi Đào Thất đi vào tìm Hoắc Lệ, thấy phòng ngủ trống rỗng …

Mới phát hiện sự tình, không thích hợp.

Ngay tại lúc đó, thuộc hạ David của Hoắc gia cầm một phần di chúc đưa cậu

“Đào thiếu, từ hôm nay trở đi ngài chính là Hoắc gia gia chủ của chúng ta.”

Thân mình Đào Thất lung lay sắp đổ, trước mắt đen kịt, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới trời sụp đất nứt.

Gạt người.

“Hoắc gia đã chết, ngài chính là Hoắc gia gia chủ tiếp theo, hy vọng ngài không làm Hoắc gia thất vọng, khiến hắn xuống hoàng tuyền không nhắm mắt.” David quỳ một gối xuống đất cúi đầu, giọng nói thật lạnh lùng quá dỗi.

Nhưng điều Đào Thất không nhìn thấy chính là, David đôi mắt đỏ bừng, sắc mặt cực kỳ bi thương, Hoắc gia chết, nỗi đau của David không hề ít hơn người khác.

“Ngày hôm qua còn ở phòng ngủ, hôm nay lại không thấy người, các người đem hắn giấu đi nơi nào!” Đào Thất hét lên thật lớn, đặc biệt là hét vào những thuộc hạ của Hoắc Lệ

“Hoắc gia chết, cũng là chết có tôn nghiêm, hắn tuyệt đối sẽ không để cho người khác thấy hắn kéo dài hơi tàn cuối cùng.”

Hoắc gia… Hắn là tìm một chỗ chết đi, ngay vào nửa đêm qua.

Đào Thất thất tha thất thểu đi vào căn phòng đêm qua Hoắc Lệ ở, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, người đàn ông một thân đen kia đối Hoắc gia rất trung thành, hắn sẽ không lấy loại chuyện này ra nói đùa.

Cậu dựa lưng ở trên cửa, dùng tay che lại đôi mắt, không tiếng động khóc lên.

Hoắc Lệ từng nói, “Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, Thất Thất lưu lại nơi này, tôi bảo vệ em.”

Thế nhưng cậu từng nghĩ rằng Hoắc Lệ mới là người nguy hiểm nhất, nhiều lần nghĩ phải rời khỏi Hoắc gia.

“Tôi không tin.” Không tin không có người tên Hoắc Lệ trên thế giới này.

Một ngày này, Hoắc gia gia chủ đã chết, hơn nữa đem toàn bộ tài sản trên danh nghĩa đưa cho người yêu được nhặt về từ trong cơn mưa 2 năm trước.

Nói là bạn giường, bây giờ xem ra là yêu thảm rồi. Hoắc gia nào phải là nhặt về một vị chim hoàng yến để chơi, rõ ràng chính là nhặt về một cái mệnh, nhặt về một vị tổ tông sống a!

Khi còn sống đưa các loại đồ cổ, trang sức tơ lụa, vàng bạc châu báu.

Thời điểm chết đem toàn bộ nhà cửa đưa lên, thật đúng là một tên điên.

Ngày tháng trôi qua, không biết lời đồn truyền thành bao nhiêu phiên bản.

Hiện giờ Hoắc gia này to như vậy cũng chỉ còn lại Đào Thất cùng David, người khác đã bị David đuổi đi, bởi vì thời điểm Hoắc Lệ còn sống, David liền biết lòng tham chiếm hữu của bọn họ đối với Hoắc gia là cực lớn, lại còn có lòng dạ hẹp hòi.

Sau khi bồi dưỡng một năm, bọn người hầu Hoắc gia chỉ nhìn thấy mặt Đào Thất vài lần.

Một năm sau Đào Thất uy danh lan xa, thủ đoạn tàn nhẫn như Hoắc Lệ khi còn sống, lớn tiếng muốn tra nguyên nhân cái chết chân chính từ một năm trước của Hoắc Lệ, khiến hắn bệnh nặng chết.

Trong thư phòng, Đào Thất nằm trên ghế mây ngày thường Hoắc Lệ hay nằm, môi cậu trắng bệch khô nứt, sắc mặt mỏi mệt, trong tay còn gắt gao nắm chặt lá thư tỏ tình mà Hoắc Lệ trước khi chết viết cho cậu, lá thư này cậu đọc ngày này qua ngày khác, ôm sống qua ngày.

Chàng trai hai mươi tuổi, mà hiện giờ tang thương khiến cậu tựa như người 30 tuổi.

“David, một năm trước ở bến tàu, Hoắc gia rốt cuộc đã gặp người nào.”

“Băng đảng Hoa Hồng Đen, đến nay vẫn không tra ra được danh tính bọn họ.” David quỳ trên mặt đất.

“Tra không được thì anh cũng không cần thiết rút dây động rừng, một năm này, vì sao đem những người đối tốt với tôi đều giết, thân phận con nhà giàu của bọn họ,có thể lợi dụng.” Khóe miệng Đào Thất kéo ra nụ cười, nụ cười kia so với Hoắc Lệ khi còn sống có vài phần tương tự.

“Đào thiếu, ngài là người Hoắc gia, sinh là người Hoắc gia, chết cũng là người Hoắc gia. Dù ngài muốn tra, cũng xin đừng cùng người khác tiếp xúc, nếu ngài muốn tiếp xúc, tôi không thể làm gì khác đành phải đem bọn họ giết.”

Hoắc Lệ……

Thuộc hạ của ngài cũng thật giữ gìn ngài a.

“Ngươi đi ra ngoài đi.” Đào Thất khép lại hai mắt, phất tay.

Hoắc gia này đã từng bị cậu coi là lồng giam, lại trở thành bến cảng cho linh hồn cậu sau khi Hoắc Lệ chết, ngược lại là thế giới bên ngoài làm cậu có chút trốn tránh.

“Hoắc Lệ, anh sống lại được không, em đồng ý với anh… Em đồng ý với anh, sẽ không bao giờ rời khỏi Hoắc gia.”

Đào Thất nói nói, cảm giác đầu óc trở nên mông lung, thân thể tựa hồ mất đi trọng lượng trở nên nhẹ nhàng, giống như muốn bay lên.

Cậu giống như bay đến trên cầu Nại Hà, ở nơi dòng sông tăm tối có hoa bỉ ngạn huyết sắc nở rộ, gặp được thân ảnh cô độc của Hoắc Lệ.

Mà Hoắc Lệ nhẹ nhàng chuyển động môi: “Thất Thất, tôi chờ em rất lâu rồi.”

Tia chớp, sấm sét, mưa lớn ùn ùn kéo đến rơi xuống.

Tiếng mưa xào xạc rung động rơi ở bên tai, không giống là giả. Đào Thất mở mắt, gió mạnh cuốn mưa giống như roi, hung hăng quất trên mặt cậu, làm cậu thấy rõ chính mình ở giữa đường cái.

Mà ở đằng xa là một biệt thự quý phái, có hai thân ảnh trên cửa sổ vòm tròn, nhìn chằm chằm vào cậu.

Cậu chống thân thể từ trên mặt đất đứng lên, đôi chân mềm nhũn lại ngã xuống đất, bắn nước bùn tung tóe cả người.

“Chân tôi!” Đào Thất kêu đau một tiếng, sắc mặt hoảng loạn ngẩng đầu.

Lần này cậu thấy rõ hai bộ dáng bóng người, còn không phải là anh chị của cậu sao.

Trong nháy mắt, sinh hoạt ngày trước khi chưa gặp Hoắc Lệ, hiện lên ở trong đầu Đào Thất.

Cậu từ nhỏ đã bị anh chị em nhục mạ “mày không nên tồn tại trên thế giới này, mày nên đi chết đi”, nửa đêm dùng sức đập cửa phòng không cho cậu ngủ, ngay cả thức ăn đều là đồ hư, sống như người ăn nhờ ở đậu.

Rõ ràng bọn họ là người một nhà có cùng quan hệ huyết thống, thẳng đến năm 18 tuổi một ngày kia bị anh trai đánh bị thương ở đùi đuổi ra cửa, ném dưới cơn mưa lớn.

Chính là một màn này.

Một trận gió lớn thổi qua, Đào Thất đột nhiên cả kinh.

Cậu… Sống lại?

Trái tim Đào Thất thình thịch nhảy dựng lên, mê mang không ngừng mà nâng lên tay của mình, tất cả những điều này thật giống như là mơ.

Nhưng giấc mơ này này cũng quá chân thật rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.