Tuy rằng là
hỏi, nhưng cũng là câu khẳng định. Lãnh Loan Loan xác định người mà Anh
Diệp Vũ Đồng nói đến kia chính là lão ba của nàng, Lãnh Đình Dực. Tìm
con gái, hắn vậy mà lại xuyên không tìm mình. Môi anh đào hơi mỉm cười,
giờ phút này, trong lòng đầy cảm giác phức tạp.
“Đúng, chính là tên này.” Anh Diệp Vũ Đồng kêu lên.
“Hoàng Hậu nương nương biết người này?” Đám người Anh Diệp Vũ ngạc nhiên nhìn
nàng, cảm thấy vô cùng kì quái. Người có thân phận tôn quý như Hoàng Hậu nương nương Thiên Diệu hoàng triều đây sao lại có thể quen biết cái kẻ
kỳ quái đó chứ? Mà kẻ đó lại mang họ Lãnh, hay là giữa hai người có quan hệ gì đó?
Dạ Thần cũng nhìn Lãnh Loan Loan, hắn cảm giác được
giờ phút này tâm tình nàng đang trăm mối tơ vò, người kia hẳn là rất
quan trọng với nàng. Nhưng có thể là ai được? Hắn không thể đoán ra.
“Biết.”Lãnh Loan Loan gật đầu. Làm sao lại có thể không biết được, đó chính là
người đã sinh ra nàng, nhưng mà bởi vì mẹ mất làm cho giữa hai người có
mâu thuẫn sâu sắc. Nàng đã một lần không tha thứ cho hắn, thậm chí hận
hắn.
“Nhưng mà hắn bây giờ đã rời đi rồi, hai người làm sao có
thể gặp nhau được nữa…” Anh Diệp Vũ Đồng nói. Thật tiếc, vậy mà lỡ mất.
Đi rồi sao?
Lãnh Loan Loan mím mím môi. Hắn đến đây tìm nàng, chắc chắn sẽ không dễ dàng trở về.
“Không sao.” Lắc đầu, “Không nói về hắn nữa, bây giờ ta cần phải chữa bệnh cho Hoàng Hậu, mời Hoàng Thượng và mọi người ra ngoài cửa đợi.” Rời đi Mê
La quốc là chuyện chắc chắn rồi, không chỉ bởi vì bây giờ có lẽ nàng đã
mang thai, quan trọng hơn là nàng cần phải tìm ba của nàng.
“Được, làm phiền Hoàng Hậu nương nương.”
Đám người Anh Diệp Vũ chắp tay tạ ơn Lãnh Loan Loan rồi cùng ra ngoài.
Trước khi bước ra cửa, Dạ Thần quay đầu lại nhìn nàng, trong đôi mắt tím hiện ra rất nhiều hồ nghi và lo lắng.
Lãnh Loan Loan gật gật đầu với hắn, ý bảo mình không có việc gì.
Dạ Thần thấy Lãnh Loan Loan như vậy, rốt cuộc cũng đi ra.
Lãnh Loan Loan đi đến bên giường, gật đầu với Minh Y Nhu.
“Chúng ta bắt đầu đi.”
“Được.” Minh Y Nhu gật đầu, hoàn toàn tín nhiệm nàng.
Cạch…
Sau nửa canh giờ, Lãnh Loan Loan bước ra. Y phục lụa là màu lửa đỏ, tóc đen xõa dài, sắc mặt vẫn như cũ, không có một tia mệt mỏi.
“Đã không sao rồi, còn lại chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt thôi.” Lãnh Loan Loan nhẹ nhàng nói với mọi người.
“Đa tạ Hoàng Hậu nương nương.”
Anh Diệp Vũ vừa nghe, thập phần kích động. Về sau Nhu Nhi đã có thể cùng
hắn sống đến bạc đầu giai lão, cùng nhau nắm tay đi về thế giới bên kia.
“Nương nương, bọn tại hạ bây giờ có thể đi thăm mẫu hậu chưa?” Anh Diệp Vũ
Đồng sùng bái nhìn Lãnh Loan Loan. Thật là lợi hại nga, Hoàng Hậu Thiên
Diệu hoàng triều quả thật rất lợi hại, bộ dạng tuyệt mỹ, khí thế bất
phàm, cái gì cũng biết hết.
“Có thể.” Lãnh Loan Loan gật đầu, nhường đường.
Ánh mắt của nàng và Dạ Thần chạm nhau.
Lãnh Loan Loan hiểu được ý tứ của hắn, hắn là muốn hỏi khi nào thì rời Mê La quốc đây. Mắt đen thản nhiên chớp chớp, bây giờ mẫu hậu của hắn mới
tỉnh lại, chỉ sợ nghe được bọn họ muốn rời đi sẽ lại sinh bệnh. Như vậy
một phen công sức của nàng không phải bỏ đi sao? Thôi thì cứ để cho bà
ấy nghỉ ngơi đã.
“Ngày mai.” Lãnh Loan Loan thản nhiên nói.
Dạ Thần gật gật đầu, cũng theo đám người Anh Diệp Vũ vào phòng. Phải đi rồi, ở bên họ thêm chút nữa.
Thiên Diệu hoàng triều.
Cổng thành đồ sộ nguy nga, bên dưới là binh lính mặc quan phục đứng gác.
Dân chúng ra vào tập nập, ánh mặt trời nhỏ vụn chiếu xuống, gió mùa hạ quất vào mặt.
Đột nhiên, một bóng dáng đột ngột xuất hiện bên ngoài cửa thành, khiến mọi người không khỏi tò mò.
Trang phục kì lạ chưa thấy bao giờ, một đôi giày cũng quái dị, mái tóc cắt
ngắn tới mang tai, đeo trên vai một thứ vừa giống như quai gánh lại
không phải quai gánh (chắc là cái ba lô đó mà =.=). Nam nhân như vậy,
không biết là từ đâu đến? Nhìn thật không nhận ra là giống với quốc gia
nào.
Nam tử của cảm giác được ánh mắt tò mò của mọi người nhưng không thèm để ý, chỉ hờ hững đi vào trong thành.
“Đứng lại.”
Hai binh lính gác cổng thành cùng lúc đưa thương dài đan chéo vào nhau ngăn cản bước đi của nam tử. Nhìn người này thật quái dị, không chừng là
gian tế của quốc gia nào cũng nên. Cần phải cẩn thận hỏi cho rõ ràng,
thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót.
“Tránh ra.” Nam nhân lạnh lùng nói, ánh mắt thâm thúy liếc qua hai người, giống như một đạo hàn băng xẹt qua, vô cùng lạnh lẽo.
Binh lính run lên, không nghĩ đến nam nhân kì quái này lại có khí thế như
vậy, thoạt nhìn không giống như những kẻ tầm thường, hai lính gác hai
mặt nhìn nhau.
“Nói, ngươi đến tột cùng là ở đâu đến đây? Sao lại ăn mặc kỳ quái như vậy?” Binh sĩ áp chế lạnh lẽo trong lòng, hỏi.
Nam nhân vẫn chỉ lạnh lùng nhìn quét hắn liếc mắt một cái, bàn tay to vung
lên, hai cây thương dài của hai người lính gác bị hất rơi xuống.
“Ngươi…” Binh lính trừng mắt, thật to gan, vậy mà dám làm loạn trước cửa thành.
Ba người lạnh lùng nhìn lẫn nhau, không khí giằng co. Người qua đường cũng tò mò đứng lại, nhưng không ai dám nói gì.
“Đã xảy ra chuyện gì ?” Một đạo âm thanh lạnh lùng truyền đến
Mọi người nhìn lại. Ôi, là Lãnh đại tướng quân, quốc trượng đến sao? Lãnh
Bùi Viễn một thân cẩm bào màu lam nhạt, đeo thắt lưng nạm ngọc, thân
hình cao ngất, khí chất bất phàm, cưỡi một con tuấn mã màu đồng đang đi
đến cửa thành, đi theo hắn là hai người một trắng một đen, chính là phó
tướng và quân sư của hắn.
“Thuộc hạ tham kiến tướng quân.” Binh lính đồng loạt quỳ xuống
Ba người Lãnh Bùi Viễn cưỡi ngựa chậm rãi đi đến, ánh mắt dừng lại trên
người nam tử quái dị kia. Đánh giác cách ăn mặc kỳ quái của hắn, ánh mắt hiện lên sự tò mò.
“Đứng lên đi.” Lãnh Bùi Viễn đảo qua chúng binh lính, “Sao lại thế này?”
“Khởi bẩm tướng quân, nam tử này dám xông vào thành.” Tướng sĩ cầm đầu hai tay ôm quyền, liếc mắt nhìn nam tử kia, trả lời.