Đêm dần buông xuống,
các hoạt động lễ nguyên tiêu bắt đầu hoạt động. Hai bên đường đèn đuốc
sáng rực nhưng cũng không phải thực tráng lệ bởi vì tất cả diễn ra dưới
ánh sáng dịu dàng của vầng trăng rằm làm cho mọi thứ đều trở nên mông
lung, huyền ảo. Người đổ ra đường ngày càng đông, đa số là tầng lớp bình dân, thương nhân,... còn những người thuộc tầng lớp quý tộc đêm nay đều tập trung tại Hoàng cung để tham gia đại tiệc mừng thọ Hoàng đế.
Mạc Tử Liên dẫn hai nha đầu Linh Nhi, Yên Nhi thong thả băng qua từng
con đường một cách vô định giống như muốn tìm lại một thứ gì đó từ trong khung cảnh náo nhiệt sầm uất này. Phố xá đông đúc, hai bên đường tràn
đầy những biển hiệu, những gian hàng đồ ăn vặt, người bán hàng rong,
người mãi nghệ… vô cùng náo nhiệt. Tiểu nha đầu Linh Nhi vốn yêu thích
náo nhiệt đã sớm không nhịn được, chạy lung tung khắp nơi ngắm nhìn chỗ
này một chút, chỗ kia một chút vô cùng hưng phấn. Yên Nhi mặc dù không
tò mò như Linh Nhi nhưng cũng không nhịn được đối với những thứ mới lạ
nhìn nhiều thêm vài cái.
Đi mãi đi mãi dần cũng rời khỏi khu
trung tâm náo nhiệt, người cũng thưa dần. Bây giờ nhìn sang bên kia bờ
sông vẫn có thể thấy cảnh tượng đèn hoa rực rỡ, người người náo nhiệt
bên bờ sông. Nhìn gương mặt lưu luyến tiếc nuối của hai tiểu nha đầu,
Mạc Tử Liên nhẹ mỉm cười lấy ra hai nén bạc cho hai người: “Linh Nhi,
Yên Nhi dù sao hôm nay cũng là tết nguyên tiêu, cho hai em nghỉ một buổi tối đi chơi. Dù sao, cơ hội một năm được đi chơi cũng không nhiều, phải tận dụng cho thật tốt đó, biết không?”.
Hai tiểu nha đầu vừa
nghe được đi chơi thì vô cùng hưng phấn, nhưng chưa kịp vui mừng liền ủ
rũ: “Tiểu thư, bọn em không thể để người lại một mình được, hay là người đi cùng chúng em đi được không? Nếu không chúng em đưa người về Vương
phủ trước rồi quay trở lại”.
“Không được, bây giờ ta rất mệt,
không đi nổi nữa. Còn nếu đi về Vương phủ sau đó quay trở lại thì không
phải trời cũng sáng luôn rồi sao? Không cần phiền phức như vậy. Ta sẽ ở
đây chờ, các em phải nghe lời. Ngoan, mau đi đi.”
“Nhưng tiểu thư…” Hai người vẫn chần chờ. Thấy vậy Mạc Tử Liên đành giơ tay đẩy
nhẹ: “Nghe lời, mau đi đi, hai em tính để ta chờ tới sáng hay sao?”
Không lay chuyển được tiểu thư, hai người liền lưu luyến không rời bước đi, trước khi đi còn không ngừng dặn dò: “Tiểu thư, người nhớ ở yên đây đừng đi đâu, có chuyện gì cũng phải cẩn thận đừng xen vào kẻo bị
thương…”
“Được rồi, ta không phải tiểu hài tử cần lo lắng
nhiều như vậy, mau đi đi”. Bấy giờ hai tiểu nha đầu mới yên tâm quay
người bước đi.
Cùng lúc đó, trên một chiếc thuyền hoa tráng lệ ba nam nhân đáng ra giờ này nên có mặt tại đại yến trong hoàng cung,
lại xuất hiện trên chiếc thuyền hoa này thong thả thưởng thức mỹ nhân,
uống rượu, ngắm cảnh, bỏ mặc lại cục diện rối rắm trong Hoàng cung lại
cho đám đại thần đối phó. Không sai, đây chính là ba huynh đệ nhà Đông
Phương – mỹ nam đứng đầu Thiên Thành.
Tay nâng cốc rượu, Đông
Phương Thiên Diệp tựa tiếu phi tiếu nhìn Đông Phương Thiên Tường đang
vui vẻ hưởng thụ sự phục vụ của mỹ nhân ở một bên: “Đại ca, huynh trốn
ra như này, không phải là cố tình chọc tức mấy lão già cổ hủ trong cung
đó chứ? Huynh không sợ yến tiệc sẽ loạn thành một đoàn sao?”