Làng chài nhỏ, một đêm trăng thanh gió mát, mấy ngọn đèn treo ven biển lắc lư.
Tiểu Đường đã tá túc ở đây hơn 1 tháng kể từ sau vụ náo loạn trên bến tàu. Hôm đó hai bọn họ bị Dĩ Đông đẩy xuống biển mà không kịp chuẩn bị gì, sau đó mỗi người trôi dạt một nơi, cậu hoàn toàn không rõ tung tích Kính Mắt.
Cậu đã đi khắp các làng xung quanh hỏi thăm nhưng vẫn không thấy người, đành phải quay về nơi này chờ vận may. Làng chài này cách bến tàu không xa, người dân trong làng chủ yếu đều là ngư dân và công nhân làm việc trên bến tàu.
Trong làng rất yên bình, họ thường không cho người lạ cư trú lâu dài nhưng Nhị Mao vốn lớn lên từ thôn làng này, người dân trong làng và hàng xóm đều nhớ rõ đứa nhỏ hiếu thuận năm nào, cho nên bọn họ cũng chào đón bạn bè của hắn, đồng ý cho Tiểu Đường một chỗ ở tạm thời.
Tiểu Đường ngồi trên cái ghế gỗ cũ trước cửa một căn nhà tranh lụp xụp, trên tay là bình rượu đế thỉnh thoảng đưa lên miệng nhấp một ngụm. Cậu đăm chiêu nhìn mấy con thuyền đánh cá xa tít ngoài khơi, sắc mặt tiều tụy thở dài:
“Mã Môn đã chết rồi...”
“Tửu thúc cũng chết rồi, lão đại cũng chết rồi...”
“Kính Mắt mất tích, quán rượu bị cảnh sát niêm phong...”
“Mình có nên hận Đào Thất không? Có nên hận David đã bắn chết lão đại không? Hay là nên hận Hoắc gia, hận mấy kẻ quyền quý coi trời bằng vung kia?”
“May là lão Mao và lão Lưu đã chết, mục đích của tổ chức đã hoàn thành, hai tên súc sinh ấy...”
Tiểu Đường bị một hớp rượu xông lên mũi, cậu ho sặc sụa đến chảy nước mắt.
“Nhưng mà, ai đã nói sau vụ này nhất định gom toàn bộ tiền tích góp được, mua một cái biệt viện có sân vườn, tất cả anh em ở chung với nhau? Là lão đại, nhưng lão đại đã không còn nữa rồi...”
“Không còn Tửu thúc cùng uống rượu.”
“Không còn Kính Mắt lải nhải tính toán.”
“Không còn quán rượu Hoa hồng đen.”
“Mình không còn nơi để về nữa rồi...”
Tiểu Đường nhớ rõ lần đầu tiên gặp được lão đại, khi đó Nhị Mao vô cùng suất khí, xông vào giữa đám côn đồ cứu cậu ra, còn chắn giúp cậu một đao.
Sau đó hắn dạy cậu võ thuật, mua quần áo cho cậu, cho cậu chỗ ăn chỗ ở, còn dẫn theo cậu bôn ba làm ăn. Nếu không có lão đại, Tiểu Đường giờ này hẳn vẫn còn lưu lạc đầu đường xó chợ.
Nhưng Tiểu Đường rất ngốc, học cái gì cũng không vào, thu thập tình báo không bằng Kính Mắt, y thuật không bằng Mã Môn, pha chế rượu mời khách cũng không bằng Tửu thúc.
Cậu chỉ giỏi mua vui làm trò, mỗi ngày cười cười nói nói, chọc người này một chút chọc người kia một chút.
Nhưng cậu lại là người sống sót đến cuối cùng
“A...A...A”
Thật bất công, vì sao dân đen lại không thể tranh giành với quý tộc?
Tiểu Đường nghe ngóng tin tức trong làng, biết được 1 tuần sau khi lão Mao và lão Lưu thiệt mạng trong vụ án trên bến tàu, tất cả những hành vi tham ô lạm quyền bao che tội phạm trước đây của cả hai đều bị Hoắc gia phanh phui.
Nhưng đã muộn mất rồi, nếu như có người sớm đứng lên diệt trừ những kẻ đó thì lão đại của cậu đã không phải vất vả lao lực bày mưu tính kế rồi cuối cùng mất mạng.
Tiểu Đường đập mạnh bình rượu lên bàn, vừa khóc vừa cười, lại đứng lên đem bình rượu đập loạn lên cánh cửa.
“Chết hết rồi... Mọi người chết hết rồi...”
“Tửu thúc, Lão đại,... đợi Tiểu Đường xuống đoàn tụ cùng mọi người, chúng ta đã thề sẽ là huynh đệ suốt kiếp, vậy kiếp sau nhất định phải gặp lại, cùng nhau sống một đời!”
Nói xong, cậu mơ hồ cầm bình rượu muốn đập lên đầu. Một giây tiếp theo, một bóng người xông đến vung tay đánh bay bình rượu.
“Tiểu tử thối, Tửu thúc và Lão đại đổi cho ngươi một mạng, bây giờ muốn chết liền chết sao?”
“Có những người tuy thân xác không còn nhưng họ vẫn tồn tại trong lòng chúng ta. Chỉ cần chúng ta không lãng quên họ, linh hồn của bọn họ sẽ không tan biến.”
Tiếng nói nửa như mắng nửa như dỗ, vọng đến bên tai Tiểu Đường.
Tiểu Đường mờ mịt ngẩng đầu, khóc nấc lên thành tiếng. Cậu ôm chặt người kia, giọng nói run rẩy:
“Anh còn sống, huhu, thật tốt!”
Kính Mắt vỗ vỗ phía sau đầu cậu nhẹ nhàng nói: “Ừ, tôi bị sóng ngầm cuốn lên phía Bắc, sau khi vết thương lành tôi vội trở về tìm cậu.”
“Kính Mắt, mọi người đều không còn nữa rồi... Huhu...”
Kính Mắt trầm mặc, theo thói quen lại đưa tay đẩy gọng kính nhưng kính đã rơi mất từ lâu, hắn chua xót cười:
“Chúng ta cùng nhau trở về Bắc thành thôi, về lại nơi chúng ta gặp được Lão đại, đó mới là nhà...”
END PHIÊN NGOẠI 5.
TOÀN VĂN HOÀN.
*Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, vậy là bộ truyện này chính thức hoàn rồi nha ♡♡♡