Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 79: Chương 79: Phiên ngoại 2 : Đào Thất




Từ khi bước chân vào Hoắc gia, mỗi ngày cậu đều được Hoắc Lệ săn sóc chu đáo. Anh kể chuyện mỗi tối cho cậu nghe, chuẩn bị đồ ăn thức uống cậu yêu thích, mỗi ngày đều ngồi cạnh giường dỗ cậu vào giấc ngủ, trìu mến gọi cậu bằng cái tên “Thất Thất“.

Cho cậu một cuộc sống tốt đẹp ấm áp mà cậu chưa từng trải qua, nhưng cả hai chưa bao giờ thẳng thắn với nhau vì sao anh đối xử với cậu tốt đến thế.

Đào Thất không dám mở miệng hỏi Hoắc Lệ, dựa vào kinh nghiệm sống ở Đào gia, cậu cho rằng những người có tiền đều có những sở thích kỳ quái đặc biệt.

Vì dụ như Đào Thành Võ rất bạo lực, hắn thích đánh đấm hành hạ người khác.

Cậu sợ sau khi chính miệng hỏi Hoắc Lệ, cậu sẽ phát hiện ra anh cũng có những ham muốn biến thái như Đào Thành Võ.

Càng nghĩ càng sợ, cậu không muốn cùng nói chuyện với Hoắc Lệ, không muốn quá gần gũi với anh, cậu chỉ đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Mẹ mất năm cậu mới 11 tuổi, từ đó về sau không còn ai đối xử tốt với cậu.

Bảy năm trước, mẹ cậu đưa cậu đến trước cổng biệt thự Đào gia, cậu ngỡ rằng giấc mơ một nhà ba người cùng nhau sống vui vẻ hạnh phúc sắp thành hiện thực, kết cục mẹ bỏ cậu một mình đứng đó.

Trở thành người Đào gia, cậu chỉ có một người cha lạnh lùng, không bao giờ cho cậu một cái ôm, không bao giờ chăm sóc lúc cậu ngã bệnh. Đừng nói đến thức ăn nước uống hay biệt danh “Thất Thất”, tất cả những gì ông ta biểu hiện ra chỉ là khinh thường và chán ghét.

Cha cậu còn có hai người con khác, bọn họ thường gọi cậu là thứ rác rưởi, tiểu tạp chủng,... thường xuyên đánh đập cậu, nói cậu chính là nguyên nhân khiến mẹ của bọn họ tức giận mà đột tử.

Đào Thất khi ấy không hiểu đột tử là gì, cậu cũng không quen biết người đàn bà kia, cậu cho rằng hai kẻ kia là những đứa trẻ được nuông chiều đến hư hỏng. Cậu tuyệt đối không muốn chia phần ở Đào gia, người đàn ông kia không phải cha cậu. Một người cha sẽ yêu thương con ruột của mình chứ không phải mỗi lần thấy cậu bị hành hạ chỉ nói một câu vô thưởng vô phạt: “Các anh chị em phải hòa thuận với nhau.”

Cậu trốn đi, cậu tìm đường quay về căn nhà lụp xụp trước đây, thấy mẹ cậu đang nằm trên mặt đất, trên mặt trên cổ đầy những vết máu đáng sợ...

Cậu thất thanh gọi: “Mẹ, mẹ ơi,..”, cậu hét đến lạc giọng, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy mẹ gắng sức cầm tay cậu nói: “Con trai, phải cố gắng chung sống với cha nghe chưa...”

Lúc tỉnh táo lại cậu đã được đưa về Đào gia, cha nói rằng mẹ cậu đã qua đời.

Lừa đảo! Cậu không tin! Những người này không thích cậu, nhất định là muốn lừa cậu để cậu đau lòng, cậu không muốn tin, cậu cũng không muốn đau lòng! Cậu nhất định phải thật vui vẻ.

Mẹ đã từng nói: “Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, trong cuộc sống phải luôn tìm thấy niềm vui cho mình.”

Nhưng tại sao mẹ cười nhiều như vậy, sống vui vẻ như vậy,... mà lại rời bỏ cậu rồi?

Đúng vậy, sau đó cha dẫn cậu đi nhận xác của mẹ, cậu tin rồi, cậu không thể chối bỏ được sự thật nữa.

Từ đó cậu cứ như vậy ngây ngốc ở lại Đào gia, xuân hạ thu đông rồi lại xuân...

Nhiều lần cậu quá khổ sở muốn rời đi, sau đó cậu nghĩ đến những lời mẹ dặn “phải sống tốt cùng cha“.

“Thất Thất, con mới 11 tuổi, mẹ chỉ hy vọng con bình an lớn lên, nhất định phải sống tốt của cha, đừng khiến mẹ lo lắng.”

Đào Thất cắn răng ngăn tiếng khóc, quá nhiều người khiến cho mẹ thất vọng rồi, cậu không thể phụ lòng mẹ. Mẹ mang thai mười tháng, một mình sinh ra cậu, nuôi cậu lớn lên, cậu phải trở thành một người con ngoan.

Cha, không, không phải cha, Đào Thành Đức là kẻ vô đạo đức, ông ta không xứng đáng làm cha. Ông ta không quan tâm đến cậu, hai người anh chị kia cũng khi dễ cậu.

Nhưng muốn trở thành người hùng nhất định phải trải qua khó khăn gian khổ, cậu không sợ, cậu chính là tiểu anh hùng, là tiểu anh hùng của mẹ.

Chỉ cần đợi đến khi thành niên, cậu sẽ rời khỏi Đào gia, như vậy cũng tính là hoàn thành tâm nguyện của mẹ cậu.

Mẹ dạy cậu: “Ác giả ác báo, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, khắp nơi đều có thần linh.”

Cho nên cậu luôn tin rằng một ngày nào đó đám ác độc ở Đào gia sẽ phải nhận trừng phạt của thần linh, bọn họ sẽ có quả báo của bọn họ.

Mười tám tuổi, cậu rốt cuộc cũng thoát ly được địa ngục Đào gia ấy, cái giá phải trả là bị đánh gãy một chân.

Đào Thất muốn cười thật to, thần linh ở xung quanh, hôm nay ngươi đánh ta gãy một chân, sau này hãy cẩn thận 2 chân của ngươi.

Cậu gặp được một nam nhân.

Người này thân hình cao lớn, mặc tây trang đen, bên ngoài khoác một kiện áo gió cũng màu đen, trên khuôn mặt không cảm xúc là một cặp kính mắt nhã nhặn, toàn thân toát lên vẻ cường đại như muốn tống người đối diện vào hầm băng.

Kiêu ngạo, tao nhã, tôn quý, cao cao tại thượng.

Người này tựa như một nguồn sáng rực rỡ giữa đêm, tỏa ra ánh sáng hào quang quanh người, đứng trước mặt người đàn ông này khiến Đào Thất cảm thấy bản thân thật nhỏ bé và dơ bẩn, cậu muốn chạy trốn.

Người đàn ông giới thiệu tên anh là Hoắc Lệ, anh tháo kính mắt xuống, cỗ khí thế áp người kia bỗng nhiên thay đổi, trở nên ôn hòa dịu dàng hơn rất nhiều, giống như phát ra từ hai người khác nhau.

Anh ôm cậu về nhà, chữa bệnh cho cậu, anh nói về sau sẽ yêu thương cậu.

Một hôm, Hoắc Lệ nói Đào gia có yến tiệc, anh hỏi cậu có muốn đi cùng hay không. Cậu từ chối, sau đó anh tham gia buổi tiệc một mình, đi một lần liền biến mất tròn một tuần...

Tối hôm đó anh trở về Hoắc gia, Đào Thất nghe thấy những tiếng đập phá đồ đạc trong thư phòng tầng hai, tiếng gậy ba-toong đập vỡ kính và toàn bộ cốc chén.

Cậu lo lắng mở cửa, nhìn thấy căn phòng tan nát như vừa bị cuồng phong quét qua, trên tay Hoắc Lệ còn có vài vết thương rỉ máu. Thời điểm anh quay đầu nhìn cậu, trong ánh mắt là sự hung ác của một con thú hoang.

Không, không phải hung ác, nhiều hơn là sự bi phẫn và cô độc bất lực, tựa như bị người cầm dao rạch lên từng vết sẹo trên người, như một đứa trẻ cô đơn dùng ánh mắt dữ tợn đối phó với người lớn.

Bề ngoài Hoắc Lệ tao nhã như vậy, hóa ra cũng có lúc anh yếu ớt đến nỗi không thể che giấu bản năng. Đào Thất dường như tìm ra điểm giống nhau giữa hai người, bọn họ đều là những cậu bé bị bỏ rơi từ nhỏ, tự mình hong khô vết thương trong bóng tối.

Giờ khắc này cậu bỗng không sợ anh nữa, cậu muốn nói chuyện cùng anh.

Từ ngày hôm đó trở đi, khoảng cách giữa hai người được kéo gần hơn, cậu có thể nằm trong lòng Hoắc Lệ từ từ chìm vào giấc ngủ. Cậu cảm nhận được sự cô đơn trong lòng anh, cậu đồng cảm với anh.

Bọn họ cùng một loại người, là đồng loại cho nên càng dễ thấu hiểu nhau.

Cậu chậm rãi tiếp nhận Hoắc Lệ, muốn trở thành bạn tốt của anh, trở thành huynh đệ, nếu có thể trở thành người nhà thì càng tốt. Hoắc Lệ hôn nhẹ lên má cậu, cậu cũng không cự tuyệt, dù sao trước đây mẹ cậu cũng thường thơm má con trai.

Cậu lờ mờ nghe ra được một chút quá khứ của anh, trước đây anh không có bạn, anh ngưỡng mộ những đứa trẻ có người thân thương yêu, những cặp anh em trai nhà khác cũng thường thân thiết với nhau, anh muốn thể hiện hành động gần gũi hơn với cậu.

Hoắc Lệ còn nói người nước ngoài coi đây là chuyện bình thường.

Được Hoắc lệ vừa chiều chuộng vừa dỗ dành, Đào Thất dần quen với những hành động đó. Nhớ lại khoảng thời gian này, Đào Thất nhăn mặt, Hoắc Lệ rõ ràng ỷ lại việc cậu không được tiếp xúc thế giới bên ngoài nhiều, cái gì cậu cũng không hiểu, cho nên mới bày mưu tính kế lừa cậu vào bẫy.

May mắn anh cũng chỉ hôn nhẹ lên má lên trán, nếu anh tiến thêm một bước cậu nhất định sẽ đẩy ra.

Sau đó, cậu dậy thì. Lần đầu cậu cảm nhận được cơn nóng từ bên trong cơ thể, khao khát được phát tiết, anh là người đã giúp cậu.

Một ngày nào đó, cậu mềm nhũn vô lực nằm trong lòng Hoắc Lệ, trong lòng như có một điều gì đó đang nảy mầm, cậu muốn bảo anh dừng tay, muốn đẩy anh ra, chính là cơ thể cậu lại không nghe theo lý trí...

Lại một ngày nào đó, cậu phát hiện ra sự tình có chút khác thường, Hoắc Lệ dường như đang ôm tâm tư gì đó đối với cậu.

Hoắc Lệ đối với cậu không còn như trước, không còn đơn thuần hôn lên má cậu, anh thường đè cậu dưới thân khi dễ, hai bàn tay không yên phận mà châm lửa khắp cơ thể cậu.

Một ngày lại thêm một ngày, cứ như vậy cho đến khi chân Đào Thất hoàn toàn hồi phục, cậu bỗng đề cập đến vấn đề rời đi, không muốn tiếp tục ở lại Hoắc gia.

Cậu cảm thấy quan hệ giữa hai người có điểm kỳ lạ, cậu chưa bao giờ gặp một người nào khác ở Hoắc gia, cậu bị nhốt trong phòng Hoắc Lệ, cậu như một con chim hoàng yến được nuôi trong lồng.

Có một lần chạy ra phòng khách, cậu nhớ mãi biểu tình trên mặt mấy tên người làm của Hoắc gia, họ giống như bị sét đánh đến sững người.

Cậu nghe được những từ ngữ bẩn thỉu từ miệng bọn họ: sủng vật, chim cảnh, bạn giường,...

Hoắc gia sau khi trở về khá giận dữ, anh đuổi hết mọi người ra khỏi nhà, nói: “Thất Thất là của riêng ta, chỉ có ta mới được nhìn.”

Thái độ hung ác nham hiểm, như muốn đem những kẻ dòm ngó cậu xé xác thành từng mảnh.

Đào Thất khiếp sợ, cậu nói với anh cậu muốn rời đi, Hoắc Lệ dĩ nhiên không cho phép, anh ôm cậu đè trên giường liên tục sờ soạng ôm ấp kích thích.

Cậu sợ hãi tột độ, thời điểm anh dùng vật căng phồng dưới đũng quần kia cọ cọ đâm chọc, Đào Thất bật khóc giãy dụa! Hoắc Lệ hổn hển dỗ dành: “Đừng sợ, sẽ không chạm vào em, sẽ không tiến vào...”

Cậu không hiểu ý anh, trong lòng tràn ngập nỗi sợ và nghi hoặc, anh muốn dùng đồ vật này tiến vào bên trong cơ thể cậu? Thật khủng bố...

Lúc này cậu hoàn toàn mất bình tĩnh mà náo loạn ầm ĩ, Hoắc Lệ tới gần một chút cậu liền vừa đạp vừa đẩy, không cho anh chạm vào.

Mãi cho đến năm ấy... cậu 20 tuổi, Hoắc Lệ không qua khỏi. Trên ngực anh là một lỗ đạn, vết thương khắp người, anh rời bỏ thế giới.

Đào Thất nhớ rõ một tháng trước khi xảy ra biến cố, cậu không nói với anh một lời nào, cự tuyệt toàn bộ hành động tiếp xúc gần gũi của anh.

Cậu còn nói: “Xin hãy thả tôi đi.”

Có phải nếu cậu không khơi mào cuộc chiến tranh lạnh này, Hoắc Lệ sẽ không gặp chuyện, sẽ không bôn ba bên ngoài không muốn về nhà, sẽ không trúng đạn trọng thương, sẽ không...

Cậu tìm được một bức thư trong thư phòng của anh, là thư anh viết cho cậu:

Năm em 11 tuổi, ở chân núi Mao tặng tôi một cái áo mưa. . Truyện Thám Hiểm

Năm em 17 tuổi, ở một khách sạn trong Nam thành giúp tôi thoát khỏi truy sát.

Năm em 18 tuổi, ở bến tàu ngư dân theo tôi về nhà.

Năm em 19 tuổi, ở Hoắc gia tôi đem tất cả tài sản tặng cho em, muốn em trở thành chủ nhân gia tộc.

Năm em 20 tuổi, ở Nam thành khẳng định không còn ai dám ức hiếp em.

Đào Thất, em là nguồn sống của tôi, em soi sáng nội tâm u ám suốt 20 năm qua của Hoắc Lệ, em không giống với tôi.

Em dù vấp ngã trong vũng bùn cũng không kêu đau một câu, không nảy sinh ý định vét cạn vũng nước ấy.

Nếu là tôi, nhất định sẽ đem toàn bộ vùng đất ấy san phẳng.

Em rõ ràng sợ hãi tôi, không thích ở gần tôi, vậy mà lại đến an ủi tôi.

Ánh mắt em luôn sáng lấp lánh, tràn ngập yêu thương và hiếu kỳ với thế giới xung quanh, em không oán giận cuộc sống bất công, không nỡ trả thù Đào gia, không có trách móc than vãn, cũng không nghĩ đến chuyện rời khỏi thế gian này.

Thậm chí tôi đối với em làm ra nhiều hành động quá đáng, em cũng chưa từng trách tôi một câu, rằng em hận tôi, chán ghét tôi, đuổi tôi cút đi.

Tôi biết vết thương trên người đã trầm trọng lắm rồi, cho nên trước khi rời đi tôi muốn để lại toàn bộ Hoắc gia cho em, mong em cả đời sống sung túc không lo lắng.

Thuộc hạ của tôi sẽ trở thành thuộc hạ của em, bảo hộ em một đời chu toàn.

Em đừng sợ có người ức hiếp em, David sẽ xử lý tất cả bọn họ.

Tôi mong chờ đến một ngày em hiểu được tình yêu là gì, hiểu được tình cảm của tôi, chỉ tiếc rằng không kịp nữa rồi. Ngày mà em yêu tôi, tôi đã không còn trên thế giới này...

Ngoan, kiếp sau chúng ta nhất định sẽ gặp lại!

*khóc như cún, team sủng công không thích điều này!!!

- --

Đào Thất ôm chặt bức thư trong lòng, cậu đau đến nghẹt thở, tựa hồ hiểu ra tất cả, lại tựa hồ mất đi tất cả, thế giới này bỗng trống rỗng.

Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, em sẽ học cách yêu anh, nhưng không kịp nữa rồi...

Em luôn nghĩ Hoắc gia là một chiếc lồng nhốt, em luôn khao khát được bay đi, hiện tại anh không còn, em lại chẳng còn chốn để về.

Thế giới ngoài kia như một tấm lưới sắt, em rất sợ!

END PHIÊN NGOẠI 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.