Sau khi mọi người bàn xong chính sự, Đông Phương Thiên Diệp mới nhìn về
phía người nãy giờ vẫn còn đang ngập ngừng nấp sau cánh cửa, lạnh giọng
nói:
“Đông Phương Thiên Nhan, sự cố lần này muội hãy nhớ cho
thật kỹ. Muội cũng không còn nhỏ nữa, không cần khiến cho ta phải nhắc
nhở muội cái gì nên làm cái gì không. Thân phận địa vị của mình như thế
nào, đại diện cho cái gì, muội phải tự hiểu cho rõ, sẽ không ai thay
muội gánh vác trách nhiệm cho hành động của muội đâu. Nếu còn có lần
sau, có lẽ muội sẽ không bao giờ lại có cơ hội nghe được những lời này
của ta nữa, muội hãy nhớ cho kỹ, những lời này ta sẽ không nhắc lại thêm một lần nào nữa. Được rồi, muội đi đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Những lời Đông Phương Thiên Diệp nói đều rất nhẹ nhàng, rất lạnh nhạt,
cũng không mang theo bất kỳ cảm xúc dư thừa nào nhưng lại khiến người
nghe được không khỏi rùng mình, Đông Phương Thiên Nhan càng nghe mặt
càng trắng bệnh, cuối cùng khi giọng nói Đông Phương Thiên Diệp vừa dứt
liền bỏ chạy mất dạng. Hai người còn lại nhìn theo bóng lưng muội muội
nhà mình đang chạy trối chết mà không khỏi lắc đầu:
“Lão
nhị a, đệ cũng nghiêm nghị quá rồi, chẳng trách nàng từ nhỏ liền sợ đệ
như vậy. Nhưng mà nói đi nói lại cũng chỉ có mình đệ quản được nàng, đệ
nói không sai, người cũng đã lớn, nên hiểu rõ trách nhiệm của mình rồi,
làm người của hoàng thất không phải chỉ là để hưởng thụ không thôi...
Vậy đệ cũng nghỉ ngơi đi, ta cũng phải trở về xử lí tấu chương rồi, mất
một cánh tay, công việc cũng tự nhiên nặng nề hơn a. Lão tam a hay là đệ chia một nửa với ta a… Này, sao đệ lại chạy mất rồi…mau quay lại giúp
ta a…” giọng nói càng ngày càng xa sau đó dần dần biến mất.
Đông Phương Thiên Diệp nghe giọng ai oán trước khi biến mất của Đông
Phương Thiên Tường liền nhẹ mỉm cười, lão đại huynh cũng nên làm hết
trách nhiệm của mình đi, đừng nên nhìn ngó người khác nữa nga, ha ha ha.
Vì tính nghiêm trọng của chất độc lần này, Đông Phương Thiên Diệp cũng
không định kéo dài thời gian, chờ sau khi nghỉ ngơi một lát, tối hôm đó
liền ôm vết thương dưới sự trợ giúp của đám ám vệ bí mật lẻn vào Thính
Vũ Hiên tìm Mạc Tử Liên. Không ngờ lúc hắn tới trong viện đã vắng tanh,
chỉ có mình Mạc Tử Liên đang ung dung ngồi rót trà, ngắm trăng vô cùng
nhàn nhã, nhìn thấy hắn đột ngột xuất hiện cũng không hề ngạc nhiên
giống như đã sớm đoán trước.
Nàng không mở miệng chào hỏi gì, chỉ đánh mắt ra hiệu cho hắn ngồi xuống đối diện, bình thản rót cho hắn một cốc trà còn đang bốc khói, chờ hắn nhấp một ngụm trà xong mới nhìn
về phía vết thương trên vai không nhanh không chậm hỏi hắn:
“Vết thương thế nào, còn đau không?” sau khi hắn lắc đầu nàng lại bưng
cốc trà của mình lên khẽ nhấp sau đó mới từ tốn kể chuyện xưa cho hắn
nghe:
“Ngoại tổ phụ của ta là người thích ngao du bốn bể, sau đó trở về đem những kỳ thú mà mình từng gặp trên đường trở về kể cho ta nghe. Khi đó ta mới biết được rằng trên đời này, có rất nhiều thứ không nằm trong tầm hiểu biết của con người, những thứ tưởng như không thể
đều là có thể, chỉ là những thứ này lại vô cùng hiếm có, tuy rằng có
những thứ vô cùng nguy hiểm, nhưng số lượng cũng không nhiều, cũng không dễ gặp được, nếu đã có cơ duyên gặp một lần cũng không dễ gì lại có lần hai. Huynh có hiểu ý ta không?”