Mọi chuyện bắt đầu xảy ra vào năm Nhị Mao 14 tuổi, 1 năm trước khi gặp Đào Thất.
Một buổi tối trước đêm giao thừa Tết âm lịch, bên ngoài căn phòng trọ đơn sơ là mưa gió rét căm, hắn ta ngồi dưới mặt đất ăn ngấu nghiến món sủi cảo nhân hành mẹ làm.
Người đàn bà ngồi trên giường đang đan một chiếc áo len, ánh mắt trìu mến nhìn con trai.
Căn phòng chỉ vừa đủ kê một chiếc giường gỗ cho 2 mẹ con nằm, tuy rằng không có đồ dùng xa hoa đắt tiền những người mẹ luôn cố gắng dành những thứ tốt nhất cho hắn.
Bà luôn có câu cửa miệng: “Mẹ ăn no rồi, con ăn đi!”
Nhưng thực ra mẹ hắn đã ăn miếng nào đâu, từ sáng sớm ra bến tàu làm thuê cho một hộ ngư dân hái rong tảo, giữa trưa vội vã trở về làm cơm, chỉ kịp ăn vài miếng đã phải quay lại giúp nhà chủ lột vỏ tôm.
Buổi tối trở về mẹ hắn chỉ húp một bát canh đơn giản, nói dối Nhị Mao là đã được nhà chủ bao cơm tối.
Nhị Mao từng lén chạy đến nơi mẹ làm việc để quan sát, thấy trên mặt bà tràn đầy mệt mỏi nhưng không mất đi sự kiên cường và dịu dàng vốn có. Đôi tay lấm lem vẩy cá, có đôi khi bị mảnh vây sắc nhọn cắt ra vài vết thương nhưng vẫn không ngừng làm việc.
Bóc tôm phải luôn tay, cả buổi chỉ được vài bát, kỳ thật không hề có thời gian ăn cơm tối.
Mọi người hay gọi bà là “Cô liều“.
Nhị Mao biết mẹ hắn nỗ lực như vậy là để đem lại cuộc sống đầy đủ cho hắn, cho nên hắn cũng không phụ lòng mẹ, mới 14 tuổi có thể cùng các chú các bác lớn tuổi ra biển đánh bắt cá, tranh thủ kiếm thêm một chút.
Hắn muốn đợi đến mùa xuân, muốn mua tặng mẹ một chiếc áo bông màu đỏ thật rực rỡ để diện Tết.
Trước giao thừa một ngày, Nhị Mao dốc hết tiền tiết kiệm dành dụm bao lâu nay, đứa nhỏ 14 tuổi vô cùng hạnh phúc mua được chiếc áo như mong muốn. Nhưng khi hắn vừa về tới cửa nhà, mẹ hắn lại ngã bệnh nằm liệt giường.
Nhị Mao cõng mẹ chạy thật nhanh đến phòng khám, hắn vét sạch tiền bạc trong nhà để chữa bệnh cho mẹ, may mắn mẹ hắn vượt qua cơn nguy kịch.
Nhưng bác sĩ lại nói thuốc điều trị của mẹ rất đắt, sẽ tốn rất nhiều tiền, không thể ứng trước được. Nhị Mao quỳ sụp xuống nức nở cầu xin bác sĩ cho nợ tiền thuốc thêm 1 tháng.
Bác sĩ vẫn lắc đầu thở dài.
Lúc này Nhị Mao nhớ ra, hắn còn có một người cha chưa từng gặp mặt mười mấy năm nay, ông ta tên là Mao Cống Hiến.
Cái tên này là hắn nghe được từ mẹ, bà luôn nhắc nhở hắn về sự tồn tại của người đàn ông này.
Thời gian gấp gáp, Nhị Mao cuồng chân chạy đến đập cửa Mao gia, cánh cửa sắt kia im lìm không động tĩnh. Hắn rống to, càng ra sức đập mạnh hơn, thậm chí dùng chân đá nhưng vẫn không có ai mở cửa tiếp hắn.
Suốt một đêm đứng trước cửa làm loạn, mãi đến sáng hôm sau một người phụ nữ quyền quý ăn mặc sang trọng mới bước ra hé cửa, bà ta lạnh lùng đuổi hắn cút đi.
Nhị Mao kiên trì không rời bước, hắn nói muốn tìm cha hắn.
Người đàn bà kia nhếch miệng cười: “Lão gia nhà chúng ta chưa có con.”
Hai người lằng nhằng lôi kéo ngoài cửa nửa ngày, Nhị Mao vẫn cố chấp không gặp được người sẽ không đi, bà ta lúc này không bình tĩnh nổi muốn gọi bảo vệ khu nhà tới đánh đuổi hắn.
Ngay lúc này mẹ Nhị Mao từ xa chạy tới, vội vàng ôm lấy hắn nửa kéo nửa lôi rời khỏi cánh cổng kia.
Nhị Mao tâm loạn chỉ biết đỏ mắt gào thét, nói hôm nay nhất định phải đòi được tiền, nói nếu ngay cả con trai sống chết ra sao cũng không biết chỉ có thể là đồ súc sinh.
Hắn ngang ngược làm náo loạn đến thế, mẹ hắn cũng không phải người mềm yếu nhu nhược. Lúc ở phòng khám bà nghe tin con trai chạy tới nhà Mao Cống Hiến liền bất chấp thân thể không khỏe mạnh mà vội vã chạy tới đây cản hắn.
Ở trên đường dưới tiết trời giá lạnh, mưa bụi giăng kín, bà không còn sức để tranh cãi với hắn, nói không được mấy hơi liền ngã khuỵu trên mặt đất.
Người lớn đã ngất xỉu rồi, trẻ con đương nhiên dễ ức hiếp hơn, người đàn bà trong nhà kia nhấc chân đạp ngã Nhị Mao, sau đó gọi người lôi hắn đi.
Nhị Mao tức nước vỡ bờ, hắn đứng lên đạp trả bà ta một cước.
Người đàn bà chanh chua ngoa ngoắt quyết ăn miếng trả miếng đến cùng, chân tay loạn đả vài cước liền đạp trúng ngực mẹ Nhị Mao đang nằm trên mặt đất... Mẹ hắn không chống đỡ nổi sau đó tắt thở!
Sau đó bà ta mồm loa mép giải biện minh, cả vú lấp miệng em không cho Nhị Mao phản kháng liền đem cả hai mẹ con kéo lên xe vứt dưới gầm cầu vượt gần đó. Nhị Mao 14 tuổi tuyệt vọng không nơi nương tựa, hoảng loạn cõng mẹ đến bệnh viện nhưng đã quá muộn.
Hắn ta nhất định náo đến Sở Cảnh sát.
Kết cục không ai quan tâm đến đứa nhóc bẩn thỉu nghèo hèn kia.
Hắn lại đem chuyện này làm loạn khắp nơi, đến khi Mao Cống Hiến buộc phải tự thân đi tìm hắn giải quyết, nhưng lão ta lại ngang nhiên bao che cho nữ nhân kia, nói người đã đuổi đi rồi không thể báo án.
Bọn họ ỷ vào gia thế lớn quyền chức cao, đem chuyện này ém xuống. Nhị Mao thân cô thế cô chẳng có người chống lưng, chỉ đành ngậm đắng nuốt cay nhịn lại, âm thầm chờ đợi thời cơ, hắn đã thề sẽ trả thù tất cả Mao gia và lão Cảnh sát bụng phệ thờ ơ không quan tâm kia.
Hắn cho rằng mình cần phải vì dân vì nước diệt trừ những thành phần sâu bọ đó.
Một năm sau, Nhị Mao nghe nói Đào gia vừa nhận về một tiểu thiếu gia thất lạc, hắn tính toán muốn kết giao thành bằng hữu với vị tiểu thiếu gia này, địa vị người này có thể lợi dụng để tiếp cận Mao Cống Hiến.
Kết quả vừa kết bạn chưa đến một tháng, hắn phát hiện vị tiểu Đào thiếu này chỉ là người thừa tại Đào gia, cậu ta chẳng có tiếng nói hay quyền lực gì trong nhà, thường xuyên yếu ớt chịu trận khi bị hai người anh chị kia đánh đập hành hạ.
Hơn nữa cậu ta còn không hề phản kháng.
Nhị Mao vốn dĩ muốn lôi kéo cậu ta gia nhập băng nhóm của hắn, hắn hứa sẽ giúp cậu trả thù Đào gia, đợi đến khi thành công đoạt lấy vị trí gia chủ Đào gia liền có thể dễ dàng hòa nhập với tầng lớp thượng lưu.
Nhưng tiểu tử kia không bao giờ chấp nhận đề nghị của hắn, cậu ta nói những đạo lý ác giả ác báo, gieo nhân nào gặp quả ấy,... nói đến nỗi Nhị Mao hận không thể đập tỉnh cậu ta, chỉ có thể vài ba câu mắng chửi ngu xuẩn này nọ.
Vì thế năm 17 tuổi, Nhị Mao có cơ hội rời khỏi Nam thành, thành công thu nạp được đám người Kính Mắt ở Bắc thành, những kẻ này tâm đầu ý hợp nhanh chóng tụ tập thành một băng nhóm chuyên nghiệp hơn.
Bọn họ tham mưu cho Nhị Mao, nói rằng đã tìm hiểu qua hoàn cảnh ở Nam thành, thế lực lớn nhất chính là Hoắc gia, nếu có thể lợi dụng Hoắc gia để đối phó đám Mao Cống Hiến và cảnh sát Lưu kia thì khả năng thành công sẽ rất lớn.
Mà lão đại là hắn có thể lợi dụng cậu bạn mềm mềm yếu đuối kia, cần phải tạo cơ hội cho cậu ta tiếp xúc Hoắc Lệ. Nghe người ta đồn thổi những kẻ quyền cao chức trọng đều thích mấy cô bé cậu bé xinh đẹp đơn thuần, hơn nữa cậu ta lại có chút khờ dại ngây thơ, quả thật là sủng vật dễ nuôi trong nhà.
Thích hợp để dạy dỗ kiểm soát.
Nhị Mao sáng mắt lập tức đồng ý với kế hoạch của đối phương.
Tính toán thời gian vừa vặn, năm Đào Thất 18 tuổi, hắn ta bắt đầu thực hiện những nước cờ đầu tiên.
Kết quả... hahaha...
Ngàn lần vạn lần hắn không thể ngờ được, hắn thế mà lại chết thảm. Điều an ủi duy nhất chính là, Mao Cống Hiến chết rồi, Cảnh sát Lưu cũng chết rồi... Mạng này của hắn cũng coi như không uổng phí.
Chỉ là hắn hối tiếc, đám huynh đệ kia đi theo hắn suốt bao năm nay, bọn họ đã chịu khổ nhiều rồi.
Còn có Đào Thất kia, hắn nợ cậu một lời xin lỗi!
END PHIÊN NGOẠI 4.