Mang theo hai nha đầu thong dong bước đi trên đường, ngắm nhìn phong cảnh hai bên, Mạc Tử
Liên có chút hoài niệm. Không biết đã bao lâu rồi nàng chưa từng thư
thái bước đi trên đường như thế này? Ân oán tình thù trong quá khứ đã
đeo bám nàng suốt bao nhiêu năm để khi nhìn lại mới biết mình đã bỏ qua
biết bao điều trân quý.
Thong thả từng bước tới chợ, Mạc Tử
Liên liền rẽ vào Mạc Y Phường - Y phường lớn nhất Thiên Thành thuộc sản
nghiệp của Mạc gia. Linh Nhi theo phía sau tò mò hỏi:
“Tiểu thư người muốn may y phục mới sao? Không phải người còn rất nhiều bộ chưa mặc tới sao?”
Mạc Tử Liên lật lật một xấp vải lụa trắng thượng hạng thong thả nói:
“Ừm, ta bỗng cảm thấy những bộ y phục đó quá sặc sỡ, thanh đạm một chút
vẫn tốt hơn”.
Vừa nói xong liền quay sang nói với tú nương:
“Ta muốn may mấy bộ y phục, chọn loại vải này đi, viền áo và thắt lưng
có thể chọn màu khác, tốt nhất lấy màu trang nhã một chút”.
Tú nương này vốn là người chuyên may y phục cho Mạc Tử Liên, thấy tiểu
thư hôm nay bỗng dưng thay đổi sở thích cũng thấy kì lạ nhưng không dám
nói gì, chỉ cung kính đáp: “Vâng”.
Yên Nhi lại cảm thấy đương nhiên, là người hầu hạ y phục cho tiểu thư Yên Nhi dĩ nhiên phát hiện
dạo gần đây tiểu thư ăn mặc rất thanh đạm, tuy nhiên tất cả y phục trước đây chỉ toàn màu sắc sặc sỡ, tiểu thư dĩ nhiên không vừa mắt rồi. Giống như hôm nay tiểu thư cũng chỉ mặc một bộ tử y thắt lưng bạch ngọc, ngọc bội và trang sức cũng đều là bạch ngọc, hết sức trang nhã giản dị.
“Nha, cuối cùng tiểu muội muội đáng yêu của ta cũng biết cách ăn mặc
trang nhã rồi sao? Nói thử xem động lực nào đã khiến muội thay đổi vậy,
Liên Nhi? Ta thật rất muốn biết nha”. Một giọng nói trêu cợt trầm thấp
bỗng đột ngột vang lên từ phía sau lưng.
Mạc Tử Liên quay ra
liền thấy huynh trưởng yêu dấu – Mạc Viễn Thành cợt nhả dựa vào cửa nhìn nàng. Mạc Tử Liên kinh hỉ (kinh ngạc + vui vẻ) chạy tới ôm lấy cánh tay huynh trưởng làm nũng:
“Đại ca! Huynh lại trêu cợt muội”,
còn phối hợp bày ra bộ dáng cực kì uất ức nhìn chằm chằm Mạc Viễn Thành. Mạc Viễn Thành từ nhỏ đến lớn vẫn là vô cùng yêu thương tiểu muội duy
nhất này, vốn định tiếp tục trêu chọc lại gặp phải dáng vẻ bị uất ức này của tiểu muội liền không chịu nổi, lập tức xếp cờ im trống (giương cờ
trắng) đầu hàng.
“Được! Được! Là lỗi của đại ca, đại ca nhận
sai là được chứ gì. Vậy Liên Nhi ngoan, muội muốn đại ca bồi thường cái
gì nào, chỉ cần muội nói, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa đại ca
cũng nghĩa bất dung từ tìm về bằng được cho muội.”
Thực ra
Mạc Tử Liên rất kích động, gặp lại đại ca thân yêu sau mấy trăm năm xa
cách sao có thể không kích động cơ chứ, nhưng mặt ngoài lại không dám
biểu hiện ra, sợ bị nghi ngờ bởi vì lúc này thực chất hai người chỉ cách nhau mấy tháng mà thôi.
Trước khi đi Vân Sơn làm gì đó đại
ca từng tới thăm nàng, vốn tưởng rằng chuyến đi này sẽ kéo dài hơn nửa
năm, ai ngờ chỉ mới hơn hai tháng đã được gặp lại rồi. Sau bao nhiêu lâu giờ lại được nhìn thấy nụ cười cợt nhả, nghe lời ngon ngọt dụ dỗ của
Mạc Viễn Thành, Mạc Tử Liên quả thực xúc động muốn khóc. Mặc dù lời nói
hơi có vẻ khoa trương nhưng Mạc Tử Liên hiểu rõ lời nói này thực không
phải nói chơi. Cho dù nàng có yêu cầu món đồ như thế đi chăng nữa đại ca nhất định không nói hai lời dùng mọi biện pháp tìm về cho nàng. Dĩ
nhiên không bao gồm những việc làm trái với luân thường đạo nghĩa và
những món đồ có nguy cơ gây hại cho nàng.