Một gian khách điếm trên lầu hai. Ngọn đèn leo lét mờ mờ ảo ảo, cửa sổ dán giấy trắng in bóng mấy người đang ngồi.
Ngoài cửa có sáu người mặc đồ đen đứng gác. Ánh mắt lãnh liệt, giữ cửa, vừa
chú ý lẫn nhau, vừa xem xét động tĩnh mọi ngóc ngách.
Bọn họ tựa hồ không phải là người chung một thuyền.
Trong phòng, ngồi vây quanh một chiếc bàn vuông là ba nam tử khí thế bất
phàm. Ánh đèn mờ ảo đặt giữa bàn, không nhìn rõ được vẻ mặt mỗi người.
Ba nam tử mỗi người mỗi vẻ. Một người mặc Nguyệt Nha trường bào, ngũ quan
vuông vức, vừa tuấn mĩ lại nhã nhặn. Một người mặc y phục đen, khuôn mặt dù bình thường nhưng trên người lại cơ hồ tỏa ra khí thế bất phàm, mái
tóc đen dài, trên đỉnh dùng một cây ngọc trâm vấn cao thành một búi tóc, vài sợi lất phất trước trán, tay cầm ly trà, vô cùng tao nhã cao quý.
Còn một người một thân cẩm bào (áo lụa) màu xanh lam, thắt lưng khảm
ngọc, mắt đen sáng tỏ, không giận mà uy.
Ba người, một người uống trà, một người gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, một người đưa tay chống trán như đang suy tư cái gì.
Không khí thực yên lặng.
“Thượng Quan Vương gia gần đây có vẻ rất thư thái?” Nam tử áo đen đặt ly trà
xuống, nhướn mi nhìn nam tử mặc Nguyệt Nha trường bào.
“Dạ Vương
gia, ngài thực thích nói đùa.” Thượng Quan Hiên cũng hạ cánh tay đang
chống trán của mình, môi mỏng gợi lên, nở một nụ cười gượng gạo.
“Không phải Dạ Vương gia vẫn như trước đây ngày ngày oanh ca yến vũ sao?” Nam
tử áo xanh cũng dừng lại động tác ngược đãi ngón tay của mình, cũng
nhướn mi nhìn Dạ Thanh Minh.
“Thôi, là ta nói lỡ.” Dạ Thanh Minh tự biết lỡ lời, phẩy phẩy tay nói.
“Làm sao mà thư thái được chứ?” Đôi mắt đen của Thượng Quan Hiên tỏa ra lãnh ý, “Nước không nước, dân không dân, chúng ta bây giờ chẳng qua chỉ là
kẻ nô lệ của Thiên Diệu Hoàng Đế. Vương gia? Hừ, chỉ được cái danh.”
“Thiên Diệu khốn nạn!”
Lam bào nam tử nổi giận gầm lên, vung tay chưởng một cú thiệt mạnh lên bàn, làm cho ngọn đèn vốn đã leo lét thiếu chút nữa bị ném đi.
“Nói nhỏ thôi.” Thượng Quan Hiên nhướn mày, tuy rằng hắn cũng rất hận, nhưng tốt nhất là phải cẩn thận.
“Sợ cái gì?” Nam tử áo xanh đúng là Hoàng đế trước đây của Hổ Khiếu quốc, “Bên ngoài đều là người của chúng ta.”
“Vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Thượng Quan Hiên nhìn ra bên ngoài, tỏ vẻ thận
trọng. Hắn đến bây giờ vẫn còn sợ hãi thế lực của Thiên Diệu, có thể chỉ trong vài ngày tiêu diệt ba nước bọn họ, nghĩ đến quả thực rất khủng
bố.
“Hai vị chẳng lẽ cam tâm như vậy sao?” Mắt đen của Dạ Thanh
Minh lóe ra ý lạnh lẽo, thù diệt quốc khắc sâu tận xương tủy, hắn sẽ
đoạt lại tất cả.
“Hừ, tất nhiên là không cam lòng rồi.” Quốc quân Hổ Khiếu quốc hừ lạnh, bàn tay to dày nắm chặt thành quyền, “Rồi sẽ có
một ngày ta rửa sạch nhục thù ngày hôm nay.” Hắn muốn Thiên Diệu Hoàng
đế nếm thử hương vị làm tù nhân.
“Dạ Vương gia, ngài đã có kế
sách gì sao?” Tối nay vốn là Dạ Thanh Minh ngầm mời hắn và quốc quân Hổ
Khiếu quốc đến, chắc là đã có chủ ý rồi.
“Nga, Dạ huynh có cao kiến gì?” Hổ Khiếu quốc vừa nghe lời nói của Thượng Quan Hiên cũng vội vàng hỏi Dạ Thanh Minh.
Dạ Thanh Minh lắc lắc đầu, làm hai người thất vọng.
“Ta mặc dù không có chủ ý gì hay, nhưng chúng ta có thể kết hợp lại. Ta
không tin cả ba chúng ta cùng nhau lại không thể đấu lại một Thiên
Diệu.” Đồng tử mắt thâm thúy lóe ra tia lạnh lẽo. Ngày trước ba nước bị
Thiên Diệu tiêu diệt, nguyên nhân một phần cũng bởi vì bọn họ. Lúc đó ba nước đều thèm muốn con dê béo Thiên Diệu này, hoài tâm suy tính, lơ là
cảnh giác để bị Thiên Diệu phản công. Nếu bây giờ bọn họ cùng nhau hợp
tác, không tin không thể đảo ngược tình thế.
“Liên minh là có
thể, nhưng chỉ bằng lực lượng nho nhỏ của chúng ta mà muốn lật đổ Thiên
Diệu quả thực rất khó khăn.” Thượng Quan Hiên nhíu mày, nói. Diệu Ảnh
cung tại Bắc Bang bị hủy, bây giờ không đủ lực để đối kháng với thế lực
Thiên Diệu.
“Đúng vậy.” Hoàng đế Hổ Khiếu quốc cũng gật đầu,
“Quan lại trung thành của Hổ Khiếu ta phần lớn đều bị cách chức, người
mới đều là do thiên Diệu phái đến.”
“Cũng phải…” Dạ Thanh Minh trầm ngâm, hai mắt híp lại, ánh mắt hiện lên một tia khó lường.
“Tham kiến nương nương.” Đột nhiên truyền đến thanh âm của thị vệ bên ngoài.
Ba nam nhân nhìn nhau, nương nương, ai tới?
Cạch một tiếng, cửa bị đẩy ra, bóng dáng Bạch Mị nương hiện rõ trước mắt ba
nam nhân, sau nàng còn một người nữa. Nàng mặc áo sa mỏng, quần lụa xanh nhạt, có khác thường là khuôn mặt của nàng cũng được che bởi một mảnh
sa mỏng, làm cho người ta không nhìn rõ được diện mạo.
“Mị Nhi, sao nàng lại tới đây?” Thượng Quan Hiên nhìn Bạch Mị Nương, không nhịn được nhíu mày.
Dạ Thanh Minh, quốc quân Hổ Khiếu quốc nhìn nhau. Ra nữ tử này là người
của Thượng Quan Hiên, tiểu tử này đến đây lại còn không quên đem theo nữ nhân, không hổ là Bắc Bang đế.
“Tham kiến Vương gia.” Bạch Mị
Nương hướng tới Thượng Quan Hiên cúi người, sau cũng hành lễ với Dạ
Thanh Minh và quốc quân Hổ Khiếu quốc.
“Mị Nhi, nàng sao lại ở
đây? Theo dõi bổn vương?” Trên gương mặt của Thượng Quan Hiên không lộ
chút biểu cảm, chỉ lạnh lùng nhìn nàng. Xem ra là hắn đã quá sủng nàng,
để cho nàng muốn làm gì thì làm rồi, cư nhiên dám theo dõi hắn.
Theo dõi? Dạ Thanh Minh và Hổ Khiếu quốc quân lại nhìn nhau, ra là nữ tử này không phải do thượng Quan Hiên mang đến.
Bốn mắt đánh giá Bạch Mị Nương, nhìn không ra nữ tử quyến rũ có vẻ yếu ớt
này lá gan thật không nhỏ. Bất quá nàng có mục đích gì? Hai người nhìn
nàng chăm chú, ánh mắt toát lên vẻ nguy hiểm.
“Vương gia, bớt
giận.” Bạch Mị Nương lại hơi cúi người, “Thiếp thân là do ngẫu nhiên
thấy thư mà vương gia để lại mới biết Vương gia đến đây. Nhưng mà thiếp
thân đến đây cũng có một chuyện rất quan trọng, cùng hai vị vương gia
đây cũng có liên quan.” Nói xong, nàng nhìn về hai người kia.
“hả?” Hai người nhíu mi, “Liên quan gì đến bọn ta?”
“Trước giới thiệu một người cho các ngài biết.” Bạch Mị nương vẫy vẫy tay với người cùng đi bên cạnh.
Nữ tử đằng sau bước lên phía trước, cũng hành lễ với ba người. Kéo mảnh sa mỏng che mặt, lộ ra gương mặt xinh đẹp, nàng là Khương Uyển Uyển.
“Tiểu nữ Khương Uyển Uyển bái kiến ba vị Vương gia.”
“Ngươi là?” Ba người hai mặt nhìn nhau, Bạch Mị Nương này muốn làm gì vậy?
“Ba vị Vương gia không phải muốn đối phó với Thiên Diệu hoàng triều sao?
Tiểu nữ có một kế muốn cùng bàn bạc với ba vị.” Khương Uyển Uyển cười
yếu ớt, ánh mắt lại hiện lên ngoan độc. Từ sau khi nàng bị đuổi ra khỏi
cung, bảy năm qua vẫn nuôi hận trong lòng, sau đó nàng yêu một người,
trùng hợp lại là con rể của lâm Kế Tục, bị giết chết cách đây không lâu
lắm, nỗi hận trong lòng càng sâu. Nàng muốn tìm Lãnh Loan Loan báo thù,
trong một lần nàng trùng hợp gặp bạch Mị Nương. Bạch Mị nương cũng không biết trước đây bị tống vào Lãnh cung là do Khương Uyển Uyển hãm hại, vì thế Khương Uyển Uyển đem hết mọi chuyện đổ lên đầu Lãnh Loan Loan,
khiến cho Bạch Mị nương cũng mang nỗi hận thù giống nàng. Các nàng quyết định lợi dụng thế lực ba nước báo thù Lãnh Loan Loan và cả Thiên Diệu.
“Mời nói.” Ba người mặc kệ thân phận của nữ tử này, hứng thú với kế sách hơn.
“Thiên Diệu hoàng hậu.” Khương Uyển Uyển híp mắt nguy hiểm. “Nàng chính là
nhược điểm của Thiên Diệu hoàng đế. Nếu nàng xảy rac huyện, hoàng đế
cũng sẽ không để ý triều chính, đến lúc đo các ngài muốn phục quốc cũng
dễ dàng hơn.”