Mạc Tử Liên vốn cũng
không đặc biệt muốn có thứ gì, chẳng qua đại ca đã hùng hồn tuyên bố như vậy rồi nếu nàng còn từ chối không yêu cầu cái gì đó đặc biệt chẳng
phải là cố tình coi thường huynh ấy hay sao?
“Được thôi!
Nếu huynh đã tự tin như thế vậy thì bây giờ hãy tìm cho muội một bộ y
phục độc nhất vô nhị để muội mặc đi xem hội hoa đăng đêm nay đi, thế
nào?”
Dù sao thì nàng cũng đang thiếu y phục, để đại ca
thay nàng chọn một bộ y phục cũng không tệ. Đại ca vốn rất thần thông
quảng đại mà tìm một bộ y phục tốt chắc sẽ không làm khó huynh ấy đi.
“Được”. Vốn đang lo lắng không biết muội muội lần này sẽ đưa ra yêu cầu quái gở gì để làm khó mình, vừa nghe Mạc Tử Liên nói muốn y phục Mạc
Viễn Thành liền vui vẻ, cái này không phải quá đúng ý hắn rồi hay sao.
Nói xong thì bóng người cũng biến mất tăm. Nhìn theo bóng lưng đang hưng phấn rời đi của đại ca, Mạc Tử Liên có chút mạc danh kỳ diệu không biết đến tột cùng là huynh ấy đang hưng phấn cái gì nữa? Đại ca xưa nay luôn thần thần bí bí, nàng cũng lười quản huynh ấy làm chi. Lại quay sang
tiếp tục cầm một xấp vải gấm màu thiên thanh hướng dẫn tú nương may thêm mấy bộ y phục cho mình.
Mạc Tử Liên đã nhịn mấy ngày rồi,
cứ mỗi buổi sáng nhìn tới một tủ toàn bộ đều là y phục màu sắc chói lọi
cơ hồ làm cho nàng đau mắt lại khiến Mạc Tử Liên ngày càng bội phục cái
khiếu thẩm mỹ đáng sợ của bản thân ngày xưa. Không hiểu lúc đó có từng
bị nguyên do gì kích thích hay không nữa, nhưng mà nghĩ lại hình như cái sở thích này có từ lúc nhỏ rồi thì phải cho nên ngay cả đồ trang sức
cũng toàn là những món rực rỡ, lòe loẹt khiến Mạc Tử Liên bây giờ hầu
như chỉ dám dùng một cây trâm đủ để cố định mái tóc của mình lại mà
thôi, điều này làm cho đám nha đầu của nàng hết sức bất mãn nhưng mà
cũng đành chịu thôi chứ nàng bây giờ quả thực không có cái can đảm mang
mấy món đồ sặc sỡ đó đi rêu rao đâu.
Xem ra một lát còn phải
ghé qua Trân Bảo Trai chọn mấy món đồ trang sức dễ nhìn một chút dù sao
cũng không thể cả đời rúc trong Thính Vũ Hiên, nếu có ra ngoài cũng
không thể làm mất mặt phụ thân được. Mặc dù biết là có chút hoang phí
nhưng mà một lão bà đã sống tới mấy ngàn năm như nàng đối với những món
đồ rực rỡ như thế hoàn toàn không có kiên nhẫn, không thể chấp nhận
được. Cho nên xin hãy để nàng hoang phí lần này đi, còn những món đồ kia có lẽ nên để Linh Nhi đem đi cầm đổi lấy bạc thì hơn.
Đang
thất thần liền bị giọng nói hưng phấn của đại ca vừa trở lại phá vỡ:
“Muội muội mau lại đây xem đại ca đem về cái gì cho muội nè, cái này
đích thực như ý muội độc nhất vô nhị đó, ta đảm bảo với muội thứ này tìm khắp tứ quốc chỉ có duy nhất một bộ trên tay này thôi.”
Vốn là không quá để ý nhưng mà nhìn đại ca vốn luôn bình tĩnh nhà nàng
nay lại hưng phấn như vậy khiến Mạc Tử Liên cũng có chút tò mò. Nhưng
quả thực lúc nhìn thấy món đồ trên tay đại ca nàng cũng không khỏi một
phen kinh ngạc. Đối với người từng đi khắp nhân gian thấy đủ kỳ sự như
nàng dĩ nhiên là biết, bộ bạch y quý giá trên tay đại ca chính là được
dệt từ Thiên Sơn Tằm Ti đao thương bất nhập đông ấm hạ mát, tuyệt đối là bảo vật hiếm có thiên kim khó cầu. Ngay cả nàng năm xưa tu tiên ở Thiên Sơn cũng chỉ mới thấy có mấy lần thôi, vậy mà đại ca thậm chí còn tìm
được hẳn một bộ quả thực không đơn giản.