Lộc cộc lộc cộc…
Một con tuấn mã phi như bay trên đường lớn, cát bụi mù mịt. Ngũ quan tuấn
mĩ giống như bị băng sương bao phủ, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng về phía trước, dưới nắng lóe ra ánh bạc, lộ ra lo lắng và lạnh lẽo đan xen.
Ánh mặt trời lên đỉnh đầu nhuộm vàng cả con đường, giống như muốn đun sôi
những người đi đường bên dưới. Mặc dù trời nóng bức nhưng vẫn không cách nào làm ấm lên đáy mắt băng giá kia.
Nửa giờ sau, mấy người đã đến bên dưới Võ lâm minh chủ sơn trang, đề khí đi lên núi.
“Hoàng Thượng, minh chủ, có mấy vị công tử ở bên ngoài cầu kiến.”
Quản gia vội vàng đi vào đại sảnh đầy người, ai nấy đều thần sắc ngưng
trọng. Vốn là nên vui vẻ vì ngày đầy tháng của Sở Niệm Loan, hiện tại
bởi vì Hoàng Hậu mất tích mà trở nên âm trầm thế này.
Hiên Viên Dạ cùng Sở Ngự Hằng nhìn nhau, trong mắt lóe ra ánh sáng, chẳng lẽ là có tin tức gì của Loan Loan?
“Mau mời bọn họ vào đi.”
Hiên Viên Dạ phất phất tay, vội vàng nói, ánh mắt chăm chú ghim ở ngoài cửa. Ngày đó, hắn đã giao quân lệnh cho đám người Phong Triệt đi chặn tất cả các cửa thành nhưng vẫn không thấy chút tin tức gì của Loan Loan, mấy
ngày nay vẫn cùng Sở Ngự Hằng bôn ba đi tìm, lại luôn thất vọng trở về.
Ánh mắt lạnh lùng sớm đã nổi lửa, hận không thể lật cảThiên Diệu hoàng
triều lên để tìm nàng.
“Hoàng Thượng, minh chủ, khách nhân đến.” Lời nói của quản gia vừa xong, hai bóng dáng quen thuộc đã tiến vào đại sảnh.
Mọi người trong đại sảnh cũng quan sát hai người, chỉ thấy người đến khí
thế bất phàm, cả hai ước chừng ba mươi mấy tuổi, tóc đen giấu sau ngọc
quan, ngũ quan vuông vức tuấn mĩ, lạnh lẽo như băng, một thân sát khí đi về phía Hoàng Đế.
“Nhạc phụ.” Hiên Viên Dạ sửng sốt, không ngờ rằng người đến lại là hai vị nhạc phụ đại nhân.
Mọi người vừa nghe Hoàng Thượng kêu nhạc phụ, ai nấy đều kinh ngạc. Đó
không phải là phụ thân của Hoàng Hậu sao? Nhưng mà hai vị nam tử này đều bất phàm, vậy ai mới là Trấn Bắc tướng quân đây?
Lãnh Bùi Viễn, Lãnh Đình Dực lạnh lùng trừng mắt nhìn Hiên Viên Dạ, không thèm để ý tôn ti
trật tự. Hai người chỉ biết là Hiên Viên Dạ làm mất con gái của họ, hơn
nữa còn đang mang thai, dù là ai cũng không quan trọng hết.
Sở Ngự
Hằng nhận ra Lãnh Bùi Viễn nhưng không biết đến Lãnh Đình Dực. Nam tử
này là ai vậy? Trong ánh mắt của hắn, sự lo lắng cùng phẫn nộ cũng không ít hơn Lãnh Bùi Viễn.
“Lãnh tướng quân, vị công tử này, mời ngồi.” Sở Ngự Hằng đứng lên, đưa tay mời hai người ngồi.
Lãnh Bùi Viễn liếc nhìn hắn, không quên trước kia Sở Ngự Hằng này và Loan
Loan có chút giao tình, mà lần này Loan Loan mất tích đúng lúc tham gia
tiệc đầy tháng của con gái hắn, trong lòng đối với Sở Ngự Hằng cũng
không có nhiều thiện cảm.
Hai người ngồi xuống, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo.
“Nói, có chuyện gì xảy ra?”
Lãnh Đình Dực lạnh lùng nhìn Hiên viên Dạ, mái tóc đen theo gió lay động,
đôi mắt thâm thúy lạnh hơn băng khiến cho ai nhìn vào cũng rùng mình.
Một người là Lãnh tướng quân, như vậy hắn là ai? Dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Hoàng Thượng, trước tới giờ chưa ai nghe qua. Chẳng
lẽ lại mà một thế ngoại cao nhân nào đó?
“Thật có lỗi, là trẫm vô dụng, mới có thể để Loan Loan biến mất ngay trước mắt.”
Ngoài dự kiến của mọi người, Hiên Viên Dạ chẳng những không trách cứ giọng
điệu của Lãnh Đình Dực, lại không nổi giận, chỉ cúi đầu. Ai cũng không
thể tưởng tượng nổi, người hiện tại đang ảo não, tự trách này lại chính
là Đế Vương cuồng ngạo không ai bì nổi trong lời đồn. từ sau chuyện đó,
hắn đối với Loan Loan như cầm trên tay một miếng băng mỏng, cẩn thận gìn giữ, chỉ sợ nàng sẽ rời xa hắn. Thế mà ngàn vạn lần không nghĩ đến, bây giờ lại bởi vì chính hắn đánh mất nàng…
“Đương nhiên là ngươi vô dụng, ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ nổi.”
Lãnh Đình Dực không khách khí mắng Hien Viên Dạ, nếu Loan Loan có chuyện gì
không may, mặc kệ là Hoàng Đế hay là Ngọc Đế, hắn quyết xử đẹp.
Mọi người nghe vậy liền ồn ào, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Hiên Viên Dạ ngẩng đầu nhìn Lãnh Đình Dực, ánh mắt thâm thúy tràn đầy tự
trách và áy náy. Từng là một vị đế vương không ai bì nổi, hiện tại tinh
thần sa sút. Môi mỏng khêu gợi khẽ nhấp, mở miệng xin lỗi:
“Ngài nói đúng, trẫm hiện tại cũng hận không thể tự đánh mình vài cái.”
Mọi người nghe được Hiên Viên Dạ nói như vậy đều cúi đầu, không dám nói gì. Một vị đế vương có thể nói ra lời như vậy, có thể hiểu được, vị trí của Hoàng Hậu nương nương trong lòng hắn to lớn cỡ nào.
“Ta cũng rất
muốn đánh ngươi.” Lãnh Đình Dực càng nghe càng bực. Hắn lần này làm mất
Loan Loan, lại nghĩ đến lần trước hắn làm ra chuyện khiến cho Loan Loan
thương tâm, càng nghĩ càng tức, hận không thể đấm hắn vài cái, làm cho
hắn nếm thử đau đơn là như thế nào.
“Nếu như vậy có thể làm cho ngài nguôi giận, ngài cứ đánh đi.” Hiên Viên Dạ nói, đứng dậy đi đến trước mặt Lãnh Đình Dực.
Mọi người trợn mắt há mồm, hoàn cảnh kì quặc thế này không biết nên làm gì
cho phải? Những việc chứng kiến ngày hôm nay làm cho ai nấy đều không
thể tưởng tượng nổi, đây là Hoàng Đế sao? Là vị Hoàng Đế mười hai tuổi
đã đăng cơ, đem Thiên Diệu hoàng triệu lúc đó đang lâm nguy từng bước đi lên song song với tam quốc đó sao? Là cái người đã nhất thống thiên hạ
đó? Bây giờ rõ ràng chỉ là một người bình thường, cũng khốn khổ vì tình
như ai nấy.
Nhưng một màn kế tiếp lại làm cho bọn họ thiếu chút nữa rớt cằm vì kinh ngạc, trên đời vậy mà có người không gì không dám làm.
“Đây là do ngươi nói đó.”
Lãnh Đình Dực nhíu mày, thu lại tức giận, đáy mắt trở nên lạnh hơn, tóc đen
khẽ lay động. Lời nói của hắn vừa ngưng, mọi người chỉ cảm thấy trước
mắt hiện lên mooyj dải ánh sáng trắng, chát chát hai tiếng, Lãnh Đình
dực vậy mà thật sự tát Hiên Viên Dạ hai cái.
Hiên Viên Dạ bị Lãnh
Đình Dực đánh, vẻ mặt vẫn như cũ không chút biểu cảm gì, trong lòng duy
nhất vẫn nghĩ đến Loan Loan bây giờ đang thế nào.
“Vị công tử này…”
Sở Ngự Hằng thất Lãnh Đình dực thật sự tát Hiên Viên Dạ hai cái tát cũng
nhướng mày. Tuy rằng hắn không biết người này cùng Loan Loan có quan hệ
như thế nào, nhưng hắn biết rõ Hoàng Thượng mấy ngày nay lo âu cùng tự
trách bao nhiêu.
“Lãnh huynh.” Lãnh Bùi Viễn cùng lắc lắc đầu với
Lãnh Đình Dực. Tuy rắng hắn cũng rất tức giận với Hoàng Thượng, nhưng
bây giờ quan trọng là phải tìm Loan Loan trước đã.
“Hoàng Thượng, Lãnh huynh nhất thời nóng vội, mong rằng Hoàng Thượng không trách tội hắn.”
Lãnh Bùi Viễn cúi người, hai tay ôm quyền nói với Hiên Viên Dạ. Từ xưa đến
nay lòng Đế Vương là khó lường nhất, ai biết được hắn có trở mặt hay
không?
Hiên Viên Dạ cười khổ, nhìn về phía Lãnh Đình Dực và Lãnh Bùi Viễn:
“Là trẫm nên tự đánh mình sớm hơn.”
“Hoàng Thượng, hiện tại việc cấp bách là tìm kiếm Hoàng Hậu nương nương.”
Sở Ngự Hằng nói, bây giờ không phải là lúc thích hợp để truy cứu trách nhiệm.