Trạch ninh cũng không sợ hắc ám cùng nhỏ hẹp. Trên thực tế làm sát thủ y thường xuyên nấp ở góc âm u chờ đợi con mồi, nhưng loại cấm đoán này không giống như vậy. Lúc săn bắn Trạch Ninh có thể chú ý hoàn cảnh xung quanh, y có thể nghe được một ít thanh âm có thể cảm giác được một ít sự tình. Nhưng là trong này cái gì cũng không có, chỉ có tuyệt đối hắc ám cùng yên tĩnh.
Bốn vách tường của ám cách đều được phủ đệm dày, cho dù cố gắng va chạm cũng không phát ra âm thanh gì. Mà chất liệu lại là vật thu âm cao cấp nhất, cho dù ngươi lầm bầm lầu bầu thì thanh âm kia cũng giống như từ phương xa đến không chút rõ ràng
Trạch Ninh theo thói quen điều chỉnh hô hấp, làm cho chính mình không vội vàng xao động. Y có thể thông qua nhịp đập của trái tim phỏng chừng thời gian trôi qua.
“18600, 18601, 18602…” Không đúng, vừa rồi mới đếm tới chỗ nào? Thời gian dài không bị ngoại giới kích thích làm cho đầu có bắt đầu có chút hỗn loạn, ý thức không thể tập trung.
Trạch Ninh lắc đầu làm cho mình tỉnh táo lại, y hít sâu một hơi lại bắt đầu một lần nữa.
Ngô Hạo ngồi trước máy giám thị thông qua thiết bị tia hồng ngoại trong ám cách quan sát Trạch Ninh. Hắc cũng không kỳ vọng chỉ mấy giờ có thể bức Trạch Ninh đến cực hạn, Trạch Ninh làm sát thủ dù thế nào tố chất thân thể cũng thực vĩ đại.
Quả nhiên, ngày đầu tiên Trạch Ninh mặc dù xuất hiện vài lần hỗ loạn nhưng y vẫn có thể lập tức điều chỉnh lại được. Chỉnh là khoảng cách y bình tĩnh càng lúc càng ngắn. Đến tối Trạch Ninh cuối cùng không chống được sự mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Bầu trời đỏ như máu, mặt đất che kín bụi gai, phía sau từng đàn người đuổi giết. Trạch Ninh cố hết sức chạy về phía trước, y liều mạng chạy hy vọng có thể đến một nơi an toàn. Đột nhiên trước mắt xuất hiện một vực sâu, dưới vực đều là những thanh kiếm sắc bén. Trạch Ninh dừng lại nhìn đám người càng ngày càng gần, trong lòng vô cùng sợ hãi. Y vô thức lui lại từng bước, liền như thế mà rơi xuống rừng kiếm bên dưới.
“A!” Trạch Ninh đột nhiên mở to mắt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Mộng sao?
Trạch Ninh từ trên mặt đất giãy dụa đứng lên, hiện tại y cần cái gì đó đến kích thích nói cho chính mình vừa rồi chẳng qua là mộng, y cần cảm giác được thế giới chân thật. Nhưng hai tay bị Ngô Hạo trói chặt căn bản không thể cử động, không gian nhỏ hẹp lại khiến người không thể thẳng ra. Mà trừ những thứ đó nơi này chỉ còn lại hắc ám cùng yên tĩnh.
Thả ta đi ra ngoài, ta muốn đi ra ngoài! Trạch Ninh đã mất đi bình tĩnh, y phí công giãy dụa. Y bức thiết cần cảm giác được gì đó, cho dù là đau đớn cũng tốt. Thế nhưng ngay cả dây thừng trói y cũng trải qua xử lý đặc thù, khiến cho y dù giãy dụa thế nào cũng không gây ra một tia đau đớn.
Bị nhốt ba mươi mấy tiếng, hô hấp của Trạch Ninh cuối cùng bắt đầu trở nên hỗn loạn, nhịp tim y bay lên một độ cao nguy hiểm.
Ngô Hạo nhìn máy giám thị không hề di động.
Động tác Trạch Ninh dần nhỏ lại, có lẽ là do y mệt mỏi, có lẽ y ý thức được đây là phí công. Y dựa vào trong góc, hết sức co lại bản thân, hai dòng nước ấm áp xẹt qua hai má, thân thể không ngừng run nhè nhẹ.
Không, không cần bỏ rơi ta. Không, không cần vứt bỏ ta. Ta sẽ ngoan, ta sẽ không gây phiền toái cho các người. Ba, mẹ, sư phụ, vì cái gì? Vì cái gì các ngươi đều không cần ta? Ta làm sai cái gì? Ta là tồn tại dư thừa sao? Không, không cần bỏ rơi ta. Nơi này thật tối, thật lạnh. Ta không cần, không cần chỉ có một mình.
Lý trí Trạch Ninh bị đè ép, sắp sửa vỗ nát. Ngay trước một khắc bị đánh gãy, cửa ám cách mở ra, Trạch Ninh được kéo vào lòng Ngô Hạo, y có thể cảm nhận được độ ấm của Ngô Hạo, y có thể nhìn thấy khuôn mặt của Ngô Hạo, y có thể nghe được thanh âm khiến người ta an tâm của Ngô Hạo.
“Không cần lo lắng, có ta ở đây.”
Ngô Hạo xoa môi y, vuốt ve toàn thân y. Vì y lau người, tiêm thuốc dinh dưỡng cho y. Sau đó hắn lại trói Trạch Ninh đưa trở lại ám cách.
Cứ như vậy, Ngô Hạo đem Trạch Ninh bức đến cực hạn, sau đó ngay trước lúc Trạch Ninh hỏng mất liền kéo y trở về. Cứ như vậy, Ngô Hạo từng chút làm cho Trạch Ninh biết được hắn là liên hệ duy nhất giữa y và thế giới này, chính hắn là sợi sây vĩnh viễn giữ chặt y. Ở trước mặt mình, Trạch Ninh có thể buông tha hết thảy. Y có thể khóc, có thể yếu đuối, có thể lo lắng. Bởi vì không có vấn đề gì, Ngô Hạo sẽ dẫn đường cho y, làm cho y trở nên yên ổn. Trên thế giới này y chỉ cần có Ngô Hạo là đủ rồi.
Cuối cùng đến lần thứ 9 bị nhốt trong ám cách, Trạch Ninh không còn vội vàng xao động nữa. Trên thực tế y không nghĩ gì cả, chỉ là im lặng chờ đợi. Y nhắm mắt lại, cuộn mình ở trong ám cách. Bởi vì y biết vô luận phát sinh cái gì, vô luận qua bao lâu, Ngô Hạo cũng sẽ không vứt bỏ y, y chỉ cần tin tưởng hắn sau đó chờ đợi.
Cứ chờ đợi như vậy, Trạch Ninh cũng không cố ý đi cảm nhận thời gian trôi qua. Không biết qua bao lâu, cửa được mở ra, Ngô Hạo đứng ở cửa trên mặt mang theo tươi cười.
Trạch Ninh thích ứng một chút ánh sáng không quá mạnh bên ngoài, y cúi người hôn mũi chân Ngô Hạo.
Ta biết ngươi sẽ không vứt bỏ ta, chủ nhân của ta.