“Hoàng Thượng, hiện tại việc cấp bách là tìm kiếm Hoàng Hậu nương nương.”
Sở Ngự Hằng nói, bây giờ không phải là lúc thích hợp để truy cứu trách nhiệm.
Hắn vừa nói xong, trong phòng một mảnh yên tĩnh. Gió nhẹ nhàng thổi, ánh
nắng ngoài cửa sổ vẫn như cũ nóng chay người. Lá cây xanh biếc loạng
choạng trong gió, giống như những nàng tiên trong vũ điệu nhịp nhàng,
uyển chuyển.
“Lời minh chủ nói là thật, hiện tại, trước tiên chúng ta hẳn là nên tìm Hoàng Hậu nương nương đã.”
Người nói là đại sư Thiếu Lâm, Thất Thương phương trượng râu tóc bạc trắng,
khuôn mặt nghiêm túc, đôi mắt sáng, thâm thúy lộ rõ vài phần lợi hại
nhưng lại không mất vẻ hiền lành.
Hiên Viên Dạ không nói gì, ngã ngồi trên ghế. Khuôn mặt tuấn tú phiếm đỏ nơi gò má làm người ta cảm thấy
đau lòng. Nhưng hắn vẫn đang chết lặng, cảm giác Loan Loan cùng cục cưng trong bụng mất tích đã tác động không nhỏ tới hắn. Hắn làm sao lại
không biết điều trọng yếu trước mắt là tìm kiếm Loan Loan, nhưng đã liên tục mấy ngày thăm dò tin tức đã không có lấy một chút manh mối. Nỗi bất lực và tự trách trong lòng giống như những cành rong biển kéo dài vô
tận quấn quanh người hắn, nghĩ tới việc Loan Loan đã không còn bên mình, hô hấp của hắn liền trở nên khó khăn.
“Nói ta nghe, tại sao Loan Loan lại mất tích?”
Lãnh Đình Dực cũng nổi giận, khuôn mặt lạnh như băng nghiêm mặt ngồi một
bên. Đôi mắt thâm thúy quét về phía Hiên Viên Dạ, muốn Hiên Viên Dạ đem
sự tình ngày đó kể lại, để tìm cách tìm kiếm Loan Loan.
Hiên Viên Dạ mím môi, đang muốn mở miệng, lại bị Lãnh Địch U vội vã đi vào cắt ngang.
“Cha?”
Nhận một chưởng của Tô Viễn Hành, Lãnh Địch U còn chưa kịp điều trị nội
thương, sau khi hắn biết Tô Viễn Hành Lãnh Loan Loan đi, ngay ngày hôm
đó, hắn liền vội vàng chạy về Vân môn, muốn biết thêm nhiều tin tức về
Tô Viễn Hành, nhưng cơ bản Tô Viễn Hành đã rời Vân môn ước chừng bốn
mươi năm, chưởng môn đối với vị sư huynh của mình cũng không biết được
nhiều. Bất đắc dĩ, Lãnh Địch U chỉ có thể mang theo thất vọng vội vàng
chạy về minh chủ võ lâm sơn trang, hy vọng bọn họ đã có tin tức tốt.
Không nghĩ tới khi rảo bước tiến tới đại sảnh, lại có thể gặp Lãnh Bùi
Viễn, mười mấy năm không gặp, cha lại không thay đổi gì nhiều.
“Địch U?”
Lãnh Bùi Viễn nhìn thiếu niên tuấn dật từ đằng xa đi vào có chút kinh ngạc.
Đôi mắt thâm thúy đánh giá hắn, không nghĩ tới tiểu nhi tử cao không đến đầu gối của mình ngày nào bây giờ đã trưởng thành, trở thành một thiếu
niên. Có lẽ lúc trước Loan Loan nói mình là phụ thân vô trách nhiệm là
đúng, hắn chẳng những không để ý tới Loan loan, ngay cả Độc U, Địch U
cũng không được phụ thân là hắn chiếu cố nhiều. Ước chừng mười năm, hắn
cũng chưa từng đến Vân môn gặp Lãnh Địch U một lần. Thậm chí nếu không
phải năm ấy nhận được thư của nhạc phụ, nhạc mẫu đưa tới, hắn còn không
biết tiểu nhi tử của mình đã bị chưởng môn Vân môn nhìn trúng, mang về
Vân môn dạy võ nghệ.
Lãnh Đình Dực đánh giá Lãnh Địch U đang đi vào,
tiểu tử này còn trẻ mà khí thế đã không thua kém ai, thành tựu trong
tương lai nhất định không tầm thường. Lãnh Bùi Viễn thế nhưng sinh dưỡng con cái của mình thật tốt.
“Cha, ngươi vì tiểu muội có việc nên đến
đây?” Ngại ở đây nhiều người, Lãnh Địch U cũng không có cùng phụ thân
nói về việc phụ tử chia lìa mười năm với nhau, trực tiếp nhắc tới chuyện của Lãnh Loan Loan.
“Địch nhi, ngươi đã gặp Loan Loan rồi sao?” Lãnh Bùi Viễn hỏi, hắn không biết tiểu nhi tử này đã cùng Loan Loan quen biết nhau.
“Vâng.” Lãnh Địch U gật gật đầu: “Ngày đó ta cùng tiểu muội gặp nhau ở minh chủ võ lâm sơn trang, sau đó mới nhận ra nhau.”
“Nói như vậy ngày đó Loan Loan mất tích, ngươi cũng chứng kiến?” Lãnh Đình Dực nói chen vào.
“Phải ạ.” Lãnh Địch U gật đầu, ánh mắt trong suốt mang theo hoang mang nhìn
về phía Lãnh Đình Dực. Người này là ai vậy? Thế nào lại nói chuyện cùng
phụ thân có vẻ rất gần gũi? Hơn nữa, giọng điệu nhắc tới tiểu muội cũng
vô cùng thân thiết.
“Địch nhi, đây là Lãnh thúc thúc.” Lãnh Bùi Viễn
giới thiệu cho Lãnh Địch U, giống như hiểu rõ hoang mang của hắn, Lãnh
Bùi Viễn nói tiếp: “Chuyện này của hắn, sau khi tìm được Loan Loan, cha
sẽ kể lại cho ngươi.”
Lãnh Địch U tiếp tục gật đầu, hiện tại chuyện quan trọng nhất là phải tìm được Loan Loan.
“Địch nhi, ta có thể gọi ngươi như vậy không?” Đôi mắt Lãnh Đình Dực thâm thúy nhìn về phía Lãnh Địch U.
Lãnh Địch U lại gật đầu, nếu phụ thân nói với mình gọi Lãnh Đình Dực một
tiếng thúc thúc thì hắn tất nhiên là trưởng bối, hiển nhiên có thể gọi
mình là Địch nhi.
“Địch nhi, ngươi có thể đem tình huống Loan Loan
mất tích ngày ấy nói cho chúng ta biết không?” Trông cậy vào vẻ mặt suy
sút của Hiên Viên Dạ, không bằng trực tiếp hỏi Lãnh Địch U còn hơn.
“Vâng.” Lãnh Địch U gật đầu, trực tiếp đáp: “Người mang Loan Loan đi là Tô sư bá.”
“Tô sư bá?” Lãnh Bùi Viễn cùng Lãnh Đình Dực hai mặt nhìn nhau, Tô sư bá không phải là sư bá của Lãnh Địch U sao?,
“Địch nhi, ngươi nói người bắt Loan Loan đi là sư bá của ngươi?” Lãnh Bùi Viễn ngẩng đầu, nhìn phía con mình. Thật là khó hiểu!!
“Vâng.” Lãnh Địch U gật gật đầu.
“Sư bá ngươi vì sao phải bắt Loan Loan đi?” Lãnh Đình Dực cau mày, nhìn hắn.
“Bởi vì Tô tiền bối nhìn trúng Loan Loan cùng Dạ Thần công tử, muốn bọn họ
làm đồ đệ của hắn.” Sở Ngự Hằng đáp, mắt phượng lo lắng giống như nước
suối chuyển động.
“Loan Loan chắc chắn là sẽ cự tuyệt.” Lãnh Đình Dực hiểu rõ điểm này, gật đầu. Nữ nhi của hắn đương nhiên hắn hiểu nhất,
chỉ sợ không có người nào có thể dễ dàng làm cho Loan Loan của hắn thỏa
hiệp.
“Vâng, cho nên Tô sư bá mới bắt người.” Lãnh Địch U cũng thu
hồi nụ cười ngàn năm không đổi trên mặt, nhíu mày, hé ra gương mặt tuấn
lãng mang theo vài tia thâm trầm cùng ngưng trọng.
“Nếu là sư bá của ngươi, vì sao chúng ta không tự đến Vân môn tìm hắn?”
Lãnh Đình Dực nói xong, đứng lên, đôi mắt thâm thúy toát ra quang mang lãnh
liệt, không quan tâm cái gì mà Tô sư bá của hắn, hiện tại chỉ cần đem
Loan Loan giao ra đây, hắn sẽ tạm tha cho ông ta một mạng, nếu không
đừng trách hắn không khách khí.
“Không được.” Lãnh Địch U lắc lắc đầu, hướng Lãnh Đình Dực hét to một tiếng.
“Vì sao? Hắn không phải sư bá ngươi sao? Người hắn cướp đi cũng là muội muội ngươi, chẳng lẽ ngươi không lo lắng cho Loan Loan?”
“Ta cũng rất lo lắng.” Trong đôi mắt vốn trong suốt của Lãnh Địch U cũng
nhiễm đầy sự lo âu, nói tiếp: “Nhưng mà bốn mươi năm trước sư bá đã rời
khỏi Vân môn, lần này cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy sư bá, không ai
biết ông ấy đang ở nơi nào cả”
“Cho nên, chúng ta đi Vân môn cũng vô dụng?” Lãnh Đình Dực hỏi tiếp.
Lãnh Địch U gật gật đầu.
“Vậy phải đi đâu tìm?” Lãnh Đình Dực cùng Lãnh Bùi Viễn lạnh mặt, nghĩ tới hy vọng trước mắt lại bị gió thổi đi.
“Hoàng Thượng, minh chủ, có vài vị khách muốn tiến vào bái phỏng.” Thân ảnh
của quản gia xuất hiện ở cửa, đứng bên cạnh hắn rõ ràng là Tàn Nhất.
“Tàn Nhất?” Hiên Viên Dạ, Lãnh Bùi Viễn, Lãnh Đình Dực đều nhận ra Tàn Nhất.
“Hoàng Thượng, tướng quân, Lãnh gia.” Tàn Nhất vừa đi vào liền hướng ba người
ôm quyền. Mặt nạ màu bạc che nửa mặt lạ lùng khiến mọi người đoán tới
đoán lui, người đến là người nào vậy?
“Hoàng Thượng, có tin tức của
chủ tử chưa?” Tàn Nhất cũng không hề run sợ, đôi mắt màu nâu nhìn thẳng
vào Hiên Viên Dạ, trực tiếp hỏi.
Hiên Viên Dạ lắc lắc đầu, tinh thần sa sút.
“Này, hiện tại không phải lúc ngồi ủ rũ. Mặc kệ như thế nào, mọi người đều
phải đứng lên đi tìm Loan Loan.” Ánh mắt Lãnh Đình Dực lạnh lùng, nóiXon ngươi sắc bén híp lại, cả người tản ra khí phách tuyệt vời, lão đại trà trộn trong hai giới hắc đạo lại sắp xuất hiện rồi a!.
“Đúng thế.”
Hiên Viên Dạ đứng lên, nói: “Trẫm đã hạ đưa người đi tìm Loan Loan, chỉ
cần nàng còn trên đất nước này, trẫm nhất định sẽ tìm được nàng.”
“Các vị, ta lấy danh nghĩa minh chủ võ lâm của mình hiệu lệnh các môn phái
cùng nhau tìm kiếm hoàng hậu nương nương.” Sở Ngự Hằng cũng đứng lên,
cầm lệnh bài màu vàng trên tay, mắt phượng thâm thúy một mảnh kiên định.
“Vâng.” Võ lâm nhân sĩ ở đây nhất thời đều đồng loạt quỳ xuống, thanh âm liên tiếp thanh âm.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Lãnh Đình Dực nói với Lãnh Bùi Viễn, dẫn theo Tàn Nhất từ đầu Loan Nguyệt Lâu tìm kiếm.
Trong lúc nhất thời, vì tìm kiếm Lãnh Loan Loan, giang hồ lại nổi lên phong vân.