Chim sẻ ban mai

Chương 12: Chương 12: Xoáy Nước Mãnh Liệt Bermunda 5




Tôi……….tôi giúp hắn đưa túi xách” Tôi thật cẩn thận nhìn nhìn Kim Ánh Minh liếc mắt một cái, không hiểu tại sao chính mình lại thừa thải giải thích rồi cầm lấy túi xách của Mông Thái Nhất đặt trên bàn học đuổi theo

“Mông Thái Nhất!”

Tôi không nhớ rõ mình đã đi qua mấy con phố, đeo trên vai hai cái túi xách làm cho tôi muốn không thở nổi , lảo đảo lảo đảo đi theo phía sau Mông Thái Nhất, càng ngày tôi lại càng không đuổi kịp tốc độ của hắn………………Trời đã chuyển tối, đèn đường cùng đèn của các cửa hàng đủ màu sắc sáng lên, gió nhè nhẹ thổi thật thoải mái, đáng tiếc là ở tình huống hiện tại tôi chỉ có thể dùng hai chữ “chật vật” để hình dung

“Mông Thái Nhất” Dù rằng tôi biết có gọi , anh cũng không phản ứng nhưng đối với anh tôi cũng có một chút hi vọng nhỏ, dù sao tôi chỉ muốn đưa túi xách cho anh a……………..

“A……….đau quá!” Cái tên Mông Thái Nhất này tự dưng lại ngừng bước, khiến cho một đứa chuyên tâm đuổi theo bước chân của hắn đụng vào sau lưng, cứng quá……………..

“Sẻ con! Cô sao lại đi theo tôi??”

Mông Thái Nhất cư nhiên lộ ra một biểu tình rất kì quái, tôi khóc không ra nước mắt, tôi theo sau hắn nãy giờ đã 4 tiếng mà đến bây giờ hắn mới phát hiện ra tôi!!

“Tôi tôi……tôi còn…………..phải trả túi xách” Thật ra, tôi cũng hiểu được túi xách này ngày mai hắn cũng có thể lấy lại a, dù sao hắn cũng không làm bài tập

“Tôi tôi…………….haha………….tôi tôi………….Cô không biết cách nói chuyện thật tốt sao?”

Tên đáng chết này, ngang nhiên dám cười đùa trên nỗi đau khổ của người khác, tôi tốt xấu thì cũng coi như……………..

“Mông Thái Nhất!” Một giọng nói xa lạ cắt ngang lời tôi muốn nói

“Ai kêu ông, không biết tâm tình của bổn đại gia hôm nay không tốt sao?” Mông Thái Nhất không kiên nhẫn quay đầu, nhìn lại người phía sau sững sốt “Là ông”

Là ai?Tôi theo ánh mắt của Mông Thái Nhất nhìn qua, trời ạ! Không biết từ khi nào xung quanh chúng tôi đã bị bao vây bởi một vài kẻ xấu. Mà người Mông Thái Nhất đang nói chuyện lại vừa vặn đứng ngay chỗ tối tăm, khiến tôi không thể nhìn rõ diện mạo của hắn

“Đúng vậy , là tôi. Chuyện lần trước tôi nói, cậu thấy thế nào?”

“Vẫn là câu nói cũ, chuyện của mình tự mình xử lý, không cần ông quan tâm”

“A, phải không?” Âm điệu giọng nói kia có chút đề cao “Nhưng mà tôi nghe nói chuyện hôm nay cậu xử lý có vẻ không tốt thì phải?”

“Mắc mớ gì ông! Vừa vặn hôm này ông đây khó chịu, muốn tìm người trút giận” Mông Thái Nhất có chút thẹn quá hóa giận, một tay đẩy tôi sang một bên, sau đó họ quyên đánh vào một người gần hắn nhất

“Sẻ con, cô đem túi xách của tôi ngoan ngoãn đứng ở góc tường xem đi, đừng là hỏng đại sự của bổn đại gia” Ách…………….Trời ạ! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người thật việc thật . Ngoại trừ việc ôm chặc túi xách lui vào một góc tường phát run, tôi cũng không thể làm cái gì. Mông Thái Nhất tuy rằng miệng có hơi độc một chút, nhưng cũng không đáng bị chết dưới tay một đám người!

“Thế nào, sẻ con, tôi rất lợi hại phải không!” Mông Thái Nhất nhanh gọn hạ vài người ngã xuống đất, đối với người cuối cùng vẫn muốn đứng lên đã bị hắn hung hăng thưởng cho một cước

Xem ra tất cả lo lắng của tôi là quá dư thưa, nhìn hắn đáng người thật đáng sợ,so với cái cách bình thường hắn hay đánh tôi đúng là hạ thủ lưu tình (*giơ cao đánh khẽ)

“Anh………….anh……………” Tôi kinh hoảng chỉ về phía sau Mông Thái Nhất, trời ạ, từ phía sau đông nghìn nghịt đang chạy đến hơn 10 người, đám người này thật giống như đám gián, đánh mãi vẫn đánh không xong

Mông Thái Nhất theo tay tôi nhìn lại, sau đó lại không hề để ý nói “Không sao………….”

Không phải chứ? Nhiều như vậy hắn cũng có thể đánh? Trong lòng tôi có chút bội phục còn người anh hùng hào kiệt này

“Chạy mau a!” Mông Thái Nhất một tay nắm lấy tay tôi, chạy thục mạng về phía trước.Không phải chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.