Đêm, thành phố X bắt đầu bước vào thời điểm tấp nập rực rỡ nhất của mình trong ngày. Trên đường phố đèn sáng trưng, xe cộ đi lại cuồn cuộn như những dòng sông ánh sáng đan xen nhau, chảy về muôn ngả. Đứng bên cửa sổ sát đất của căn phòng khách sạn trên tầng 30, Mạc Chính Phong dĩ nhiên có thể quan sát toàn bộ vẻ đẹp mỹ lệ chói lòa ấy. Thế nhưng, trong lòng anh lại chẳng có chút vui vẻ nào.
Từ sau khi biết Trình Nhã Văn lừa dối mình, anh liền dứt khoát bỏ đi, không gặp cô cũng không nghe một lời giải thích nào của cô. Mạc Chính Thuần mới khai trương chi nhánh công ty ở thành phố X không lâu, anh liền lấy cớ đến đó giúp đỡ, trốn tránh đã hơn một tuần nay rồi. Mỗi ngày đều chỉ gọi điện cho bác sĩ hỏi thăm tình hình Mạc Y Y, ngoài ra không có bất cứ liên lạc gì đến Đài Loan nữa. Anh đã quyết định, chờ Y Y khỏe hẳn, sẽ ly hôn với Trình Nhã Văn. Dù cho Y Y trước nay không thân thiết với anh, nhưng trong suy nghĩ con bé vẫn coi anh là ba. Ba mẹ ly hôn chẳng phải chuyện vui vẻ gì, anh không muốn khiến nó bị sốc trong thời gian điều trị.
Ngả người lên salon, Mạc Chính Phong nhắm mắt lại nhớ về những kỷ niệm tưởng chừng đã ngủ quên trong ký ức. Ngày hôm ấy... cậu nói muốn chia tay với anh... Phải chăng vì cậu đã biết chuyện Trình Nhã Văn có thai nên mới quyết định làm vậy? Hay cậu thực sự không còn yêu anh nữa? Hiện giờ cậu đang ở đâu? Có được hạnh phúc hay không? Anh thực sự... rất nhớ cậu... Tám năm qua, chưa khi nào Mạc Chính Phong nhớ cậu như lúc này. Từng đường nét trên gương mặt cậu ngỡ đã bị năm tháng xóa mờ đi trong tiềm thức của anh lại hiện lên rõ ràng, chân thực, khơi lên ngọn lửa le lói dần cháy sáng bừng lên nơi đáy tim. Thì ra anh vẫn còn yêu cậu nhiều đến vậy. Thì ra khi có cơ hội, anh vẫn muốn quay về bên cậu. Nhưng mà... biết còn được hay không?
Ba tháng sau, mọi thủ tục ly hôn hoàn tất bất chấp Trình Nhã Văn bao lần khóc lóc cầu xin anh tha thứ. Anh chính thức chuyển hẳn đến thành phố X sống, tạm thời ở trong một căn hộ dành cho nhân viên công ty. Chẳng phải không muốn sống chung với anh trai, mà hiện tại anh trai anh đang ở cùng với một cậu thiếu niên mà y vô tình gặp được một năm trước, quan hệ tình cảm rất tốt, anh không tiện quấy rầy.
Kết thúc những tháng ngày sống trong cuộc hôn nhân ngột ngạt, bắt đầu cuộc sống một mình, Mạc Chính Phong quả thực có chút không quen. Căn nhà trống vắng thiếu hơi người lạnh lẽo, bữa ăn tạm bợ toàn đồ ăn mua ở ngoài về ăn đến phát ngán, quần áo lúc nào hứng lên thì giặt, chẳng thích giặt thì quăng bừa bãi khắp nơi, bê bối đến không thể tả. Nhưng Mạc Chính Phong không quan tâm, cũng chẳng muốn thuê người giúp việc đến. Ngày trôi qua vô vị, tẻ nhạt, chẳng buồn chẳng vui. Duy chỉ có những lúc nhớ đến Lương Vỹ, anh mới thực sự là đang “sống”, với trái tim dù ngập tràn chua xót nhưng vẫn thổn thức thương yêu. Anh biết, cả đời này... anh không thể quên Lương Vỹ được nữa. Trừ phi cậu trở về, nếu không, anh sẽ cứ như vậy đến cuối đời...
Một ngày công ty ký kết được hợp đồng lớn, Mạc Chính Thuần rất vui kéo mọi người đi ăn mừng. Nhưng tâm trạng Mạc Chính Phong lại có chút không vui, dù chẳng biết nguyên nhân tại sao, chỉ cảm thấy bức bối khó chịu, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó. Vì thế, anh không đi cùng mọi người mà kéo một người bạn đi đến quán bar uống rượu giải sầu.
Nơi hai người đến là quán bar King's - một trong những quán bar nổi tiếng nhất của thành phố X. Tới chỗ này vui chơi đều là những người không phải hạng vừa, không có tiền thì cũng có quyền, cho nên thiết kế nội thất cùng phong cách phục vụ đều rất khác biệt, có đẳng cấp hơn hẳn những quán bar khác, ồn ào mà không xô bồ dung tục. Mạc Chính Phong tìm một chỗ khá khuất ngồi xuống, liên tục uống rượu, không quan tâm bạn mình hai tay ôm hai cô gái thân hình bốc lửa lả lơi cợt nhả. Thỉnh thoảng cũng có những tú nam mỹ nữ để ý đến Mạc Chính Phong, nhưng cứ có ý định đến gần lại bị ánh mắt lạnh lùng của anh dọa chạy mất. Có người mạnh dạn hơn đến mời rượu, nói ba bốn câu anh chẳng đáp lại nửa chữ, xấu hổ mà quay đi. Bạn anh thấy vậy không khỏi thắc mắc:
- Tôi nói cậu đó, đến đây rồi mà cứ uống rượu suông thế sao? Chẳng vui chút nào cả! Muốn giải sầu thì phải như tôi đây này! Đúng không người đẹp? - Hắn nhếch môi cười nhìn sang mỹ nữ ngồi bên phải mình, ánh mắt không đứng đắn cứ chăm chăm vào đôi gò bồng đảo mơn mởn bị ép chặt trong chiếc áo da bó sát.
Mạc Chính Phong khinh thường không thèm để ý đến hắn, việc mình mình làm, coi hắn như không khí.
Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà Mạc Chính Phong trong lúc vô tình nhìn xung quanh lại nhìn ra phía cửa, bắt gặp một người mà anh vốn nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại... hoặc ít ra có gặp lại thì cũng không phải là ở chỗ này - Lương Vỹ!
Ban đầu Mạc Chính Phong quả thực rất bất ngờ, đơ ra như tượng gỗ. Anh có thể khẳng định mình không nhìn lầm, dù là trong quán ánh sáng không rõ, vì sao ư? Cậu là người anh mong nhớ bao năm qua, ngày nào anh cũng nghĩ đến cậu, đến nằm mơ cũng mơ thấy cậu, làm sao có thể nhìn nhầm? Nhưng bây giờ... gặp được thì đã sao? Anh phải làm thế nào đối diện với cậu? Hơn nữa anh cũng không biết hiện tại tình hình của cậu thế nào, ra chào hỏi lúc này cũng là một việc quá khó. Vì vậy, anh chỉ có thể ngồi im.
Tuy nhiên, Mạc Chính Phong căn bản không thể bảo trì im lặng mãi. Bởi vì Lương Vỹ bên kia thực sự đang chọc cho anh phát điên. Cậu bây giờ đã rất khác xưa, từ cách ăn mặc đến phong thái đều mang theo mị lực hơn trước vạn phần. Thêm vào đó, cậu lại đi vào cùng một nam nhân thoạt nhìn không hề bình thường. Gã nam nhân này uống say, cứ ngả nghiêng giằng co với cậu, còn ngả đầu vào vai cậu, làm đủ trò thân mật. Bên cạnh hai người họ còn có một thanh niên dáng vẻ lẳng lơ, đến ngồi mà cũng bày ra tư thế uốn lượn như con rắn, vui vẻ trò chuyện với cậu. Ngồi khá xa, anh không thể nghe được họ nói gì, nhưng căn bản là cũng không cần nghe. Lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt thiêu cháy tim gan, hơi men kích thích thêm cho cơn ghen càng mãnh liệt.
Cậu bạn bên cạnh thấy anh cứ nhìn về một phía, đáy mắt như có dao găm bắn thẳng về hướng đó, mới tò mò hỏi anh. Mạc Chính Phong đưa ly rượu vừa rót đầy lên, uống ực xuống dằn lại cơn tức, hỏi thăm bạn mình về Lương Vỹ. Ai ngờ đáp án anh nhận được là: Lương Vỹ làm MB ở đây. Sự phẫn nộ vất vả đè nén xuống lại bùng lên dữ dội gấp vạn lần, anh chẳng còn bận tâm suy nghĩ gì nữa, vùng đứng dậy xăm xăm bước về phía đó.
Lương Vỹ, em giỏi lắm! Em nói chia tay tôi để lấy vợ, nói sẽ vẻ vang hơn tôi, bây giờ lại đi làm MB. Tôi không thể tha thứ cho em được!