Trong hành lang bệnh viện trước cửa phòng cấp cứu, có ba người ở đó, mỗi người một dáng vẻ khác nhau. Mạc Chính Phong dựa người vào tường, sắc mặt tối tăm âm u như trời vào cơn giông, im lặng cúi đầu. Trình Nhã Văn khóc đến đỏ hoe đôi mắt, ngồi dựa người vào một nam nhân khác. Nam nhân bên cạnh vòng tay ôm cô vỗ về, thoạt nhìn như bình thản nhưng trong ánh mắt lại không giấu nổi lo lắng bất an. Y là Lạc Thanh Dương, người mà Y Y đã gặp trên đường. Lúc đó y thực sự không nghe thấy cô bé gọi tên mình, đến khi bị tiếng ồn ào xôn xao phía sau thu hút quay lại mới biết Y Y bị một chiếc xe máy tông phải. Lạc Thanh Dương là bạn thân của Trình Nhã Văn, sớm đã biết Y Y, hơn nữa còn rất yêu thương cô nhóc, coi như con đẻ của mình. Khoảnh khắc thấy Y Y nằm giữa vũng máu, trái tim y như bị bóp nghẹt, hồn vía lên mây, điên cuồng lao vào ôm lấy cô bé. Sợ phố xá đông đúc, gọi xe cấp cứu sẽ tới không kịp, y liền bế cô bé lên, gọi một chiếc taxi, dúi một đống tiền vào tay tài xế yêu cầu chạy nhanh hết mức có thể đến bệnh viện. Mãi tận khi Y Y được đẩy vào phòng cấp cứu rồi mới nhớ đến chuyện phải báo cho ba mẹ cô bé biết.
Trình Nhã Văn từ lúc mới tới bệnh viện đã là bộ dạng khóc lóc nhếch nhác không chịu nổi, không ngừng la hét muốn xông vào phòng cấp cứu. Lạc Thanh Dương khuyên can một hồi cô mới chịu yên tĩnh, nhưng vẫn khóc mãi không thôi.
Mạc Chính Phong nhìn vợ mình bị người khác ôm trong lòng, dẫu rằng không ghen, nhưng cũng không thoải mái, một hồi lâu thấy hai người không có ý định buông ra mới lên tiếng:
- Thanh Dương, vợ của tôi...
Anh bỏ lửng câu nói, Lạc Thanh Dương cũng hiểu được ý tứ của anh, liền rụt tay về, nhưng bị Trình Nhã Văn mạnh mẽ kéo lại. Cô ngước đôi mắt bi phẫn nhìn Mạc Chính Phong, giọng nói lạnh băng bén nhọn:
- Vợ anh? Anh còn biết tôi là vợ anh? Anh còn biết chúng ta là vợ chồng sao? Tám năm qua tôi có từng làm vợ đúng nghĩa của anh chưa? Anh ngoài công việc ra thì chỉ biết nhớ đến cái tên biến thái kia! Đến con gái anh cũng không quan tâm. Giờ nó thành ra như vậy, anh vui chưa hả?
Mạc Chính Phong nhíu mày, biết cô đang đau lòng không kiểm soát được lời nói nên cũng không nỡ trách, chỉ nhỏ giọng:
- Em đừng nói linh tinh, con gái xảy ra chuyện, sao anh có thể vui được?
Dẫu anh và con gái trước nay không thân thiết, nhưng dù thế nào thì vẫn là con mình, sao có thể không sốt ruột lo lắng.
- Con gái? Anh căn bản không coi nó là con anh! - Trình Nhã Văn đứng bật dậy, Lạc Thanh Dương muốn giữ lại không kịp - Anh còn không quan tâm nó bằng...
- Ai là người nhà bệnh nhân?
Tiếng bác sĩ chợt vang lên cắt ngang câu nói của Trình Nhã Văn, cô lập tức bỏ qua Mạc Chính Phong, lao tới nắm chặt tay bác sĩ:
- Là tôi! Tôi là mẹ của Y Y, con gái tôi sao rồi? Nó làm sao rồi?
Vị bác sĩ nhìn ba người nói nhanh:- Tình trạng không tốt lắm, cô bé mất máu quá nhiều. Nhưng hiện tại bệnh viện chúng tôi không còn nhóm máu của cô bé nữa, nên tôi muốn hỏi ba của cô bé.
- Không được!
Mạc Chính Phong còn chưa kịp lên tiếng đã bị Trình Nhã Văn quát lên chặn ngang. Anh và cả bác sĩ đều khó hiểu nhìn cô. Cái gì mà không được?
Trình Nhã Văn bối rối thấy rõ,câu nói vừa rồi là cô nhất thời bật ra, không biết phải làm sao giải thích:
- Tôi... ba của Y Y... Anh ta... anh ta không xứng làm ba nó!
Mạc Chính Phong nhíu mày càng chặt, giờ đã là lúc nào? Sao còn bận tâm xứng hay không? Cứu Y Y mới là quan trọng nhất không phải sao? Thế nhưng dù anh có nói thế nào thì Trình Nhã Văn cũng nhất quyết không chịu cho anh hiến máu. Cuối cùng anh liền trực tiếp mặc kệ cô, tự mình quyết định theo bác sĩ đi xét nghiệm. Trình Nhã Văn mặt tái mét không còn sắc máu nhìn anh rời đi, môi mấp máy như muốn nói mà lại không dám nói, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống. Rất may có Lạc Thanh Dương đỡ lấy cô, kéo cô ngồi xuống, thì thầm nói nhỏ bên tai cô:
- Bình tĩnh, rồi sẽ ổn thôi.
Cô nhìn y, bất chợt ôm chặt lấy y khóc lớn.
Không phải cô không muốn cho Mạc Chính Phong hiến máu, mà là cô sợ... sợ anh sẽ phát hiện thực ra Y Y không phải là con gái anh!
Đó chính là bí mật mà tám năm qua cô luôn che giấu, bí mật chỉ có cô và Lạc Thanh Dương biết...
Năm đó, khi cô vì theo đuổi Mạc Chính Phong mà về Trung Quốc, đã quyết tâm phải có được anh. Cô bí mật tìm hiểu chuyện quá khứ của anh, từ đó biết chuyện của anh và Lương Vỹ. Dù trước mặt cô hai người không có vẻ gì là yêu nhau, nhưng trực giác phụ nữ luôn nhạy bén, cô dĩ nhiên biết sự thật. Là một cô gái thông minh, cô đã dựng nên một kế hoạch lớn, chấp nhận đánh đổi được ăn cả ngã về không. Cô dùng vẻ ngoài đơn thuần lương thiện đánh lừa tất cả, chia rẽ tình cảm giữa Mạc Chính Phong và Lương Vỹ. Nhưng chuyện cứ phát triển theo hướng cô không mong muốn, lúc Lương Vỹ dọn tới ở chung với Mạc Chính Phong, cô tưởng như mình sẽ phải bỏ cuộc. May mắn thay, trong số bạn bè cũ của Lương Vỹ, cô tìm được Trương Huệ Mẫn... Lợi dụng hoàn cảnh khó khăn của Huệ Mẫn, cô dùng tiền ép buộc cô ấy làm theo ý mình, phá đám chuyện của Mạc Chính Phong với Lương Vỹ. Đêm hôm Mạc Chính Dân mất, Trương Huệ Mẫn xảy ra tai nạn là cô sai khiến, sau đó tìm đến sắp xếp màn kịch lên giường với Mạc Chính Phong cũng là cô. Sáng hôm sau Trình Nhã Văń lại ra vẻ độ lượng bỏ đi, rồi mới tìm tới người bạn thân Lạc Thanh Dương giúp cô mang thai, dàn xếp chuyện kết hôn. Cô đã lợi dụng thành công lòng thương người của Lương Vỹ và sự áy náy lương tâm của Mạc Chính Phong, diễn một vở kịch hoàn hảo không tì vết. Cô trong vở kịch đó hoàn toàn là nạn nhân, là người đáng thương, từ đầu đến cuối dường như không bao giờ đòi hỏi gì. Nhưng ai biết... người gây ra tất cả mọi sóng gió này lại chính là cô - một cô gái thoạt nhìn vô hại đáng yêu, tính tình rộng lượng.
- Thanh Dương, lần này... em phải làm sao đây? - Cô hoảng loạn hai tay nắm chặt vạt váy, không ngừng giày vò đến tưởng như sắp xé rách lớp vải mỏng. Thời gian trôi qua từng giây từng phút đều khiến thần kinh cô căng như dây đàn, ngay giây tiếp theo liền có thể đứt phựt.
- Anh đã nói với em từ lâu, anh ta không yêu em, hôn nhân này sớm muộn cũng đổ vỡ. Em lừa anh ta, có lừa được cả đời không?
- Em không biết! Em không muốn biết!
Cô bịt chặt tai, lắc đầu quầy quậy, cô thực sự không muốn đối mặt với sự thật tàn khốc rằng người đàn ông cô mất bao công sức giành lấy lại sắp rời xa cô...
- Văn Văn - Lạc Thanh Dương vuốt tóc cô, ôn nhu nói - Nếu anh ta bỏ em, về bên anh được không? Y Y vốn là con gái anh, nó cũng đã sớm coi anh như ba ruột. Nó...
- Em không cam tâm! Năm xưa anh giúp em, em đã từng nói anh vĩnh viễn cũng không được nhận lại Y Y. Mấy năm qua nhân nhượng anh như vậy là đủ rồi, em tuyệt đối không để Y Y nhận anh là ba. Ba nó là Mạc Chính Phong! Là người em yêu Mạc Chính Phong!
- Ồ... vậy sao?
Thanh âm Mạc Chính Phong lạnh tựa băng vang lên sau lưng khiến cô giật mình, ngoảnh lại nhìn đã thấy anh đứng đó từ khi nào, bác sĩ đứng bên cạnh, bối rối không biết nên làm sao.
Trái ngược với vẻ kinh hoảng của ba người còn lại ở đây, Mạc Chính Phong lại bình thản đến khiến người ta nổi da gà:
- Bác sĩ, anh cứ làm việc của mình đi. Y Y không thể xảy ra chuyện.
- Đ... được
Bác sĩ nhanh chóng đi vào phòng cấp cứu, bỏ lại cục diện căng thẳng đến ngột ngạt sau lưng.
Mạc Chính Phong vốn chẳng phát hiện gì cả, vì nhóm máu của anh hoàn toàn giống nhóm máu của Mạc Y Y. Nếu như anh không trở lại đây sớm như vậy, có lẽ cả đời anh cũng không biết được sự thật kinh khủng này. Đứa con gái gọi anh là ba tám năm qua lại chẳng hề có quan hệ máu mủ gì với anh.
- Chính Phong... em... - Trình Nhã Văn run run gọi.
- Nhã Văn, em thật giỏi bày trò.