"Nhị ca, huynh ở
chiến trường mấy năm không ngờ lại luyện được bản lĩnh ngăn cản đào hoa
nha! Biết vậy đệ lúc đó cũng đi theo huynh không chừng cũng có thể luyện được bản lĩnh này, bây giờ sẽ không phiền hà như thế". Nhắc tới liền
đau đầu. Ba huynh đệ họ sinh ra đã mang số mạng đào hoa.
Lão
đại thì không nói, Đế vương hậu cung rộng, ai sáp tới lão đại cũng vui
vẻ chào đón, quả thực không biết đâu là thực đâu là giả.
Còn
hắn thì đơn giản bỏ qua, chỉ cần quan tâm bảo vệ tốt người quan trọng
của mình, còn lại cứ để mặc họ tranh đấu cũng không phải không tốt, chí
ít họ cũng không có thời gian rảnh rỗi hướng tới bảo bối của hắn mà công kích.
Chỉ có lão nhị này mười mấy tuổi liền biến mất sau đó
lại vào quân doanh tôi luyện gần mười năm. Trên cơ bản nữ nhân đều bị
hắn và đại ca hấp dẫn sự chú ý hết cả, phần còn lại đều bị tầng lãnh
huyết của tên này đánh bay. Bao nhiêu năm qua chưa từng nghe hắn mở
miệng nhắc tới nữ nhân. Có nhiều lúc hắn cũng nghi ngờ không biết nhị ca này có đoạn tụ chí phích hay không nữa, Đông Phương Thiên Trạch suy
đoán.
"Hừ, đệ nghĩ đệ có thể chạy thoát khỏi bàn tay hồ ly
của lão đại được sao? Nếu không phải ta có bản lĩnh chạy trước cũng chưa chắc đã ra được kinh thành này. Đừng quên, lão đại chưa bao giờ bỏ phí
tài nguyên, dù chỉ một chút" Đông Phương Thiên Diệp lạnh lùng đáp trả
khiến Đông Phương Thiên Trạch lập tức nghẹn khuất.
Câu cuối
cùng ngụ ý không phải nói hắn giàu tài nguyên nhiều bản lĩnh cho nên
không thể thoát sao! "Hừ, bộ huynh thì không phải sao?! Đừng tưởng chạy
trước thì có thể thoát. Lão đại chắc chắn không để huynh tiêu dao hưởng
phúc đâu"
Mấy năm nay bởi vì có ngoại bang hoành hành, lão
nhị mới có thể yên thân lộng vó ngoài biên cương nhưng hiện tại toàn bộ
đã bị tiêu diệt, thiên hạ thái bình, xem xem lão nhị tính trốn kiểu gì.
Nhìn thấu suy nghĩ của Đông Phương Thiên Trạch, Đông Phương Thiên Diệp
chỉ liếc một cái xem thường, cười lạnh: "Cho dù không thoát khỏi thì
sao? Ta cũng sẽ không bao giờ phải bận rộn như Tịnh Khiêm Vương ngươi".
"Đông Phương Thiên Diệp sao ngươi có thể vô sỉ như thế! Ngươi bỏ hết
gánh nặng lại kinh thành cho ta bao nhiêu lâu, một mình tiêu dao khoái
hoạt chán rồi giờ mới trở về, lại còn dám tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ.
Ngươi tột cùng có phải huynh đệ của ta không? Ngươi có đáng mặt làm anh
hùng hay không?"
Hình tượng nghiêm túc ôn hoà cuối cùng cũng
bị oán khí bao năm phá huỷ, trở lại là một Tịnh Khiêm Vương hoạt bát
nóng nảy. Câu châm chọc của Đông Phương Thiên Diệp đã trở thành một mồi
lửa làm bùng lên oán khí tích tụ lâu nay của Đông Phương Thiên Trạch.
"Thứ nhất, ta ra biên cương là để chiến đấu, không phải chơi đùa. Thứ
hai, sinh ra là huynh đệ của ngươi, không phải do ta quyết định. Thứ ba, ta cũng không có tự nhận mình là anh hùng. Cho nên, Đông Phương Thiên
Trạch, ngươi lấy những thú này ra chất vấn ta.... hoàn toàn là vô căn
cứ"
Lạnh lùng phản bác, từng câu từng chữ không có sơ hở,
hoàn toàn không chừa đường sống nhưng lại như đổ thêm dầu vào ngọn lửa
đang cháy dữ dội, làm cho lửa giận kia càng lúc càng điên cuồng hơn.
"Hừ, ngươi tưởng ta không biết sao? Rõ ràng ngươi đây là chơi chán rồi
mới trở về. Với trình độ của Đông Phương Thiên Diệp ngươi có thể dây dưa với mấy lão già suốt tám năm mới kết thúc sao? Cho dù có người tin,
Đông Phương Thiên trạch ta tuyệt đối không tin!"
"Ngươi cho
rằng ngươi nghĩ ra thì lão đại hồ ly của ngươi có thể không nghĩ ra
sao? Với cá tính của ngươi, lão đại có thể yên tâm để ngươi ra chiến
trường được sao?"
"Đông Phương Thiên Trạch ngươi nên biết rõ
rằng cái gì cũng có hai mặt của nó. Không thể dựa vào bề ngoài mà phán
đoán, kết luận sự việc. Đối thủ của ta.... vốn không phải là mấy lão già chỉ biết phô trương đó. Kẻ đứng sau lưng chúng mới là kẻ đáng sợ."
Cho dù ta có tiêu dao... các ngươi cũng chẳng thể làm gì được đâu! Âm
thầm thêm vào câu cuối, Đông Phương Thiên Diệp nhếch miệng thong thả
uống trà.