Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 78: Chương 78: Phiên ngoại 1 : Hoắc x Đào




Bầu trời u ám, mây đen vần vũ, mưa gió rít gào như một con thú hoang xổ lổng trên mặt đường bê tông, tựa hồ có một thanh đao sắc bén đâm thẳng vào Đào Thất, róc đến máu thịt đầm đìa.

“Lạnh... lạnh quá...”

Đào Thất run rẩy kịch liệt cuộn tròn nép vào góc tường, trận mưa cuốn bùn đất dưới mặt đường bắn đầy lên cơ thể cậu, cái chân bị thương không ngừng chảy máu, khiến cho dưới mặt đất một vùng nhiễm đỏ.

Một con búp bê bằng bùn bẩn hề hề không ai thèm để ý.

“Đi thôi đi thôi, ăn mày ở cái thành phố này đếm không xuể đâu.” Người đi đường nhìn thảm cảnh của cậu cũng kinh sợ, nhưng không một ai tiến lên giúp đỡ, ai bảo cậu là bạn thân của Nhị Mao.

Hai ngày trước cậu lê chân gãy gõ cửa nhà Nhị Mao xin ở nhờ, kết cục đêm qua hắn bị xã hội đen truy nợ đến tận nhà gây sự, vứt bỏ Đào Thất mà bỏ trốn.

Đám côn đồ đòi nợ đập phá toàn bộ căn phòng trọ, còn dọa nếu tìm ra Nhị Mao nhất định đánh chết, mà cậu thân là bạn thân của hắn cũng không thoát khỏi liên lụy.

Quả nhiên, sáng nay mọi người đã nhìn thấy một tiểu tử bị xách cổ ném ra góc đường.

*

Hoắc Lệ vừa trải qua một đợt thôi miên trị liệu, đang bước ra khỏi phòng khám của Mã Môn liền nhìn thấy trong góc tường đối diện cách khoảng 50m, một chú chim sẻ bị thương ướt sũng đang run rẩy thoi thóp, anh liền nhấc chân bước vội về phía đó.

Càng đến gần, mùi máu tươi càng nồng nặc.

“Lạnh quá...” Người dưới mặt đất rên rỉ yếu ớt như hấp hối.

Đó là lần đầu tiên Hoắc Lệ gặp được Đào Thất, cũng là ngày anh mang cậu về.

Bảy năm trước vào một ngày mưa, Hoắc Lệ đang trên đường trở về Nam thành sau khi xử lý một số công việc ở Mao Sơn, quá trình “xử lý” có chút không cẩn thẩn khiến cho bản thân dính bẩn.

Về đến Nam thành, anh quyết định dầm mưa một lúc cho thanh tỉnh đầu óc, không biết một cậu bé từ đâu chạy ra, nghĩ là anh đang mắc mưa bèn tặng anh một cái áo mưa cũ.

“Đại ca ca, anh ở dưới mưa không lạnh sao?” Cậu bé ngây ngô nói.

“Đại ca ca, sao cả người anh toàn là máu thế? Nếu muốn tắm rửa thì phải về nhà a, nếu mặc quần áo dầm mưa sẽ bị cảm lạnh mất. Cái áo mưa này cho anh, đừng tắm mưa nữa sẽ ốm đấy, anh mau về nhà đi!”

Người đi đường ai cũng sợ sệt nhìn anh, nói anh là sát thủ giết người, chỉ có mỗi cậu bé này dám tới gần còn nói rất nhiều trước mặt anh.

Trong ánh mắt chăm chú kia là ngây thơ pha chút khờ dại, thậm chí cởi cả áo mưa trên người nhường cho anh.

Hoắc Lệ nhớ rõ ánh mắt cậu bé ấy rất trong sáng, lúc nhìn đối phương tựa hồ còn tỏa ra ánh nắng ấm áp, đem tất cả mây mù trong lòng anh đều xua tan đi.

Đó là lần đầu tiên Hoắc Lệ tiếp xúc với người lạ, còn là một cậu bé, trong lòng anh bỗng nhiên có điểm xấu hổ.

Sau đó cậu bé vội nhét cái áo mưa vào tay Hoắc Lệ bởi vì mẹ cậu đã chạy đến lôi cậu đi, còn nói cái gì mà đừng lại gần mấy kẻ nguy hiểm như vậy.

Hoắc Lệ từ nhỏ đã được chẩn đoán mắc một số bệnh bẩm sinh, tuổi thơ của anh chỉ có mùi vị thuốc đắng, những mũi tiêm định kỳ, không hề có ký ức về những người bạn đồng niên.

Mười tuổi mới được xuất viện về nhà, chứng kiến cảnh cha giống như phát điên đuổi giết mẹ trên hành lang.

Mẹ anh bị đâm chết, người đàn ông kia còn muốn giết cả con trai, nói rằng cả nhà phải đoàn tụ dưới suối vàng, nói gia tộc này đã đổi chủ rồi.

Cuối cùng, haha, ông ta tự đâm chết mình... Lúc này chú ruột Hoắc Lệ mới xuất hiện, cho người nhốt đứa trẻ đáng thương ấy vào phòng tối.

Bảy năm trước Hoắc Lệ báo được mối thù này trên Mao Sơn, trên đường trở về gặp được Đào Thất khi ấy mới 11 tuổi, chính là cậu bé trong mắt có ánh nắng ấy.

Một năm trước Hoắc gia gặp biến cố, Hoắc Lệ lần thứ hai gặp lại Đào Thất, cậu bé năm nào đã trở thành một thiếu niên ưa nhìn, khéo léo giúp anh tránh thoát khỏi cuộc truy sát của kẻ thù, nhưng Đào Thất không nhận ra anh. Hai người vội vàng lướt qua nhau.

Hôm nay, hai người gặp lại nhau...

Đều nói quá tam ba bận, lần thứ ba gặp nhau khẳng định là do duyên phận, nhất định phải nắm chắc.

Hoắc Lệ cẩn thận ôm thiếu niên bẩn hề hề trên mặt đất, trong ánh mắt là đau lòng nhưng vẫn có tia hung ác nham hiểm, đưa cậu về Hoắc gia.

Sau khi tắm rửa thay cho cậu một bộ đồ tươm tất, Hoắc Lệ lại muốn vĩnh viễn giấu cậu đi, cuối cùng anh cũng có một tiểu bảo bối của riêng mình rồi.

Loại cảm giác này thật mới mẻ, mỗi ngày tự tay thay đồ cho cậu, tắm rửa, đút cơm, như nuôi một tiểu sủng vật.

Chỉ muốn ánh mắt chan chứa kia của cậu mãi mãi nhìn về phía anh.

Ở chung một thời gian, Hoắc Lệ nhận ra cậu ngày càng trở nên khép kín, thường im lặng một mình rơi vào trầm mặc.

Bởi vì cuộc sống trước kia đã khiến cậu tuyệt vọng cùng cực.

Hoắc Lệ nghĩ cách giúp cậu vui vẻ, dạy cậu vẽ tranh, sưu tầm đồ cổ, dạy cậu chơi nhạc cụ, kể truyện cho cậu nghe.

Hôm nay, anh kể cho cậu nghe một câu chuyện cổ tích.

“Thất Thất, câu chuyện “Thỏ và Sói” có hay không? Hoắc Lệ đóng sách, nhìn Đào Thất đang nằm trên giường mà mỉm cười ôn nhu.

Nhưng Đào Thất không đáp lời, trên mặt cậu không chút thay đổi, chỉ nhu thuận an ổn nhìn mông lung vào góc chăn trước mặt.

Hoắc Lệ cũng không để ý, anh cất sách rồi vươn tay xoa đỉnh đầu cậu.

Đào Thất bỗng giật mình run lên, theo bản năng chui vào chăn trùm kín đầu, hai tay giữ kín mép chăn. ở trong chăn cũng không ngừng run rẩy.

Ánh mắt Hoắc Lệ tối sầm, anh lạnh lùng thu tay về.

“Thất Thất, vậy tôi lại kể cho em chuyện về chim sẻ nhỏ và chim ưng được không?” Hoắc Lệ không cần mở sách, anh nhìn chăm chú hai ngón tay cái thò ra ngoài của cậu, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, thật đáng yêu.

“Một ngày mưa, chim sẻ nhỏ rơi khỏi tổ chim ngã xuống đất, tự làm gãy đôi cánh của mình, sau đó nó nghĩ mình sẽ vĩnh viễn không thể bay lượn được nữa. Kỳ thực đôi cánh chỉ bị đập vào cục đá nên cảm thấy đau một chút, vài ngày sau sẽ khỏi.”

“Nhưng nó không tin, nó cứ khóc mãi... Một con chim ưng nghe thấy tiếng khóc liền đáp xuống bên cánh tò mò nhìn nó, chim sẻ nhỏ nhìn thấy đôi cánh oai phong của chim ưng lại càng khóc to hơn. Chim ưng bất đắc dĩ phải dỗ dành chim sẻ nhỏ, kể cho nó nghe chuyện hồi bé của mình. Khi ấy chim ưng vừa sinh ra liền bị mẹ vứt xuống từ vách đá dựng đứng kia để tập bay, chim ưng đã ngã hàng trăm hàng nghìn lần...”

Đào Thất trong chăn nghe câu chuyện này bỗng không còn run rẩy, hai ngón tay cũng giật giật như đang chăm chú lắng nghe, Hoắc Lệ tiếp tục kể: “Sau đó chim ưng dang cánh, nói với chim sẻ ngươi nhìn xem, có phải cánh của ta rất dày rất khỏe, không hề tổn hại chút nào...”

“Chim ưng tiếp tục kể lại những câu chuyện nhỏ của mình, sau một hồi chim sẻ nhỏ cuối cùng cũng nín khóc cười bẽn lẽn.”

“Chim sẻ nhìn những vết sẹo của chim ưng, chim ưng lại khuyên sẻ nhỏ phải học cách vượt qua nỗi đau...” trong chăn truyền đến giọng nói lí nhí của Đào Thất.

Hoắc Lệ nở nụ cười, đây là lần đầu tiên Đào Thất chịu mở miệng nói chuyện với anh.

“Cho nên 2 bọn nó chính là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, trở thành bạn tốt...”

Lần này Đào Thất không đáp lại.

Hoắc Lệ xúc động, vươn tay xốc chăn lên, lộ ra gương mặt tinh xảo xinh đẹp bị ửng đỏ vì bí hơi của Đào Thất.

Ánh mắt cậu nhút nhát rụt rè nhìn vào mắt Hoắc Lệ, bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc chăn hơi run run, như một con thú nhỏ nhìn thấy động vật ăn thịt.

“Đừng sợ, về sau tôi thương em.”

Nói xong câu đó, Hoắc Lệ thấy cậu run lên kịch liệt hơn, thân mình càng lui về sau, ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh giác muốn nói anh đừng lại đây.

Hoắc Lệ vươn tay muốn giữ cậu đừng nhúc nhích, cẩn thận vết thương ở chân, giây tiếp theo Đào Thất đột nhiên bật khóc nức nở, cậu vẫn tiếp tục giật lùi về sau, kháng cự sự tiếp xúc của anh.

Vì sao vẫn sợ anh đến vậy?

Rõ ràng anh không giống những kẻ đã tổn thương cậu, là anh đã mang cậu về chăm sóc.

“Tôi... tôi muốn đi tìm bạn tôi... Nhị Mao...”

“Không được!” Hoắc Lệ nghe thấy lời cậu nói, sắc mặt bỗng lạnh đi, anh điều tra được chính vị bằng hữu tên Nhị Mao kia đã khiến vết thương trên chân cậu càng nặng thêm, nếu anh không xuất hiện kịp thời có lẽ cậu đã tàn phế rồi.

Người lạ này mới ở chung chưa lâu, không thể so bì với đồng bọn lớn lên từ nhỏ, người này tuy mang Đào Thất cậu về nhà, chữa trị chăm sóc cho cậu, cậu thật lòng cảm kích hắn... chính là hắn chưa bao giờ cho phép cậu gặp người khác!

Tắm rửa, thay đồ, ăn cơm,... đều là hắn tự tay làm...

Cậu có chút sợ hãi!

Người này thoạt nhìn bộ dạng quyền quý cao cao tại thượng.

Sao có thể hạ mình hầu hạ người khác...

END PHIÊN NGOẠI 1.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.