Chính Là Không Ly Hôn

Chương 137: Chương 137: Phần 2




Yến Thù Thanh gào thét một tiếng, căn bản không chờ Cận Hằng phản ứng, nhanh như tia chớp nhảy đến bên cạnh hắn, kéo hắn lại một cái, tựa như điên vậy bay về phía xa.

“Độc săn” hai chữ chui vào lỗ tai Cận Hằng, trong nháy mắt làm cho sắc mặt hắn trắng bệch, hai người đồng thời mở ra thiết bị truyền tin rống to, “Lý thượng tá lập tức mang theo toàn bộ nhân viên rút đi! Không nên để lại bên ngoài! Lập tức!!!”

Một tiếng gào thét lan tràn toàn bộ căn cứ, Lý thượng tá cấp tốc hạ lệnh, binh lính lưu lại trên mặt đất căn bản không kịp phản ứng đến cùng xảy ra chuyện gì, vội vàng phục tùng quân lệnh chạy vào trong căn cứ, thế nhưng cũng không thiếu người điều khiển vũ khí cỡ lớn, đối diện đạn dược “Con ruồi” này căn bản không để vào mắt, trong nháy mắt rút lui còn không quên châm lửa công kích.

Nhưng ngay khi trong chớp mắt do dự này, đạn dược màu đen đầy trời giống như cái lưới lớn ùn ùn kéo tới, Yến Thù Thanh cùng Cận Hằng đột nhiên bổ nhào về phía dưới, tránh khỏi góc độ công kích của độc săn, lại tàn nhẫn mà từ không trung đập vào lòng đất, thế nhưng hai người phản ứng không kịp nữa, đột nhiên lăn vào đường tắt bên cạnh.

Một giây sau đạn dược rơi xuống đất, trong phút chốc binh lính không kịp rút lui bị đánh trúng, toàn thân kịch liệt run cầm cập mấy lần, trong khoảnh khắc biến thành vũng máu lan tràn...

Hình ảnh kinh khủng khiến cho người may mắn chạy trốn tất cả đều sợ ngây người, Lý thượng tá cứng tại chỗ cũ, căn bản không thể tin được con mắt của mình.

Đây rốt cuộc là vũ khí gì... Làm sao có khả năng có uy lực lớn như vậy?

Thế nhưng cả đám không kịp bi thương, quân địch thay đổi vũ khí bắt đầu một vòng oanh tạc mới.

Đất rung núi chuyển, toàn bộ căn cứ đều lảo đà lảo đảo, chỉ lát nữa là bình địa sẽ bị san phẳng, rõ ràng bọn họ có đầy đủ trang bị phản kích, thậm chí vừa nãy kém một chút sẽ thắng, nhưng bởi vì vũ khí gọi “Độc săn” này, làm cho tất cả mọi người cũng không dám chạy đến bên ngoài nghênh chiến, chỉ có thể bị động chịu đòn.

Gian nhà lay động càng ngày càng lợi hại, một khi sụp, tất cả mọi người một giây sau khả năng đều sẽ biến thành vũng máu, trong lúc nhất thời tuyệt vọng không hề có một tiếng động lan tràn...

Trốn ở trong ngõ tắt, toàn thân Yến Thù Thanh không ngừng mà run rẩy, đầu dường như muốn nổ tung vang lên ong ong, Cận Hằng lấy xuống mũ bảo hiểm cơ giáp của anh, đem anh ôm thật chặt vào trong lồng ngực, không ngừng mà hôn lên mặt của anh, không tiếng động an ủi anh.

Yến Thù Thanh cắn chặt môi, hít sâu mấy hơi, rốt cục tỉnh táo lại, “... Vừa nãy vật kia anh cũng có ấn tượng đúng không?”

Cận Hằng không lên tiếng, thế nhưng sắc mặt lại trở nên tái nhợt.

Hắn đương nhiên có ấn tượng, bởi vì Yến Thù Thanh chính là bởi vì “Độc săn” này mới biến thành phục tùng giả bây giờ.

Nhìn thấy biểu tình của Cận Hằng, Yến Thù Thanh gian nan kéo kéo khóe miệng tự giễu nở nụ cười, “... Năm đó em bị bắn trúng liền mất đi ý thức, chỉ là nghe nói đồ chơi này lực sát thương rất lớn, thì ra lúc trước nhiều huynh đệ của chúng ta đều bị chết như vậy.. Lúc trước anh làm sao không nói cho em?”

Cận Hằng trầm mặc chốc lát, thấp giọng mở miệng, “Không nói cho em là sợ em tự trách, em là người duy nhất sống sót, thế nhưng em không cần vì bản thân mình còn sống, mà cảm thấy thiếu nợ những người khác.”

Yến Thù Thanh không lên tiếng, một lát sau mới nhẹ giọng nói, “Lúc trước bị Trạch Long bắt cóc, tên đó vẫn luôn muốn lấy đi gien của em giúp bọn họ cải tiến độc săn, khi đó em không hiểu bọn họ tại sao cố ý cường điệu cái từ “Gien” này, hiện tại mới hiểu được, lực công kích của loại vũ khí chính là dựa vào gien của mỗi người, một khi bắn ra sẽ trực tiếp “phân huỷ.”

“Lúc trước em vẫn nghĩ không ra, nếu như bọn họ chỉ là muốn gien của em, bọn họ có thể lấy máu hoặc móng tay của em là xong, tại sao phải đem em trói đi, vừa nãy em mới hoàn toàn nghĩ rõ ràng, bọn họ muốn không chỉ là cải tiến độc săn, còn muốn triệt để tiêu trừ “biến số là em.” Chỉ cần em ở Thương Kiếm, độc của bọn họ săn không có cách nào đưa vào sử dụng, bởi vì bọn họ không xác định Thương Kiếm lúc nào sẽ dùng em nghiên cứu ra phương thức phá giải.”

“Nhưng bọn họ lại không thể trực tiếp giết em, bởi vì giết em, cơ thể sống tế bào sẽ không có, cho nên biện pháp vẹn toàn đôi bên chính là đem em mang đi, trước tiên rút đi gien cơ thể súng của em giúp bọn họ cải tiến độc săn, lại thay đổi gien của em, để em triệt để biến thành một “Người bình thường”, sau đó một đao giết chết, khiến Thương Kiếm không có cơ hội lợi dụng cơ thể em, như vậy bọn họ mới có thể bình chân như vại.”

Trong lúc nói mấy câu này, ánh mắt Yến Thù Thanh phi thường bình tĩnh, không có nửa điểm lay động, dễ dàng như đang nói chuyện của người khác, Cận Hằng nhìn khó chịu, không nhịn được vỗ cái mông của anh một cái, “Em câm miệng cho anh, nói hưu nói vượn nữa anh liền lấp kín miệng của em.”

Yến Thù Thanh nhíu mày hướng hắn nở nụ cười, tiến đến trước mặt hắn, đôi môi ma sát cằm dưới của hắn, “Bây giờ anh có thể lấp kín miệng của em luôn được không?”

“Đừng hồ đồ!”

Lỗ tai Cận Hằng lập tức đỏ lên, cảm giác lạnh lẽo như rơi vào hầm băng của Yến Thù Thanh lúc này mới chậm rãi tiêu tan, khẩu khí trầm xuống mới khàn tiếng mở miệng, “E sợ em đã đoán được lần công kích thứ hai này của bọn họ là vì khoe khoang cái gì.”

Cận Hằng con mắt nguy hiểm híp lại, “Đúng, bọn họ đây cũng không phải là thị uy, mà là khiêu khích, nói cho chúng ta bọn họ đã nắm quyền sinh sát trong tay.”

“Chưa đủ.” Yến Thù Thanh hừ lạnh một tiếng, “Bọn họ phỏng chừng còn muốn mượn lần công kích này, thăm dò hư thực của chúng ta, nhìn Thương Kiếm có nghiên cứu ra phương pháp phá giải độc săn hay không.”

“Bọn họ ngay cả độc ăn cũng đưa vào sử dụng, e sợ đã là chó cùng rứt giậu, đại khái nói vị “Quân tọa” kia thực sự là muốn cá chết lưới rách cũng phải bắt bằng được em.”

“Sao lại nói như vậy?” Cận Hằng nghi ngờ nhướng mày.

“Trong tay bọn họ độc săn vẫn luôn chỉ là “Vật thí nghiệm”, số lượng căn bản không đủ tiêu diệt toàn bộ Thương Kiếm, chỉ có thể sử dụng phạm vi nhỏ, muốn đưa vào sử dụng quy mô lớn, phải lấy được gien của em, bằng không vạn nhất lượng sinh sản lớn, Thương Kiếm lại tìm ra phương pháp phá buỷ, bọn họ sẽ là dã tràng xe cát, cho nên lần này bọn họ đột nhiên phát binh nhất định không phải là vì xâm lược, mà là có mưu đồ khác.”

Nói tới chỗ này, Yến Thù Thanh dừng một chút, lông mi bất an run rẩy mấy lần, “Em hiện tại rất sợ bọn họ sẽ tới nơi tàn sát, sau đó uy hiếp Thương Kiếm đem em giao ra —— “

“Được rồi, em suy nghĩ nhiều quá.”

Cận Hằng không đợi Yến Thù Thanh nói xong trực tiếp mở miệng ngắt lời của anh, một đôi mắt lạnh đến mức không có nửa điểm nhiệt độ, thân thể cứng như một bức tượng.

Yến Thù Thanh cười cười, nhấc tay đầu hàng, “Được, không nói nữa, coi như em đang hưu nói vượn đi, vậy em phạt anh chặn miệng của em lại được không.”

Nói xong anh đến gần, cho Cận Hằng một nụ hôn động viên, Cận Hằng ngậm lấy đôi môi ấm áp của Yến Thù Thanh, tức giận trực tiếp đem anh đè lên tường, thô lỗ hôn trả lại, không cho anh nói ra mất lời không may mắn.

Thế nhưng câu nói kia đã ứng nghiệm.

Mấy ngày sau đó, Á Hi quốc quả nhiên bắt đầu điên cuồng tàn sát tinh cầu Alpha.

Độc săn chỉ cần đâm thủng da dẻ, ngay lập tức sẽ biến người ta thành vũng máu, tuy rằng quân bộ phái tới viện binh luôn luôn ra sức phản kích, thế nhưng độc săn khiến người ta khó lòng phòng bị, mấy ngày ngắn ngủi liền làm cho cả trụ sở máu nhuộm thành sông, mà con đường Á Hi quốc tàn sát cũng bắt đầu hướng về mẫu tinh Thương Kiếm.

Quân bộ cùng hoàng thất vì thế lâm vào bên trong nguy cơ trước đó chưa từng có, chỉ qua mấy ngày Hoàng đế tóc bạc hơn một nửa, vì không để cho dân chúng khủng hoảng, quân bộ một bên bí mật an bài lượng lớn binh lực đi đến Alpha trợ giúp, một bên sắp xếp lực lượng đảm bảo an toàn cho dân chúng.

Thế nhưng mặc dù như vậy, quân bộ nhiều lần điều động binh lực, vẫn để cho bầu không khí mẫu tinh trở nên tối tăm, người người vì không biết chân tướng cũng cảm thấy bất an.

Ngày ấy Lý thượng tá mang theo một phần binh lính Alpha còn sống rút xuống mật đạo lòng đất, Yến Thù Thanh cùng Cận Hằng sau khi chiến đấu, đồng thời rút đến núi tuyết Thương Lan ngập tràn gió lạnh.

Thời chiến bầu không khí động một cái liền bùng nổ, bởi vì không đủ trang bị, đoàn người chỉ có thể ở dưới sự công kích dày đặc của Á Hi, giống như đội du kích đánh trả, mặc dù không thể triệt để tiêu diệt binh lính Á Hi, thế nhưng không đến mức khiến người tuyệt vọng.

Ngày này sau khi Cận Hằng liên lạc Hoàng đế, đang chuẩn bị quyết định chiến lược cuối cùng, mẫu tinh lại xảy ra đột biến.

Trên đường phố phồn hoa của đế đô, màn hình chiếu toàn quốc bị người ta công kích hình ảnh mơ mơ hồ hồ, đột nhiên xuất hiện lá cờ của Á Hi quốc, một người đàn ông mang theo mặt nạ xuyên quân trang từng bước đi tới.

“Chư vị dân chúng Thương Kiếm, chào buổi sáng, ngại cho Hoàng đế của các người trước sau không dám cùng tôi đàm phán, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là dùng phương pháp này hỏi thăm bệ hạ của các người.”

Một câu nói khiến tất cả mọi người kinh ngạc, trong khoảnh khắc hết thảy truyền thông đều tập trung vào đó, rất nhanh một đoạn video điên cuồng truyền ra, ngay cả Hoàng đế, Cận Hằng cùng Yến Thù Thanh cũng không thể tránh thấy được tình hình trực tiếp thực tế.

“Đúng rồi, trước khi nói chuyện, có lẽ tôi cần phải trước tiên giới thiệu bản thân một chút.”

“Tôi là thượng tướng nhất đẳng của quân bộ Á Hi quốc.”

Người này cởi mũ, tháo mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt gian xảo âm độc, nở nụ cười, “Cũng chính là quân tọa các người vẫn luôn tìm, Vương Trọng Sơn.”

Hết chương 80-phần 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.