“Ta muốn cùng Thần ca ca trở về.”
Minh Thuần Phi vừa nghe Lãnh
Loan Loan đồng ý cho mình rời đi, rất là vui vẻ. Nhưng mục đích từ đầu
của nàng đến đây chủ yếu là tìm được Thần ca ca về Mê La quốc cùng nàng, giải bỏ tâm bệnh cho cô cô.
“Hai người đang nói đến Mê La quốc
à?” Lãnh Độc U đột nhiên nói chen vào. Hắn ở một bên đã thấy rõ, cô gái
mắt đỏ như máu này chắc chắn không phải là cô gái điên rồi, mà là bởi vì nguyên nhân nào đó bị tam muội nhốt lại ở nơi này.
“Huynh biết Mê La quốc?” Lãnh Loan Loan ngoái đầu lại nhìn, nói với Lãnh Độc U.
“Biết.” Lãnh Độc U gật gật đầu, “Hai năm trước ta có truy tìm một tên hung thủ
giết người, đi vào rừng bị lạc đường, không biết lẩn quẩn thế nào lại đi đến địa phận Mê La quốc. Hỏi người ở đó mới biết đó là Mê La quốc.” Ánh mắt thâm thúy trở nên phấn chấn, Mê La quốc đó đúng là một nơi tốt.
Phong cảnh tuyệt đẹp, quốc gia phồn vinh, chỉ tiếc là quá kín đáo, không liên hệ nhiều với người bên ngoài.
“Ngươi là ai?” Minh Thuần Phi chớp mắt nhìn Lãnh Độc U, “Ngươi nói là ngươi đã từng đến Mê La quốc?”
Biết đâu nam tử này có thể hỗ trợ nàng thuyết phục Thần ca ca trở về.
“Tại hạ Lãnh Độc U.” Lãnh Độc U ôm quyền nói, cười yếu ớt, tuấn lãng phong phàm.
Minh Thuần Phi bị nụ cười ấm áp, tiêu sái của hắn làm cho ngơ ngẩn một lúc, nếu Thần ca ca cười, hẳn cũng mê người như vậy đi.
“Ta tên là Minh Thuần Phi.” Cô gái mắt đỏ mở to mắt phấn khởi, “Ngươi có thể giúp ta đưa Thần ca ca về Mê La quốc không?”
Thần ca ca trong miệng nàng là ai?
Lãnh Độc U mờ mịt nhìn Lãnh Loan Loan, chỉ thấy nàng mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.
“Này…” Hắn loạng choạng đầu, thật sự hắn cũng không biết giữa cô gái này và
tam muội có chuyện gì? Biết gì mà giúp với không giúp được.
“Chủ tử.”
Thân ảnh của bốn thiếu niên xuất hiện ở ngoài cửa, sắc mặt đạm mạc. Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện dưới đáy mắt thâm thúy như đầm sâu kia có một đạo quang kì lạ, hình như đã có chuyện gì xảy ra ngoài dự tính.
“Chuyện gì?”
Lãnh Loan Loan xoay người, nhìn bốn thiếu niên đang đứng ngoài cửa, tóc nàng vì xoay người đột ngột mà vẽ lên một độ cong xinh đẹp. Minh Thuần Phi
đứng bên cạnh nàng cũng cảm thấy choáng váng, cứ tưởng mình bề ngoài vài phần giống với Lãnh Loan Loan, xinh đẹp lộng lẫy, nhưng cái khí chất
ngạo nghễ, lãnh lệ như vậy vĩnh viễn nàng không có khả năng có được.
Lãnh Loan Loan cao cao tại thượng như nữ thần, cao quý lạnh lùng, còn
nàng chẳng qua chi là một cô gái mà thôi.
Đôi mắt sâu thẳm thâm
thúy của Lãnh Độc U lóe lên một tia sáng nhạt, kinh nghiệm nhiều năm làm thám tử nói với hắn chắc chắn đã có chuyện không may phát sinh. Thật tò mò.
“Bẩm báo chủ tử, có một đám người dị tộc đang trên đường đến Diệu thành.” Phong Triệt nói xong, đem ánh mắt liếc qua Minh Thuần Phi
“Nhìn ta làm cái gì?” Minh Thuần Phi giật giật đôi mắt như hai viên bảo thạch của mình, có gì không đúng à?
Lãnh Loan Loan có chút đăm chiêu nhìn nàng một cái, sau lại quay đầu, ánh mắt có vẻ đã hiểu rõ.
“Là người dị tộc giống nàng?” Một câu hỏi, cũng là khẳng định chắc chắn.
“Vâng.” Phong Triệt gật đầu.
“Này…” Minh Thuần Phi phẩy phẩy tay, sau đó chỉ vào chính mình. “Ngươi nói là
dị tộc giống như ta?” Chẳng lẽ là người nhà đến tìm nàng? Cũng có khả
năng đó, dù sao mình cũng đã ra ngoài mấy tháng, quân luôn việ gửi thư
từ về nhà, chắc làm cho mọi người lo lắng rồi. Minh Thuần Phi có chút
ngượng ngùng lè lưỡi cười trừ, nếu bọn họ thật sự đến đây, mình chắc gặp phải rắc rối rồi.
“Đúng vậy.” Phong Triệt nhìn nàng liếc mắt một cái. Không biết vì sao, dù Minh thuần Phi này bề ngoài có vài phần
giống với chủ tử nhưng hắn vẫn không có hảo cảm với nàng. Ngốc nghếch,
ồn ào, ngay cả một chút phong thái của chủ tử cũng không có, thật là
lãng phí dung mạo xinh đẹp kia.
“Thôi rồi, thảm rồi, nhất định là bọn họ tìm đến đâyrồi.”
Minh Thuần Phi bỗng dưng giống như bị làm cho hoảng, đi tới đi lui trong phòng, miệng không ngừng rì rầm rì rầm.
“Bọn họ hiện đang ở đâu?” Lãnh Loan Loan xoa xoa tay, ánh mắt hiện lên tia hiếu kỳ.
“Mới vừa vào thành.” Phong Triệt đáp. Một đám người dị tộc như vậy, không làm cho người ta chú ý quả thật không dễ.
“Đi thôi, đi gặp bọn họ.” Lãnh Loan Loan nói, đi ra ngoài.
“Ta không đi được không?” Minh Thuần Phi nhìn bốn thiếu niên đang đi bên
người mình, vẻ mặt đau khổ nói. Tuy rằng nàng rất nhớ Mê La quốc, nhưng
nếu mà nàng đem Thần ca ca về thì sẽ khác, còn bây giờ thì khác.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp Thần ca ca của ngươi?” Lãnh Loan Loan tà tà nhìn nàng, lạnh lùng nói.
“Này, Thần ca ca cũng đi gặp bọn họ?” Như vậy nàng sẽ không phải gặp phiền
toái rồi, có Thần ca ca ở đó, nàng chắc là sẽ không bị mắng. “Ta muốn
đi.” Đôi mắt to màu đỏ như máu lóe lên ánh sáng.
Lãnh Độc U cười, Minh Thuiaanf Phi mắt đỏ này thực sự rất khả ái. Hồn nhiên, đơn giản.
Bên trong Diệu thành, cửa hàng đèn đuốc sáng choang, người đi đông nghịt, đúng nghĩa là nơi phồn hoa đô hội.
Sáu nam nữ quần áo dị tộc sặc sỡ đột nhiên cuất hiên ở ngã tư đường, đưa đến ánh mắt của nhiều người.
Chỉ thấy có hai nữ tử trong đám người đó đều tết tóc kín đầu thả dài đến
vai, trên đầu, cổ, cổ tay đều đeo một chuỗi chuông bạc kì quái, kêu đing đang theo mỗi bước chân, rất êm tai.
Mà bốn nam tử bên cạnh dáng người đều cao to, ngũ quan giống nhau như đúc, chỉ khác mỗi đôi mắt.
Người thì có đôi mắt thâm thúy như biển rộng, một màu lam nhạt biêng
biếc như nước biển, làm cho người ta không tự giác mà lún vào. Một người mắt đen ánh vàng, sâu thăm thẳm như màn đêm, lóe ra quang mang trầm ổn, cơ trí. Một người có đôi mắt màu nâu đồng, còn người còn lại có đôi mắt màu tím, thần bí khó lường.
Đột nhiên trên đường cái xuất hiện
bốn thiếu niên áo trắng, mặt mũi như ngọc, khí chất lạnh lùng, đi thẳng
đến chỗ sáu nam nữ dị tộc đang đứng.
Nhóm người dị tộc quay đầu lại, trong mắt hiện lên tia cảnh giác nhưng vẫn đứng nguyên ở đó, đợi bốn thiếu niên đi đến.
Bốn thiếu niên đứng lại trước mặt sáu người này, tay áo tung bay, sợi tóc
cuộn trong gió, khí thế bất phàm. Trong đó có một thiếu niên bước lên
trước, hướng tới sáu người chắp tay nói:
“Tại hạ Phong Triệt, phụng mệnh chủ tử mời sáu vị đây về tệ phủ làm khách.”
Sáu người sáu mặt nhìn nhau. Bọn họ là lần đầu tiên đặt chân đến diệu thành phồn hoa hưng thịn của Thiên Diệu hoàng triều này, nào có quen biết ai. Chủ tử của bốn vị thiếu niên này rốt cuộc là ai?
“Chúng ta không có quen biết với chủ tử của các vị.” Nam tử mắt lam trả lời.
“Chủ tử của ta nói, nếu các vị đây muốn tìm một cô gái mắt đỏ như máu tên Minh Thuần Phi thì nên đi theo chúng ta.”
“Thuần Phi.” Mấy người ngạc nhiên, đối phương có biết Phi Nhi, xem ra không đi một chuyến là không được.
“Được, thỉnh các vị dẫn đường.”