Ngô Hạo từng chút quất roi gọi trở về cảm quan của Trạch Ninh. Lần này Trạch Ninh cũng không ẩn nhẫn như lần đầu tiên, y thực trung thực mà kêu lên. Ở trước mặt Ngô Hạo y không hề che giấu, y biết hết thảy của y đều thuộc về Ngô Hạo, bao gồm tư tưởng cùng linh hồn. “A.” Ngô Hạo quất mang theo kỹ xảo, hoặc dùng đuôi roi đảo qua hồng anh trước ngực Trạch Ninh, hoặc liên tục quất vào vùng bụng bằng phẳng của Trạch Ninh. Đùi trong, dưới nách, thậm chí là phân thân xinh đẹp hoàn mỹ kia đều bị Ngô Hạo dùng kỹ xảo mềm nhẹ chiếu cố đến. “Ân, a.” Trong rên rỉ của Trạch Ninh đã mang theo tình dục. Ở dưới sự châm ngòi của Ngô Hạo hạ thân y đã nhanh chóng cứng rắn lên. “Đây là trừng phạt cho việc người không thẳng thắn thành khẩn với ta, không được bắn.” Ngô Hạo trên tay không ngừng, thanh âm lạnh như băng. Trạch Ninh nghĩ muốn khống chế dục vọng nơi hạ thân, nhưng tiềm thức của y đã hoàn toàn buông ra trước Ngô Hạo. Y biết bản thân ở trước Ngô Hạo không cần che giấu cái gì, bao gồm cả dục vọng của chính mình. Sự tự chủ hôm nay của y đối với Ngô Hạo chính là yếu đuối như vậy. Ngô Hạo biết Trạch Ninh nhịn không được. Hắn chẳng những đánh vỡ bình phong tâm lý bình thường của Trạch Ninh còn đánh vỡ cả ẩn nhẫn cùng ngụy trang của y, hiện tại Trạch Ninh trước mặt y giống như một đứa nhỏ mới sinh, giống một tờ giấy trắng. Hiện tại Ngô Hạo muốn dạy Trạch Ninh nhẫn nại, vì hắn mà nhẫn nại, vì mệnh lệnh của hắn mà nhẫn nại. Lại một roi xẹt qua nhũ trái, đánh vào nhũ hoàn. Cuối cùng Trạch Ninh không nhịn được mà bắn ra. Sau cao trào Trạch Ninh hơi gục đầu xuống thở dốc, mồ hôi không ngừng tuôn ra. Ngô Hạo dừng roi, lạnh lùng nhìn Trạch Ninh: “Ninh, ngươi trái với mệnh lệnh của ta.” Thanh âm của Ngô Hạo làm cho cơ bắp Trạch Ninh theo bản năng căng thẳng lên, y sợ hãi. “Bất quá lần này ký lại.” Ngô Hạo cởi bỏ trói buộc trên người Trạch Ninh, đem y ôm vào ngực, “Hiện tại nói cho ta về quá khứ của ngươi, suy nghĩ của ngươi, tất cả của ngươi.” Được Ngô Hạo ôm vào ngực làm cho Trạch Ninh cảm thấy vô hạn an tâm, y theo bản năng trả lời vấn đề của Ngô Hạo. Y dựa vào ngực Ngô Hạo, buông xuống mí mắt, nhẹ giọng nói: “Lúc trước nhà của ta thực nghèo, ba ba là một tửu quỷ, mẹ là người thích đánh bạc. Bọn họ vốn không muốn có con, ta chỉ là do một lần ngoài ý muốn được sinh ra, cho nên ta từ nhỏ, từ nhỏ…” Trạch Ninh dựa vào trên vai Ngô Hạo bắt đầu nức nở lên, sau đó ngôn ngữ của y bắt đầu đứt quãng, Nước mắt như đê vỡ mà thi nhau chảy ra muốn dừng cũng dừng không được. Y ẩn nhẫn lâu lắm, lòng tràn đầy ủy khuất cùng không cam lòng, y nhịn lâu lắm. Trừ bỏ Ngô Hạo y chưa từng ở trước mặt người khác khóc ra, vận mệnh làm cho y không thể không kiên cường. Thật giống như muốn đem ủy khuất của 22 năm phát tiết ra hết, tay Trạch Ninh gắt gao nắm lấy vạt áo Ngô Hạo không ngừng khóc ra. Vạt áo trước của Ngô Hạo đã sớm ướt đẫm, nhưng là hắn không có đẩy Trạch Ninh ra. Hắn còn thật sự nghe, từ trong những lời mơ hồ của Trạch Ninh cố gắng lý giải y đang nói gì. Chuyện xưa quá dài, nước mắt nhiều lắm. Cuối cùng Trạch Ninh thế nhưng cứ thế nức nở mà ngủ trên vai Ngô Hạo, đã bao nhiêu năm y không có an tâm ngủ như vậy… Thật đúng là… Ngô Hạo bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Trạch Ninh, ôm lấy thân thể y, đem y lên trên giường. Tuy rằng những lời mà Trạch Ninh nói đứt quãng lại không có logic, nhưng Ngô Hạo vẫn đã nghiệm chứng được ý nghĩ của chính mình. Đó là một đứa nhỏ đáng thương bị thế giới vứt bỏ, lại vô cùng quật cường kiêu ngạo, vẫn luôn dùng phương thức của riêng mình trả thù vận mệnh. Mà ở dưới đáy lòng lại bảo tồn một mảnh trắng tinh kia làm cho y sống thực mệt mỏi. Từ giờ trở đi đem tất cả mọi thứ giao cho ta, Trạch Ninh. Cùng nắm tay nhau, ta sẽ giúp ngươi cùng nhau khiển trách vận mệnh.