“Khởi bẩm tướng quân, nam tử này dám xông vào thành.” Tướng sĩ cầm đầu hai tay ôm quyền, liếc mắt nhìn nam tử kia, trả lời.
“Vậy à…” Lãnh Bùi Viễn nhíu nhíu mày kiếm, ánh mắt lợi hại chống lại khí thế của nam tử kia. Môi mỏng nhấc lên, lộ ra một nụ cười khó lường.
Người kia nhìn Lãnh Bùi Viễn trên lưng ngựa, không chút nào e ngại đón nhận
ánh mắt đánh giá của hắn, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, cả
người tản ra hơi thở lạnh như băng không thua kém Lãnh Bùi Viễn.
Đủ khí phách.
Ánh mắt thâm thúy của Lãnh Bùi Viễn hiện lên một tia tán thưởng. Xem ra nam tử này không giống dạng người hời hợt, lòng hiếu kỳ đối với hắn càng
nhiều. Đảo mắt qua, thấy hai người Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải cũng
đang tò mò nhìn.
“Vị huynh đài này muốn vào thành sao?” Lãnh Bùi
Viễn nhìn lại nam tử kia, nói. Nhìn hắn có lẽ là do cách ăn mặc quái lạ
kia nên làm cho binh lính hoài nghi thôi.
“Phải.” Nam tử gật đầu, rõ ràng vậy còn không thấy sao.
“Vậy huynh đài cùng chúng ta vào thành đi thôi.” Lãnh Bùi Viễn nói, đối với
nam tử này cũng rất ngạc nhiên, tò mò. Nhưng dù sao dân chúng cũng đang
tụ tập xem trò ở đây rất đông, thật sự không phải là nơi tốt để thám
thính tin tức.
Nam tử nhìn người trước mắt, suy tư về mục đích
của hắn, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lãnh Bùi Viễn thì đã sáng tỏ. Người này không hẳn là có ý xấu gì, hơn nữa vừa nãy nghe một tên lính gọi hắn là đại tướng quân, có thể nhờ hắn tìm con gái cũng tốt.
“Được.” Nam tử gật đầu, ánh mắt thản nhiên.
“Huynh đài có biết cưỡi ngựa không?” Lãnh Bùi Viễn hỏi, ba người bọn họ cưỡi ngựa, không lẽ để nam tử này đi bộ phía sau sao?
“Biết.” Nam tử nhớ lại trước đây từng cùng vợ cưỡi ngựa ở kỵ mã trường (*),
trong đôi mắt thâm thúy cơ hồ hiện lên một tia đau xót, nhớ thương.
(*) Kỵ mã trường: chắc là trường đua ngựa đó mà
“Ngươi, đi dẫn một con ngựa đến đây.” Lãnh Bùi Viễn nói với một binh sĩ.
“Vâng.” Binh sĩ xoay người, dắt một con ngựa màu trắng đi đến. Mặc dù nghe lệnh nhưng trong lòng vẫn khó hiểu, sao tướng quân lại không trừng trị người này, ngược lại còn cho hắn ta cùng đi chứ? Thắc mắc thì thắc mắc, hắn
vẫn biết điều mà không mở miệng ra hỏi.
“Tướng quân, ngựa đến đây.” Binh dắt ngựa đến.
“Huynh đài, mời.” Lãnh Bùi Viễn khoát tay nói với nam tử kia.
“Đa tạ.” Nam tử đáp, đi đến con ngựa màu trắng mà binh sĩ lúc nãy đưa đến,
một cái xoay người đã vững vàng ngồi trên lưng ngựa. Bàn tay thon dài
nắm chặt dây cương, tư thế oai hùng hiên ngang.
“Đi thôi.” Lãnh Bùi Viễn vừa dứt lời liền cưỡi ngựa dẫn đầu đi vào thành.
Nam tử cưỡi ngựa màu trắng đi theo, Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải cũng thúc ngựa theo sau.
“Cung tiễn tướng quân.” Âm thanh binh sĩ từ đằng sau vang đến.
“Huynh đài, không biết huynh từ đâu đến đây ? Xem huynh không giống như người
dân Thiên Diệu.” Lãnh Bùi Viễn cưỡi ngựa song song với nam tử kia, một
bên đánh giá hắn, một bên hỏi. Người này ăn mặc tóc tai kỳ lạ như vậy
chắc chắn không phải người Thiên Diệu rồi, nhưng mà nhìn như thế nào
cũng không nhận ra là từ đâu đến.
Nam tử thờ ơ liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lại đảo qua ngã tư đường tò mò nhìn dân chúng. Trong lòng biết
rõ một thân quần áo kì lạ thế này chắc chắn sẽ làm người ta để ý đến,
nhưng mà hắn cũng hy vọng rằng nếu Loan Loan thực sự ở đây, nghe được có người kỳ lạ như vậy chắc chắn sẽ tò mò, như vậy cơ hội tìm được nàng sẽ lớn hơn.
“Trung Quốc.” Thản nhiên trả lời, nhớ đến con gái mất
tích đột ngột, có chút thương cảm. Đứa nhỏ đó, từ khi mẹ mất đến nay vẫn luôn oán hận hắn, trước đây luôn làm việc không kiêng nể ai, giống như
là đang báo thù mình. Nhưng mà nàng lại không biết những việc làm của
nàng khiến hắn đau lnogf biết bao nhiêu, có lẽ đối với nàng là phát tiết bất mãn nhưng thực sự là đang hại chính mình.
“Trung Quốc?” Là
nơi nào? Chưa từng nghe qua. Lãnh Bùi Viễn nhìn Nguyễn Dật Ảnh, Lâm
Trình Khải phía sau, hai người kia cũng hoang mang lắc đầu.
“Một nơi cách đây rất xa.”
“Tại hạ Lãnh Bùi Viễn, không biết huynh đài quý danh là gì?” Nam tử này thực sự rất lạnh nhạt, bất quá, nơi gọi là Trung Quốc kia đến tột cùng ở
đâu?
“Lãnh Đình Dực.” Khi nghe Lãnh Bùi Viễn giới thiệu tên họ, ánh mắt nam tử bỗng sáng lên.
“Nguyên lai huynh đệ cũng họ Lãnh.” Lãnh Bùi Viễn khi nghe được ba chữ Lãnh Đình Dực, trong lòng thầm than thật đúng là khéo.
“Không biết Lãnh huynh đến Thiên Diệu hoàng triều có việc gì?” Trước hết nên tìm hiểu mục đích của người này.
“Tìm con gái.” Lãnh Đình Dực vẫn hờ hững đáp trả, giọng nói lại phảng phất bi thương.
“Tìm con?” Lãnh Bùi Viễn hơi nhíu mày, “Thì ra là vậy, Lãnh huynh có thể nói cho tại hạ biết quý danh của nàng ấy, ta có thể giúp huynh tìm xem.”
Lấy thế lực của hắn hiện nay, không có nơi nào trên đất Thiên Diệu này
mà hắn tìm không được.
“Nàng tên là Lãnh Loan Loan.” Lãnh Đình
Dực nói, thấy Lãnh Bùi Viễn chủ động muốn giúp mình, ánh mắt liền sáng
lên, nhìn hắn mang theo hy vọng.
“Loan Loan?” Lãnh Bùi Viễn nhịn
không được nhướn mày kêu lên, thiếu chút nữa là cho con ngựa đang cỡi
giật mình, bàn tay to nhanh chóng bắt lấy dây cương mới điều khiển được
ngựa.
“Sao vậy? tướng quân đã từng nghe qua rồi?” Phản ứng của Lãnh Bùi Viễn làm cho Lãnh Đình Dực thấy có chút hy vọng.
“Ha ha ha, thật đúng là khéo.” Lãnh Bùi Viễn cười nói, “Không dối gạt Lãnh
huynh, con gái của tại hạ cũng tên là Lãnh Loan Loan.” Người con gái
không gì không làm được này có đôi khi làm cho hắn cảm thấy xa lạ.
“Con gái của tướng quân cũng tên Lãnh Loan Loan?” Lãnh Đình Dực cũng nhíu
mày. Thật sự là có chuyện khéo đến vậy sao? Hay là…? Hắn nhớ đến lời nói của vị pháp sư kia, rằng ở thời không này Loan Loan có thể có một thân
phận khác. Chẳng lẽ là…? Trong lòng âm thầm suy nghĩ, Loan Loan này có
thể là con gái hắn sao?
“Đúng vậy.” Lãnh Bùi Viễn gật đầu,“Tiểu
nữ hiện là Hoàng Hậu Thiên Diệu hoàng triều.” Chín tuổi đã làm hoàng
hậu, hiện tại nghĩ đến còn cảm thấy có chút không thể tin nổi. Hơn nữa
thật không nghĩ đến vị thiếu niên Hoàng đế luôn luôn cuồng vọng kia lại
vì Loan Loan giải tán hậu cung, độc sủng mình nàng. Mị lực của Loan Loan quả thực là bất phàm. Có đôi khi hắn rất nghi ngờ, nàng thực sự là con
gái của mình sao? Trên người nàng đâu đâu cũng đầy bí ẩn.
“Hoàng hậu nương nương?” Lãnh Đình dực cười yếu ớt, “Ra tướng quân đây là quốc trượng đại nhân.”
“Khách khí rồi.” Lãnh Bùi xa ôm quyền, bất tri bất giác, mấy người đã về tới Lãnh phủ.
“Lãnh huynh, huynh và ta có thể nói là có duyên với nhau, không bằng huynh ở
tạm trong phủ của ta đi.” Lãnh Bùi Viễn mời Lãnh Đình Dực ở lại làm
khách.
“Vậy làm phiền tướng quân rồi.” Lãnh Đình Dực đối với con
gái của Lãnh Bùi Viễn – Lãnh Loan Loan vẫn rất hồ nghi. Không biết có
phải là Loan Loan không?