Đông Phương Thiên Diệp nghe đại ca của mình hỏi về người đã cứu mình liền
nhớ lại hành động của nàng ngày hôm đó, hành động đó của nàng rõ ràng là không muốn ai biết chuyện nàng cứu hắn, thực tế hắn cũng không muốn ai
biết chuyện này, hắn không muốn nàng vì cứu hắn mà lâm vào phiền phức:
“Chuyện đó ta cũng không rõ, ta chỉ biết người đó tình cờ đi ngang qua
cứu ta, hơn nữa yêu cầu ta không thể nói chuyện này cho ai khác. Đại ca, xin lỗi huynh, nhưng ta không thể thất hứa với ân nhân của mình, còn
chuyện chất độc ta sẽ thay huynh đi hỏi nàng.”
Đông Phương
Thiên Tường thấy thái độ quyết tâm của lão nhị cũng thức thời không hỏi
gì thêm. Hắn chẳng qua cũng chỉ muốn biết về chất độc này mà thôi, không có ý định cố tìm hiểu người đã cứu lão nhị làm gì, hắn cũng không phải
loại người không hiểu lí lẽ, hành động của lão nhị hắn có thể hiểu, nếu
như lão nhị đã nhận làm việc này hắn cũng không cần tiếp tục dây dưa
thêm nữa:
“Nếu đệ đã nói vậy ta cũng không tiếp tục dây dưa
nữa, nhưng mà chuyện này tốt nhất nên làm nhanh một chút, ta cũng không
muốn trong quốc gia của mình tồn tại thứ nguy hiểm như vậy.” “Đệ hiểu.”
Nhớ tới chuyện mình đang làm dang dở tối qua, Đông Phương Thiên Diệp
lập tức quay sang hỏi Đông Phương Thiên Trạch đang đứng một bên bởi vì
Đông Phương Thiên Trạch cũng là người phụ trách kế hoạch này, sau khi
hắn bất tỉnh, chắc chắn thị vệ của hắn sẽ tìm Đông Phương Thiên trạch
giải quyết phần còn lại: “Đám phản tặc tối qua xử lí sao rồi, có bắt
được kẻ đầu sỏ không?”
Nói tới chính sự, Đông Phương Tiên Trạch cũng không tiện tiếp tục đùa bỡn:
“Chuyện này cũng phải nói tới sự cố tối qua”, nói tới đây lại cố ý vô
tình liếc về phía tiểu cô nương đang chột dạ đứng một bên:
“Cũng bởi vì sự cố ngoài ý muốn đó, cho dù chúng ta có nhanh tay như thế nào cũng không thể đạt được hiệu quả như lúc đầu, thiên la địa võng
giăng ra trước đó chỉ có thể bắt lại hơn một nửa số phản tặc đang chạy
trốn, số còn lại bao gồm cả hai tên thủ lĩnh đều đã chạy thoát.”
Nói xong còn phối hợp thở dài một cái: “Haiz bỏ ra bao nhiêu công sức
bày ra thiên la địa võng vậy mà cuối cùng lại thất bại trong gang tấc
chỉ vì để sổng một con chuột nhà, thật là thất bại mà."
Mọi
người nghe lời này đều bình tĩnh mà cho qua, chỉ có đối tượng “chuột
nhà” của chúng ta đầu càng ngày càng cúi thấp, sắp có xu hướng trở thành chuột chũi luôn rồi.
Đông Phương Thiên Diệp đối với việc này
làm như không thấy vẫn tập trung thảo luận với Đông Phương Thiên Tường:
“Theo giọng điệu của tên áo đen tối ngày hôm qua, chất độc mà ta trúng
phải chắc chắn có thể khiến ta mất mạng, có lẽ hiện giờ chúng đang giám
sát Vương phủ, chờ đợi tin ta mất mạng được đưa ra khiến cho dân chúng
hoang mang.”
Đông Phương Thiên Tường cũng gật đầu tỏ vẻ tán
đồng: “Đúng vậy, ám vệ báo lại có rất nhiều thế lực đang theo dõi từng
động tĩnh của Chính Lăng vương phủ, có lẽ đúng như đệ nói chúng đang
chờ,… chờ chúng ta tuyên bố ra điều chúng muốn, chỉ tiếc, mọi chuyện lại không như chúng dự liệu.” Đông phương Thiên Tường nở một nụ cười âm
hiểm:
“Lần này chính là cơ hội tốt cho chúng ta giăng bẫy, bọn phản tặc các ngươi cứ chờ bị tóm hết đi, ha ha ha.”