Thấy muội muội mình
thất thần nhìn vào bộ y phục trên tay, Mạc Viễn Thành có chút sốt ruột,
sợ muội muội ngốc nghếch nhà mình sẽ không hiểu được sự quý giá của nó
mà lãng phí. Vừa định mở miệng giải thích thì Mạc Tử Liên bỗng quay sang nhìn hắn mỉm cười:
“Cám ơn huynh, đại ca”. Nụ cười đó khiến
Mạc Tử Thành ngây ra, bởi lẽ suốt 16 năm cuộc đời này hắn chưa từng thấy muội muội mình cười như thế. Nụ cười đó rất dịu dàng, rất chân thành,
nhưng đó lại không phải nụ cười thiên chân của cô gái 16 tuổi mà lại
giống như của một người đã trải qua rất nhiều sóng gió tang thương, nhìn thấu cuộc đời.
Khiến hắn bỗng dưng nổi lên khúc mắc, không
phải muội muội chỉ mới rời đi một năm thôi sao, cũng là do muội ấy tình
nguyện khăng khăng một mực muốn đi, hoàn toàn mặc kệ lời phản đối của
phụ thân và các ca ca. Vậy sao trông muội muội hiện giờ lại không có
chút dáng vẻ của một người hạnh phúc, một năm qua rốt cục muội muội đã
trải qua những gì? Làm thế nào có thể khiến cho một người từ luôn vui vẻ yêu đời trở thành nhàn nhạt tĩnh lặng như vậy?
Lấy lại bình
tĩnh từ sau luống cuống vừa nãy, Mạc Tử Thành nhấc tay xoa đầu muội
muội: “Không phải muội muốn mặc nó đi xem hội hoa đăng hay sao? Còn
không mau đi thay đồ, nếu không sẽ bị trễ đó.” Nói xong liền quay lưng
đi ra ngoài. Nhìn theo bóng lưng có chút vội vã của đại ca, Mạc Tử Liên
mỉm cười phân phó người thay y phục mà trong lòng tràn đầy hạnh phúc,
thỏa mãn.
Lúc cánh cửa phòng thay đồ mở ra, Mạc Viễn Thành
đang nhàn nhã ngồi trên ghế đá cách đó không xa liền sáng mắt. Mạc Tử
Liên 16 tuổi đã hoàn toàn không còn vẻ ngây ngô của trẻ con lột xác trở
thành thiếu nữ. Vẻ đẹp của nàng của nàng cũng không phải thuộc loại rực
rỡ kiêu sa mà là vẻ đẹp thuần túy dịu dàng kết hợp với khí chất đạm mạc
thanh tao của Mạc Tử Liên hiện giờ kết hợp với bộ bạch y thêu chỉ bạc
quý phái càng khiến nàng giống như một nàng tiên không nhiễm bụi trần
lạc xuống nhân gian.
Thấy Mạc Viễn Thành nhìn mình rồi ngơ ra, Mạc Tử Liên bỗng nổi lên tâm tư muốn trêu đùa đại ca nhà mình:
“Đại ca, có phải huynh bây giờ mới biết muội muội của mình rất xinh đẹp nên hối tiếc không, nhưng mà bây giờ mới biết đã muộn rồi nha.”
Mạc Viễn Thành bị giọng trêu đùa của muội muội mình làm cho tỉnh lại,
có chút ảo não vì ngày hôm nay đã thất thần tới mấy lần. Lại nghiêm túc
nhìn muội muội một lần sau đó lấy ra một đóa phù dung bằng bạch ngọc
thượng hạng, nhẹ nhàng cài lên mái tóc đen mượt trống trơn chỉ có một
cây bạch ngọc trâm dùng để cố định của nàng xong mới hài lòng tuyên bố:
“Bây giờ mới thực sự giống tiên nữ.” Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt
ngưỡng mộ nhìn nàng.
“Đại ca, đã trễ rồi huynh mau trở về dùng bữa tối với phụ thân đi chắc mọi người vẫn đang chờ huynh trở về đó.
Còn nữa phụ thân cũng đã lớn tuổi rồi không còn dẻo dai như xưa nữa,
huynh hãy thay muội chăm sóc cho phụ thân,để ý tới người nhiều một chút, được không?”
Đứng trước cửa Mạc Y Phường, Mạc Tử Liên nhẹ
nhàng nói. Mạc Viễn Thành mỉm cười: “Ta biết, muội cũng phải chăm sóc
mình cho tốt có chuyện gì phải tới tìm ta, đại ca nhất định giúp muội,
có biết không?”. “Muội biết mà, đại ca, tạm biệt”.
Nhìn bóng
lưng gầy yếu của muội muội mình từ từ chìm trong biển người, Mạc Viễn
Thành không nhịn được hô: “Muội muội, nếu mệt mỏi thì hãy trở về, mọi
người đều đang chờ muội”.
Một giọng nơi có chút xa xăm, đạm
mạc từ trong dòng người vọng lại: “Muội biết”. Sau đó bóng lưng cũng
biến mất, chỉ còn lại biển người mờ mịt bao la. Mạc Viễn Thành thở dài
nhìn theo biển người sau đó cũng quay lưng biến mất theo hướng ngược
lại.