Không ngoài dự đoán
của Mạc Tử Liên, chưa đầy một khắc sau, ngoài cửa viện bỗng vang lên
tiếng nói cười. Linh Nhi bước nhanh vào: "Tiểu thư, các vị phu nhân nói
là tới thăm người, người có muốn gặp họ không?"
Mạc Tử Liên
nhìn Thuỷ Nhược Ly một lát, mày hơi nhăn lại, nàng quả thật rất muốn
nhưng mà có thể mở miệng nói không gặp được sao? Bọn họ nghe nàng nói
không gặp có thể quay về sao? Mạc Tử Liên thở dài, xua xua tay, Linh Nhi hiểu ý lui ra ngoài, Yên Nhi cũng tự động bước đi lấy nước pha trà,
đồng thời đổi một cốc trà khác cho Mạc Tử Liên.
Chân trước
Yên Nhi vừa bước ra, một bóng dáng thướt tha yểu điệu bỗng xuất hiện:
"Ai u, Liên muội muội, nghe nói muội bị bệnh phải tĩnh dưỡng, hiện tại
muội sao rồi? Có cần gì nhớ báo với các tỉ tỉ, bọn ta nhất định hết lòng giúp đỡ a."
Nhìn thấy Thuỷ Nhược Ly đang ngồi đó liền giả bộ kinh ngạc: "Ô, Thuỷ tỉ tỉ cũng đến đây rồi ư, xem ra chúng ta đúng là
có tâm linh tương thông, ngay cả đến thăm Liên muội muội cũng là cùng
một ngày a." Người nói chính là Lâm Tĩnh Nhi, một trong ba vị sườn phi
của Đông Phương Thiên Trạch.
Mạc Tử Liên tay cầm cốc trà lên
uống che khuất ánh mắt của mình. Tâm linh tương thông, nói thật dễ nghe, không biết này là tâm linh tương thông hay là âm mưu quỷ kế nữa. Nếu
thật là tâm linh tương thông đáng ra nên biết đường mà tránh chạm mặt,
không phải hậu viện này sẽ êm đẹp hơn nhiều sao, chậc.
Một
đám nữ nhân theo sau cũng vội vã hùa theo, một bên giả vờ hỏi han ân cần chăm sóc, một bên vẫn âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Thuỷ Nhược Ly chờ xem kịch hay. Khổ nỗi hai bên ép buộc nhau mãi vẫn không thấy có
động tĩnh gì. Vẻ mất kiên nhẫn trên gương mặt Lâm Tĩnh Nhi ngày càng
tăng, tuy nhiên những nữ nhân khác cũng không có thái độ gì đặc biệt.
Chỉ có Mạc Tử Liên nhạy cảm phát hiện ra lệ khí ngày càng tăng, cẩn
thận nhìn lại nàng phát hiện ra lệ khí này lại phát ra từ một nữ nhân
vốn luôn nhu thuận dịu dàng theo sau Lâm Tĩnh Nhi - Phương Vũ, xem ra nữ nhân này mới thực sự là kẻ đáng sợ.
Nhìn kĩ có thể thấy móng tay của nàng ta đang đâm sâu vào lòng bàn tay, ngồi từ xa vẫn có thể
thấy rõ từng sợi gân xanh nổi lên trên bàn tay mảnh dẻ đó. Nhận thấy ánh mât có vẻ tìm tòi nghiên cứu hướng về phía mình, Phương Vũ lập tức
buông lỏng tay, mỉm cười nhìn về phía Mạc Tử Liên.
Mạc Tử
Liên có chút đăm chiêu nhìn vào ly trà trước mắt, Phương Vũ này trong ấn tượng của nàng vô cùng mờ nhạt, điều này chứng tỏ vai trò của nàng ta
trong cuộc đấu tranh hậu viện cũng hết sức mờ nhạt. Nhưng càng là như
vậy lại càng đáng sợ, càng là cái nhìn không rõ, càng khó... lường.
Chờ một lúc, không chờ được kịch hay, cuối cùng Lâm Tĩnh Nhi cũng mất
hết kiên nhẫn, đành tức giận đứng dậy ra về. Đám nữ nhân kia thấy cũng
không còn lý do gì nán lại nữa cũng lục tục kéo nhau ra về. Cuối cùng
chỉ còn Thuỷ Nhược Ly còn ngồi lại, có chút không biết làm sao nhìn
nàng. Mạc Tử Liên cũng không biết nói gì vỗ vỗ vào tay nàng ta, ra hiệu
cho nàng ta tiếp tục uống trà.