Chính Là Ngươi Nô Lệ

Chương 3: Chương 3: Báo ân, nhũ hoàn




Nghe một câu như thế, Trạch Ninh lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào người nam nhân. Hắn nói đúng, cả đời này y ghét nhất là thiếu nhân tình của người khác.

“Muốn lợi dụng ta làm việc thì cứ nói thẳng, không cần nhấc lên cái gì ân tình. Trên con đường này chỉ có cái cọi là giao dịch.” Trạch Ninh trả lời lạnh lùng. Ngay từ đầu y đã không cảm thấy người nam nhân này cứu mình là vì có lòng tốt.

“Ngươi nghĩ rằng ta muốn ngươi làm cái gì? Giết người?” nam nhân vừa nói vừa thản nhiên đi đến bên sô pha đối diện giường ngồi xuống, “Thật có lỗi, hiện nay ta không cần. Hơn nữa ta như thế nào không tính là có ân với ngươi? Ta chẳng những không để cho ngươi vì mất máu mà chết trong ngõ nhỏ đó, cũng không có đem ngươi giao cho những người ở tây khu, chính mình còn mất đi điểm sinh ý! Ân tình này ngươi định xem như không có?”

Trạch Ninh bị nam nhân vòng đến có chút hôn mê, nhưng y xác thực là sợ nhất thiếu người gì đó, nhìn đến bộ dáng của nam nhân kia y thật sự có chút không kiên nhẫn, đơn giản liền trực tiếp hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

“Này sao… Trước kêu một tiếng “ân nhân” nghe một chút.”

“Ngươi…” Trạch Ninh bị nam nhân làm cho tức giận đến nói không nên lời, chỉ có thể hung hăng dùng ánh mắt như dao nhỏ quăng về hướng nam nhân trước mắt. Nhưng nam nhân này vẫn như không hề thấy ánh mắt của Trạch Ninh, vẫn thản nhiên ngồi.

“Sao vậy? Chẳng lẽ việc ta cứu ngươi một mạng không phải sự thật? Chẳng lẽ ta không phải ân nhân của ngươi?”

Trạch Ninh bị nắm đến đau chân, chỉ có thể không tình nguyện dùng thanh âm nhỏ nhất gọi ân nhân.

“Cái gì? Không có nghe thấy.” Nam nhân trên sô pha giả ngu.

Trạch Ninh khó thở. Quên đi quên đi, sát thủ đều được huấn luyện chịu nhục, coi như huấn luyện là được rồi. Trạch Ninh hít sâu một hơi, rống lớn: “Ân nhân.”

Cuối cùng nam nhân cũng lộ ra biểu tình vừa lòng, nét mặt biểu lộ tươi cười thật cao hứng: “Như vậy hiện tại nhớ kỹ tên ân nhân của ngươi, ta gọi là Ngô Hạo.”

Ngô Hạo! Trạch Ninh mặc niệm hai chữ này trong lòng, âm thầm mắng, trả nợ ngươi xong ta nhất định sẽ xử lý ngươi.

“Đang nghĩ làm thế nào để báo ân sao? Mang nhũ hoàn vào thế nào?”

“Ngươi!” Trạch Ninh khí cấp công tâm, tay loạn vung, một cái gối liền bay qua.

“Ta đưa ra thế nhưng là một cái đề nghị tốt a.” Ngô Hạo vẻ mặt vô tội tiếp nhận chiếc gối, “Hiện tại ta xác thực không có việc gì muốn ngươi làm! Ngươi hẳn không muốn sống mà thiếu nhân tình của ta đi, ta có thể nhiều năm cũng không nghĩ ra ngươi làm thế nào để báo ân nga.”

Trạch Ninh có cảm giác bị vũ nhục, y là sát thủ bài danh đệ nhất, giá trị lợi dụng có bao nhiêu lớn, nam nhân này lại muốn y mang nhũ hoàn, y cũng không phải nam kỹ!

Nhưng nam nhân này lại bắt được điểm yếu của y, y thực chán ghét sống mà thiếu người gì đó, như vậy y sẽ sống không được tự nhiên. Loại việc thiếu nhân tình này vẫn sớm giải quyết dứt điểm mới tốt. Chính là, nhũ hoàn… Lại nhớ đến câu nói mà nam nhân nói khi nãy “ta muốn ngươi làm tính nô của ta.” Mặt Trạch Ninh bất tri bất giác đỏ lên, thế nào đều cảm thấy không ổn.

“ Chỉ là xuyên một cái hoàn mà thôi, loại đau đớn này ta nghĩ ngươi vẫn có thể chịu được. “ Ngô hạo hợp thời nói.

Trọng điểm là cái này sao ? Trạch Ninh rống to trong lòng.

“Chỉ là xuyên hoàn mà thôi, ta cũng không có cần mạng của ngươi.”

Chỉ là xuyên hoàn sao? So với việc sống mà đeo nhân tình trên lưng quả thật không phải chuyện to tát gì. Trạch Ninh cũng không phải là người bảo thủ, nếu như tất yếu y cũng không ngại trên người nhiều thêm hai cái đồ trang sức, chỉ cần đồ trang sức này không có ý nghĩa khác.

“Chỉ là xuyên hoàn? Không có việc gì khác, hai cái hoàn này cũng không có ý nghĩa gì khác?” Trạc Ninh xác nhận.

“Ta cam đoan không có bất kỳ ý nghĩa gì khác.” Ngô Hạo đứng lên, mắt nhìn Trạch Ninh trịnh trọng nói.

Không biết vì cái gì, người nam nhân gọi Ngô Hạo trước mắt này thật sự có thời điểm mang lại cho người khác một loại tin phục mạnh mẽ. làm cho Trạch Ninh tự giác tin tưởng lời hắn nói, y vốn không nên nhẹ dạ đối với một người xa lạ như vậy.

“Nếu như vậy, vậy được rồi.” Được nam nhân cam đoạn, Trạch Ninh thỏa hiệp.

“Tốt lắm, vậy thì buổi chiều đi. Ta xem ngươi cũng không muốn ở lâu bên cạnh ta.” Ngô Hạo nói xong liền xoay người rời khỏi căn phòng.

Không biết vì cái gì, nghe Ngô Hạo nói Trạch Ninh trong nháy mắt có chút mất mát. Y rõ ràng phải thực chán ghét nam nhân kia mới đúng, y rõ ràng phải muốn rời đi nơi này mới đúng, lại vì cái gì nghe đến trong hôm nay phải rời khỏi hắn nhưng lại có một tia không nỡ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.