Chính Là Ngươi Nô Lệ

Chương 2: Chương 2: Gặp gỡ, tù binh




“Khốn kiếp!” Trạch Ninh nhịn đau sơ cứu khẩn cấp cho vết thương. Y xem nhẹ tên gia hỏa kia, y không nghĩ tới bên trong cây bút máy kia lại có ẩn tàng một viên đạn, dĩ nhiên còn là đạn Dumdum chết tiệt, Mặc dù ở khắc cuối cùng đã phát giác ra nhưng y vẫn bị thương không nhẹ.

“Tụi mày chia vài đứa chạy qua bên kia, Mau! Tuyệt không thể để cho tên gia hỏa kia chạy thoát.”

Tiếng bức chân phía sau càng lúc càng dồn dập, Trạch Ninh không dám dừng lại, trước phải quy hoạch lộ tuyến để chạy đi.

Miệng vết thương thật sự quá sâu, hơi chạy động một chút đã vỡ toang đổ máu.

Phải nghĩ biện pháp che đi mùi máu, Trạch Ninh mơ mơ hồ hồ nghĩ.

Không biết khi nào mưa đã bắt đầu rơi tầm tã xuống, vết máu hòa cùng nước mưa chảy xuống cống thoát nước.

Hiện tại không cần lo lắng vấn đề hơi thở… Nhưng, với tình trạng của mình cũng không thể trốn quá xa, Mất máu quá nhiều khiến cho thể lực của Trạch Ninh nhanh chóng tiêu hao, đầu đã bắt đầu choáng váng.

Trước khi té xỉu nhất định phải tìm chỗ nấp vào, kế tiếp, chỉ có thể nghe theo mệnh trời. Trạch Ninh cố gắng duy trì tia lý trí cuối cùng, vì bản thân tìm một chỗ an toàn. Đột nhiên, y cảm thấy có người tiếp cận phía sau, liền theo bản năng dùng khuỷu tay đánh về phía sau, tiếp theo là một cú đá xoay, thêm một quyền toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, tiểu lâu la bình thường tuyệt đối không tiếp được ba chiêu này.

Ai ngờ thân thủ của người tới cũng không kém, một cái nghiêng người tránh đi khuỷu tay đồng thời lui bước về phía sau tránh đi cú đá, cuối cùng chặn đứng nắm đấm của Trạch Ninh.

Trạch Ninh vẫn còn muốn tiếp tục công kích, nhưng đột nhiên trước mắt một mảng đen tối thân mình liền nhuyễn đi, Trước lúc hôn mê y mơ hồ nghe được người nam nhân kia kiêu ngạo nở nụ cười: “Đã bị thương thành như vậy, còn dám cậy mạnh.”

Người nam nhân này là ai? Trạch Ninh mang theo nghi vấn ngã vào trong vực sâu hắc ám.

Lúc Trạch Ninh khôi phục ý thức, phát giác mình đang nằm trên một chiếc giường thoải mái, miệng vết thương trên người đã được xử lý qua. Thiên tính cẩn thận khiến y không có tùy tiện mở to mắt, y cố gắng cảm nhận một chút chung quanh, Bản thân không có bị trói buộc, trên người không có còng tay hay gì đó, trừ bỏ quần áo cũng không có vật phẩm khả nghi nào khác. Chỉ có có bị tiêm thuốc kỳ quái gì hay không thì không có biện pháp phán đoán.

Trạch Ninh cảm thấy trong phòng còn có một người nữa, trông coi sao ? Nhưng khí thế cường đại này hẳn là một tên trông coi không thể có.

Trước khi biết rõ tình huống, Trạch Ninh chuẩn bị giả bộ bất tỉnh.

“ Ngươi tỉnh đi. “ Thanh âm cuồng vọng mà kiêu ngạo, người nam nhân kia ?

“ Ngươi muốn gì ? “ Trạch Ninh mở mắt đánh giá người nam nhân trước mặt. Vóc dáng cao khoảng 1m8, dáng người cân xứng, cơ bắp mạnh mẽ, hẳn là một người có công phu không thấp. Mà khuôn mặt tuấn mỹ kia lại mang theo ba phần kiêu ngọa, Trạch Ninh tuy rằng không thích lại không thể không thừa nhận, rất hấp dẫn.

“ Ngày hôm qua, Ngụy lão đại của Tây khi bị giết, là do ngươi làm ? “

“ Vậy thì sao ? “

“ Không có gì, chỉ là chút sinh ý mà thôi ! Ngươi nói xem, ta có nên đem ngươi đưa cho bọn chúng để bù lại tổn thất không ? “

“ Nếu ngươi muốn giao thì sớm đã giao làm gì còn chờ hỏi ta ? Nói đi, rói cuộc ngươi có mục đích gì ? “

“ A. “ Nam nhân cười khẽ một chút, có vẻ vô cùng khoái trá, “ Quả nhiên không hổ là Diêm Vương, có cá tính ! Ta không có mục đích gì, chỉ là coi trọng ngươi. “

Trạch Ninh hơi nhíu mày, cảnh giác hỏi : “ Ý của ngươi là gì ? “

“ Ý của ta là, ta muốn ngươi làm tính nô của ta. “

“ Vọng tưởng. “ Trạch Ninh nói xong liền từ trên giường bật dậy, trực tiếp đá vào mặt nam nhân.

Nam nhân không nhanh không chậm lui về sau né tránh, thuận tay bắt được mắt cá chân của Trạch Ninh.

“ Ngươi trọng thương chưa lành, ta khuyên ngươi không cần cố sức. “ Thanh âm của nam nhân thực giàu từ tính, Trạch Ninh càng nghe lại càng thấy đáng đánh đòn.

“ Ngươi không trói ta lại là vì nắm chắc ta không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi ? “ Lời nói của Trạch Ninh mang theo âm thầm khiêu khích.

“ Cũng không phải. “ nam nhân thoải mái trả lời, buông mắt cá chân của Trạch Ninh ra, “ Chỉ là ta không có ác ý, ta không biết là ngươi sẽ trốn, cũng không cho rằng ngươi là một người vong ân ! Ngươi nói đi, Diêm Vương ? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.