Sau khi trở về, Đông Phương Thiên Diệp đem những gì cần thiết nói ra cho Đông Phương Thiên
Tường nghe, hơn nữa còn nghiêm khắc yêu cầu hắn không được phép điều tra về nàng, mặt khác âm thầm bày mưu đặt kế, dụ dỗ đám phản tặc xuất hiện. Không ngoài dự đoán, đám phản tặc đã trúng kế, toàn bộ đều bị bắt,
trong đó còn lôi ra được thêm hai tên khác nữa.
Cuối cùng
Đông Phương Thiên Tường lấy bọn chúng ra tuyên bố răn đe với các nước
khác, đổi lấy một trận đàm phán, sau đó lại kí kết một loạt các hiệp ước hữu nghị, chuyện này mới coi như chấm dứt.
Cuộc sống của Mạc
Tử Liên cứ tiếp tục yên ả trôi qua. Mỗi sáng sớm, chiều tối và đêm trăng tròn, nàng đều ra ngoài cố gắng hấp thụ tinh hoa của thiên địa, linh
khí của đất trời tinh lọc cơ thể, nâng cao linh lực của bản thân. Thời
gian còn lại nàng chủ yếu đều đọc y thư, ngẫu nhiên sẽ làm một hoạt động văn nhã nào đó như vẽ tranh, đánh đàn, thêu hoa, luyện chữ..
Thân thể cùng tâm hồn của Mạc Tử Liên mỗi ngày một trong sạch, tính tình ngày càng bình thản. Thậm chí hiện tại một chút gió thổi cỏ lay ở ngoại viện nàng vẫn có thể cảm nhận được, đừng nói tới các tạp chất xuất hiện trước mắt nàng.
Tranh đấu nơi hậu viện chính là ngươi không
muốn tranh cũng bị người khác kéo vào, người không gài bẫy người cũng có người gài bẫy ngươi, nói chung cuối cùng ngươi đều sẽ bị lôi kéo vào
vũng bùn không đáy này. Nếu là trước đây, Mạc Tử Liên sẽ rất vui mừng mà tự động dấn thân vào cái vũng lầy này. Chỉ là nàng hiện tại là một
người đã nhìn thấu hết thảy nhân tình thế thái ở đời, sao lại có thể làm như thấy không rõ mà tiếp tục xông vào chứ.
Nhìn nữ nhân đang cầm cốc trà có độc, khuôn mặt đau đớn vặn vẹo trước mặt này, Mạc Tử Liên chỉ có thể thở dài.
Ngày trước ngây thơ, nàng vẫn chưa từng hiểu rõ, cứ vô định đấu đá với
những nữ nhân khác, vẫn vọng tưởng một ngày Đông Phương Thiên Trạch có
thể liếc mắt thấy mình nhưng vô vọng. Sau này ngẫm lại, cho dù đám nữ
nhân hậu viện này có đấu tranh gay gắt bực nào, từ đầu chí cuối vẫn có
một người nằm trong vòng tranh đấu, vẫn được Đông Phương Thiên Trạch cẩn thận bảo vệ lông tóc vô thương, không phải là nữ nhân Thuỷ Nhược Ly này sao?
Nhìn nhìn ly trà độc trước mặt, Mạc Tử Liên có chút đau đầu, nàng thật lòng không muốn lại nhúng tay vào những chuyện như thế
này nữa. Tuy nhiên, trà độc ở đây, người bất tỉnh cũng ở đây, cứ theo đà này không lâu nữa lập tức sẽ có người kéo đến. Nếu nàng tiếp tục không
làm gì, không phải tội danh này sẽ thuận lý thành chương rơi trên đầu
mình hay sao? Xem ra muốn sống yên tĩnh thì phải nhanh chóng rời khỏi
đây thôi.
Đối với nữ nhân có gương mặt thanh lệ, cá tính dịu
dàng yếu đuối Thủy Nhược Ly này, thật lòng nàng cũng không ghét nàng ta. Nghĩ nghĩ, Mạc Tử Liên liền trở vào phòng lấy một bình thuốc đổ ra, đưa cho Thủy Nhược Ly:
"Đây là giải độc hoàn, ăn vào chất độc nào cũng có thể hóa giải."
Thủy Nhược Ly nhìn nhìn nàng, sau đó không chần chờ nuốt viên thuốc.
Nhìn dáng vẻ đó có lẽ nàng ta cũng biết rõ người hạ độc mình là ai.
Chuyện này nàng cũng không tính quản, chỉ cần chờ chuyện này vừa qua,
nàng sẽ đi tìm Đông Phương Thiên Trạch thương lượng một chút. Hắn đối
với đám mỹ nữ hậu viện trên rõ ràng không có bao nhiêu để ý, nếu vậy cho dù một hai người rút đi hắn sẽ rất vui lòng đi.