Tuy rằng không rõ kẻ bí ẩn
kia là bạn hay thù, nhưng hắn biết Thuần Phi. Núi đao biển lửa, bọn họ
chỉ có cách xông lên, đến đâu hay đến đó mà thôi.
Bốn thiếu niên
áo trắng hơn tuyết nhìn qua vị nam tử mắt lam đang nói chuyện, thấy hắn
bình tĩnh trầm ổn, chắc là người đứng đầu nhóm người này.
Một
thiếu niên áo trắng đột nhiên phóng một cái gì đó màu trắng bạc lên
trời, chỉ nghe “tách” một tiếng, một ngọn lửa đỏ bùng cháy trên không
trung, sau đó tắt lịm.
Người trên ngã tư từ lúc xuất hiện bốn
thiếu niên đã đứng ngây ngẩn, hiện tại lại thấy vị thiếu niên áo trắng
này làm như vậy, vô vùng sửng sốt, trợn to mắt nhìn bọn họ.
Nam nữ dị tộc nhìn nhau, ngầm đoán hành động của thiếu niên này là có ý gì.
Gió thổi nhè nhẹ, cây xanh hai bên ngã tư đường lay động tạo nên thanh âm
sàn sạt. Chỉ chốc lát sau, giữa ngã rẽ xuất hiện hai xe ngựa hoa lệ tinh xảo. Nam tử đánh xe quần áo đen tuyền, khí chất lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy, thoạt nhìn thân thủ không kém.
Mấy người nhìn nhau liếc mắt một cái, đối với chủ tử của mây người này càng thêm hiếu kỳ.
Khi xe ngựa dừng ở trước mặt bốn thiếu niên, Phong Triệt đưa tay làm tư thế mời hướng đến nhóm người dị tộc.
“Các vị, mời.”
Sáu người phân ra ngồi trên hai xe khác nhau, bốn thiếu niên cũng không
biết từ đâu gọi đến bốn con tuấn mã, cả đoàn người rời đi trước ánh mắt
tò mò của mọi người.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại trước một toàn viện hoa lệ. Người mặc áo đen nhảy xuống xe, mở cửa.
Mấy người dị tộc cũng xuống xe, nhìn đến toàn viện hoa lệ này cũng thầm than trong lòng, theo bốn thiếu niên đi vào trong.
“Thần ca ca, sao đến giờ bọn họ còn chưa đến vậy?”
Đoàn người vừa đi đến chính phòng đã nghe được giọng nói của Minh Thuần Phi. Liếc nhìn vào căn phòng, nghe giọng nói nàng có vẻ rất phấn chấn, không giống như là xảy ra chuyện, trong lòng cũng tự nhiên yên tâm, Nhưng
Thần ca ca trong miệng nàng là ai? Chẳng lẽ là chủ tử của những người đã mời bọn họ đến đây?
“Chủ tử, khách quý đến.” Phong Triệt ở bên ngoài bẩm báo.
“Vào đi.”
Ngoài ý muốn, đám người dị tộc cư nhiên lại nghe thấy một giọng nói trong
trẻo nhưng lạnh lùng của nữ nhân đáp lời. Mấy người lại tò mò nhìn vào
phòng, trên mặt lộ rõ vẻ nghi vấn, bước vào trong địa sảnh.
“Phi Nhi!!!”
Hai nữ tử vừa vào đến đại sảnh, nhìn thấy Minh Thuần Phi đang ngồi trên ghế dựa, nghiêng mình nói chuyện với một nam tử đang cúi đầu, nhưng nam tử
này hình như không để ý đến nàng, vẫn im lặng. Tóc dài che khuất gương
mặt hắn, làm người ta nhìn có chút mơ hồ.
“Tam tỷ, tứ tỷ.” Minh
Thuần Phi vừa nghe tiếng, đột nhiên quay đầu nhìn lại. Đôi mắt đỏ như
máu hiện lên một tia kinh ngạc, không nghĩ đến tam tỷ và tứ tỷ cũng từ
Mê La quốc đến đây.
“Nha đầu xấu, quên chúng ta rồi sao?”
Nam tử mắt màu nâu hạt dẻ cười yếu ớt nói, giọng điệu vô cùng thân thiết.
Ba vị nam tử phía sau hắn cũng cười nhìn nàng. Tiểu nha đầu này thật đúng
là hay gây họa, cư nhiên dám một mình chạy khỏi Mê La quốc, chỉ thiếu
làm cho cả thành gà bay chó sủa.
“Tường biểu ca, Hạo biểu ca, đại ca, nhị ca. Các ngươi cũng đến đây à?” Minh Thuần Phi cười chạy đến
hướng bọn họ, không nghĩ tới những vị huynh tỷ mà nàng vô cùng yêu
thương đều đến đây.
“Muội đúng là tiểu họa tinh (*).” Nam tử mắt đen xoa xoa đầu nàng, vô cùng thân thiết cười mắng.
(*) Họa tinh: sao gây họa, trái nghĩa với “phúc tinh”.
Minh Thuần Phi thè lưỡi, may mắn người đến là các huynh tỷ của nàng, nếu không nàng khẳng định là sẽ bị phụ mẫu mắng té tát.
Nam tử mắt lam từ khi bước vào, ánh mắt không rời vị chủ tử Lãnh Loan Loan. Nàng một thân áo bào trắng hơn tuyết, tà áo dài rũ xuống chấm đất. Tóc
đen buông xõa, mượt mà óng ả như tơ lụa. Giữa trán điểm một đóa hoa đào, dung nhan tuyệt sắc. Nhưng làm người ta tò mò nhất là dung mạo nàng lại có vài phần giống với Thuần Phi, chẳng lẽ nàng chính là chủ tử trong
miệng bốn thiếu niên kia sao?
“Hạo, Vân, Thác.” Nhẹ nhàng gọi một tiếng, mấy người còn đang nói chuyện với Minh Thuần Phi quay đầu lại,
ánh mắt dừng lại trên người Lãnh Loan Loan cũng ngẩn ra.
“Biểu
ca, đại ca, nhị ca, tam tỷ, tứ tỷ thấy dung mạo của nàng rất giống ta
đúng không?” Minh Thuần Phi nhìn thấy mấy vị huynh tỷ của mình kinh
ngạc, thản nhiên nói.
Lãnh Loan Loan đạm mạc nhìn nàng, đối với
cách nói của nàng không có vẻ khó chịu. Ánh mắt lướt qua nàng, nhìn đến
mấy người đứng bên:
“Các vị đây từ xa đến mà đến, một đường vất
vả, mời ngồi.” Nhẹ nhàng vươn tay, nhất cử nhất động đều vô cùng tao
nhã. Mắt đen sắt bén sáng lấp lánh, xẹt qua một đạo tán thưởng. Sáu
người nam nữ này ai cũng tuấn mỹ bất phàm, không khó nhìn ra là nhân
trung long phượng (*).
(*)Nhân trung long phượng: rồng phượng giữa người bình thường, đại khái ý là “hạc giữa bầy gà” đó mà ^^
“Đa tạ.” Mấy người chắp tay, ngồi xuống.
“Tường biểu ca, Hạo biểu ca, ta tìm được Thần biểu ca rồi.” Minh Thuần Phi nhớ tới Dạ Thần, vui vẻ nói.
“Cái gì?” Mọi người cả kinh, trong lòng biết rõ biểu ca mà Minh Thuần Phi
nói chính là đệ đệ mất tích của Anh Diệp Tường, Anh Diệp Hạo.
“Phi Nhi, muội nói thật chứ? Muội thật sự tìm được Thần rồi?” Anh Diệp Tường bắt lấy cánh tay của Minh Thuần Phi, đôi mắt lam đầy vẻ lo lắng. Nguyên lai lần này bọn họ rời Mê La quốc không chỉ là vì đi tìm Minh Thuần
Phi, mà quan trọng hơn là tìm kiếm danh y trong thiên hạ có thể chữ bệnh cho Hoàng hậu Mê La quốc. Nhưng nếu Minh Thuần Phi đã tìm được Thần rồi thì còn cần danh y chi nữa, hắn đã là liều thuốc tốt nhất rồi.
“Thật đó, thật mà.” Minh Thuần Phi chỉ ngón tay vào Dạ Thần,“Thần biểu ca đây nè.”
Dạ Thần ngẩng đầu lên, đôi mắt tím lóe ra quang mang trong trẻo nhưng lạnh lùng, môi mỏng khẽ nhếch, vài sợi tóc đen theo làn gió thổi từ cửa sổ
mà bay bay, gương mặt bởi vì đeo mặt nạ mà càng thêm trắng hơn bình
thường.
“Tiểu Thần?” Anh Diệp Tường, Anh Diệp Hạo cả kinh, khuôn
mặt kia không phải là giống y như đúc Phụ hoàng sao? Chẳng lẽ đúng là
Tiểu Thần. Khi Tiểu Thần mất tích, Anh Diệp Tường năm tuổi, Anh Diệp Hạo cũng chỉ mới gần bốn tuổi, đối với những gì xảy ra lúc đó không còn nhớ rõ, chỉ biết mẫu hậu sau đó vì Thần mà bệnh nặng.
Mắt tím của Dạ Thần nhìn nam tử mắt lam và mắt tím trước mặt. Dung mạo của bọn họ có
ít nhiều giống nhau, chẳng hạn như ngũ quan của Anh Diệp Tường, đôi mắt
tím của Anh Diệp Hạo. Giờ khắc này, Dạ Thần đã có thể xác định hắn cùng
vời hai vị nam tử trước mặt này có chung một huyết thống.