Thì ra là Vương ma ma sáng sớm đi ra chợ mua thực phẩm đã trở về. Thính Vũ Hiên vốn có nhà
bếp riêng, mỗi sáng sớm đều có người đem rau dưa tới. Đa phần là chỉ đưa theo lệ, rau cải thường không phải là đồ tươi mà thịt cá đều là kém
chất lượng. Vì lo cho sức khoẻ của chủ tử mỗi sáng sớm Vương ma ma đều
xuất phủ ra chợ chọn đồ tươi ngon nhất về làm thức ăn tẩm bổ cho Mạc Tử
Liên. Dù sao cũng không sợ thiếu tiền cho nên ngoài thức ăn còn hay mua
thêm một ít điểm tâm tinh xảo. Mà món này nha đầu Linh Nhi lại cực kì mê mẩn cho nên mỗi sáng đều trông ngóng chờ Vương ma ma trở về để đoạt
điểm tâm.
Nhưng hôm nay không hiểu sao Vương ma ma trở về có
chút trễ. Nha đầu Linh Nhi cả buổi đã đứng ngồi không yên cho nên vừa
rồi mới có thể hét to như thế. Vương ma ma mồ hôi nhễ nhại vừa xách đồ
tới cửa ngoài Thính Vũ Hiên đã bị tiếng la của Linh Nhi làm hết hồn, đồ
đạc rơi hết xuống, cũng may nhanh tay chụp lại được giỏ trứng và hộp
điểm tâm. Vừa hoàn hồn liền quay sang phía Linh Nhi đang chạy lại, vừa
nhặt đồ vừa càu nhàu:
"Ta nói này Linh Nhi, tuổi tác Vương
lão bà ta không nhỏ nữa, lần này bị tiếng hét của ngươi làm cho tim ta
cũng suýt bay ra ngoài luôn. Ngươi xem, cả rau cải cũng bị ngươi làm
rơi, suýt chút nữa hộp điểm tâm và trứng cũng rơi hỏng. Có phải nha đầu
Linh Nhi ngươi rảnh rỗi quá không có chuyện gì làm hay không?" Linh Nhi
chạy từ chỗ Mạc Tử Liên vừa tới liền ôm lấy tay Vương ma ma vẻ mặt áy
náy nhỏ giọng làm nũng:
"Thì cũng vì sáng nay ma ma người đi
lâu quá làm Linh Nhi rất lo lắng cho nên khi thấy người trở về mới kích
động như vậy không phải sao? Người ta là lo lắng cho ma ma mà...."
"Hừ nha đầu ngươi là lo cho ta hay là lo cho hộp điểm tâm của ngươi
hả?" Vừa nói vừa đưa điểm tâm cho Linh Nhi. Tiểu Linh Nhi vừa được điểm
tâm liền vui mừng cười típ mắt lấy lòng nói: "Dĩ nhiên là lo cho ma ma
người hơn rồi, sao hôm nay người lại về trễ vậy?"
Vừa nhắc
tới vấn đề này Vương ma ma liền nhăn mày: "Quả là muốn mạng già của ta
mà, hôm nay đường xá bỗng nhiên vô cùng đông đúc, người xe nườm nượp, để mua được đống đồ này cũng phải chen chúc gần mất nửa cái mạng già của
ta".
Linh Nhi vừa nghe Vương ma ma nói liền hưng phấn chạy về phía Mạc Tử Liên: "Tiểu thư, em nghe nói mấy ngày nay ngoài thành vô
cùng náo nhiệt, rất nhiều người ngoài vào biểu diễn, còn có đồ chơi từ
nước khác tới nữa... Tiểu thư, mấy ngày nữa là nguyên tiêu rồi, người có muốn ra ngoài chơi một chút không?"
Mạc Tử Liên không nói gì chìa tay ra lấy một miếng điểm tâm Linh Nhi vừa đưa tới nhìn về phía
tiểu nha đầu đang hồi hộp mở to mắt trước mặt bằng ánh mắt hoài nghi:
"Không phải em đang muốn ra ngoài chơi nên tìm cách lôi kéo ta đó chứ, rất đáng nghi nha."
Yên Nhi đang ngồi thêu áo ở bên cạnh nghe thấy Mạc Tử Liên nói vậy liền ngẩng đầu lên vui vẻ phụ hoạ: "Em cũng cảm thấy vậy đó tiểu thư" thái
độ rất là nghiêm túc, tán thành.