"Thái tử điện hạ tôn quý, Khuynh Thành không dám trèo cao! Cho nên tự giác
trở lại ngồi trong xe ngựa của mình, Công chúa cũng cho rằng như vậy ư?" Tiêu Khuynh Thành ngồi trên xe ngựa, phong thái tao nhã, nghiêm chỉnh.
Công chúa Ngữ Luân khinh thường hất cằm: "Đương nhiên, chỉ có nữ tử Hoàng
gia mới xứng đôi với ca ca ta. Mặc dù ngươi có địa vị Quận chúa cao
quý, nhưng lại xuất thân từ dân thường, hơn nữa còn là thứ nữ."
Nàng ta vừa đến kinh đô liền biết tất cả mọi chuyện, xem ra đã có người thật sự không chịu từ bỏ ý đồ với nàng rồi, muốn hành hạ nàng cho đến chết,
sau đó mới chịu thu tay lại, chẳng qua nàng căn bản khinh thường.
Tiêu Khuynh Thành không nói.
Ánh mắt Dạ Vô Minh đảo qua Ngữ Luân, hắng giọng, khẽ trách mắng: "Ngữ Luân, ở đây là Đại Tấn, không được vô lễ. Quận chúa là do Hoàng Thượng khâm
điểm, vậy nên dĩ nhiên cũng là người Hoàng gia. Hoàng huynh đi xem mắt
nữ tử, không phải xem bối cảnh, mà là nhìn vào tài đức của họ, hiểu
chưa?"
Lời nói trong miệng hắn lộ ra sự cưng chiều, đồng thời thêm một ít nghiêm túc.
Nhưng Ngữ Luân lại xì mũi coi thường, nàng ta vừa mới ra đời thì đã vô cùng
cao quý, cho nên tự nhiên sẽ coi thường Tiêu Khuynh Thành, nàng ta ít
biết rõ về nàng, chỉ nghe lời đồn đãi vô căn cứ, như vậy, cũng là chuyện bình thường.
Đội ngũ to lớn chậm rãi đi về phía trước, vào cửa
thành, qua đường cái phồn hoa, thì vẫn còn một con đường mòn nhỏ hẹp,
bởi vì hôm nay Thái tử Đại Dực quốc và Công chúa đi sứ, cho nên tạm thời phong tỏa.
Hai bên đường mòn kinh đô là núi cao, sự sống trải
rộng khắp nơi. Đầu hạ, thời tiết không quá nóng bức, gió nhẹ thổi vào
mặt, có một loại cảm giác mát mẻ. Nhưng đường mòn bình thường như vậy
nhất định là không ổn.
Mặc dù ở kinh đô, nhưng có không ít nghịch tặc dám âm thầm lập tổ chức cướp đoạt của cải. Chỉ có điều đối tượng
đều là người bình thường, như vậy vừa được tiền tài, vừa không dấy lên
sóng to gió lớn.
Người dám làm chuyện như vậy, tuyệt đối không
phải hạng tầm thường, cho nên phần lớn người bị hại chỉ có thể ngậm bồ
hòn mà thôi.
Hôm nay đội ngũ đi sứ đi ngang qua, hiển nhiên sẽ
phải kiểm tra tầng tầng lớp lớp, đảm bảo tuyệt đối không chút sơ sót
nào. Thế nhưng cẩn thận mấy cũng có sơ sót, có rất nhiều chuyện cũng
không phải như ý muốn của con người.
Một làn gió lạnh phất qua,
khả năng nghe của Tiêu Khuynh Thành rất cao cho nên liền cảm giác được
xung quanh có động tĩnh lạ, bỗng dưng ngồi dậy vén rèm lên, la lớn:
"Toàn quân đề phòng, quân địch đang tới đây, cần phải bảo vệ tốt Thái tử điện hạ và Công chúa Ngữ Luân."
Toàn bộ người Đại Tấn đều biết
Tiêu Khuynh Thành đã biến thành một nhân tài, võ công và tài năng đều
không phải người bình thường. Lời nói của nàng không chút giả dối, lập
tức đề cao cảnh giác, chuẩn bị nghênh chiến bất kì lúc nào.
Rầm rầm.
Dường như là âm thanh của những tảng đá lăn xuống, đột nhiên nàng trừng lớn hai mắt, "Rút lui! Tiến về sơn cốc đằng trước."
Một giọng nói cứng rắn rơi xuống.
Vô số khối đá lớn rơi xuống từ trên đỉnh núi, Tiêu Khuynh Thành liều lĩnh
chạy đến giữa không trung, lấy nội lực đẩy những khối đá kia ra. Dạ Vô
Minh híp mắt, thế nào cũng không ngờ nữ tử này không sợ chết như vậy,
dám lớn mật đi nghênh chiến như thế.
Hắn huýt sáo, phân phó thị vệ bên cạnh, "Bảo vệ tốt Công chúa, bản Thái tử đi giúp Quận chúa."
"Dạ! Điện hạ."
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, đá rơi xuống không ngừng, lập tức một đám hắc y nhân ùn ùn tấn công tới. Tình huống vô cùng đột ngột, không kịp đề
phòng.
Nội lực Tiêu Khuynh Thành đã sớm luyện đến trạng thái Lô
Hỏa Thuần Thanh, chống lại mấy hòn đá lớn hoàn toàn không thành vấn đề,
nhưng mà vừa phải ngăn cản những tảng đá lớn, vừa phải đánh trả với một
đám hắc y nhân công kích, thể lực của nàng đã có phần chống đỡ hết nổi.
Bởi vì có Dạ Vô Minh trợ giúp, cho nên không tốn nhiều thời gian để xử lý
xong những loạn tặc nọ. Thị vệ cũng bị thương không ít.
Tiêu
Khuynh Thành kiểm tra những sát thủ kia, không người nào còn sống, xem
ra đối phương đã có chuẩn bị, chỉ cần thất bại, liền tự sát, tuyệt đối
sẽ không lưu lại dấu vết. Nàng cắn môi dưới, lạnh lùng rủa một tiếng:
"Chết tiệt..."