Đông Phương Thiên
Diệp bình tĩnh nhìn nàng kể chuyện, những chuyện nàng kể thật sự khiến
người ta không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại rất ly kỳ, hấp dẫn, từ đầu tới cuối hắn vẫn yên lặng nghe, không hề mở miệng xen vào nửa câu. Sau
khi kể hết, nàng lại nhấc cốc của mình lên nhấp một ngụm trà rồi cầm
bình châm thêm trà cho hắn, an tĩnh chờ hắn đưa ra nghi vấn kế tiếp.
Đông Phương Thiên Diệp cũng phối hợp bưng cốc trà lên nhấp một ngụm rồi mới giương mắt hỏi nàng: “Theo như lời Mạc tiểu thư, chất độc lần này
ta bị hạ cũng là một loại kỳ vật, ta có thể biết nó là thứ gì?” Gương
mặt của nàng từ đầu vẫn luôn cùng một biểu tình giống như mọi việc đều
trong dự đoán của mình vậy:
“Độc dược này gọi là Nhất Tuyệt Tán, bởi vì người bị trúng độc trong vòng một canh giờ nếu không có
được thuốc giải chắc chắn mất mạng, hơn nữa thân thể trong một canh giờ
tiếp theo sẽ từ từ thối rữa, cuối cùng không còn lại gì cả. Chất độc này được tạo ra từ một loại ma thảo tích tụ ma khí trăm năm cùng với bốn
mươi chín loại dược vật hiếm có, để lấy được loại ma thảo này tất phải
tiếp xúc với ma khí tích tụ bình thường sẽ lập tức mất mạng. Hơn nữa để
điều chế ra nó cũng cần phải có một bậc thầy độc dược tập trung luyện
chế trong ba tháng mới hoàn thành.” Lại nhấp một ngụm trà:
“Không nói tới luyện chế, chỉ riêng loại ma thảo này đã vô cùng hiếm có, nếu có cũng chưa chắc biết được nó là gì, người bình thường tiếp xúc
với ma chướng xung quanh ma thảo này sẽ lập tức không chịu nổi mà rút
lui, chưa kể tới việc tập hợp đủ bốn mươi chín loại dược thảo còn lại
cùng với tìm người biết cách luyện chế nó cũng là nan trong nan đề. Cho
nên khách quan mà nói, loại độc dược này hiện tại đã sớm biến mất khỏi
thế gian cũng với cách điều chế của nó mấy trăm năm trước rồi. cái mà
huynh trúng có lẽ là một phần hiếm hoi còn sót lại từ đời trước mà
thôi.” Nghe tới đây, Đông Phương Thiên Diệp không khỏi đưa ra nghi vấn
của mình:
“Mạc tiểu thư, không phải ta không tin nàng, nhưng
là nàng đã nói những điều nàng biết là do ngoại tổ phụ của nàng kể lại,
vậy còn những hiểu biết về thứ độc này, không lẽ cũng là do gia gia nàng kể lại ư, dường như không giống lắm.” Nếu là kể về những chuyện trên
đường ngao du thì không có gì, tuy nhiên sẽ không có người già nào lại
đi kể với tôn nhi của mình những thứ độc dược âm tà này cả, còn nói chi
tiết như thế chắc hẳn không phải là nghe kể lại. Mạc Tử Liên nhẹ mỉm
cười:
“Vương gia đúng là một người nhanh nhạy. Đúng vậy,
những kiến thức về độc dược này vốn không phải là do nghe kể mà có được, nếu ta chỉ là nghe kể mà biết được có lẽ bây giờ ngài cũng không thể
còn mạng mà ngồi đây uống trà nghe ta kể chuyện đâu.”
Đông
Phương Thiên Diệp khẽ mỉm cười, những lời này tuy không dễ nghe nhưng
lại vô cùng hợp lí, cũng phải tạ ơn trời vì kiến thức của nàng ấy không
phải chỉ là do nghe kể mà có, nếu không cái mạng này của hắn không phải
cũng không có rồi hay sao:
“Vậy Mạc tiểu thư, nàng có thể cho ta biết những điều này từ đâu mà nàng có hay không? Làm sao nàng có thể khẳng định hiện nay không ai có thể chế được nó?”
Mạc Tử
Liên có chút trầm ngâm: “Nói cho ngài biết cũng không phải không thể,
chỉ là những điều này đều là bí mật riêng tư không ai biết của ta, huynh có thể đảm bảo sẽ thay ta giữ bí mật đó chứ?”