Trải qua mấy ngày học tập, Tiêu Khuynh Thành rất nhanh nắm vững các lễ
nghi đón tiếp đại thần đi sứ. Sự việc nghênh đón lần này, càng làm tăng danh tiếng của nàng tại kinh đô, hoàn toàn trở thành đối tượng nói
chuyện phiếm ở đầu đường cuối phố.
Một ngày của tháng sáu, Thái tử điện hạ tôn quý Đại Dực quốc và Ngữ Luân công chúa đi sứ sang Đại Tấn, khắp nơi ăn mừng. Tiêu Khuynh Thành yên
lặng ngồi trên xe ngựa, mặc lễ phục, đầu đội mũ dung chung với lễ phục,
toàn thân trên dưới lộ ra một loại hơi thở cao quý bẩm sinh.
Âm thanh xe ngựa lăn bánh quanh quẩn ở bên tai, phảng phất giống như
mộng. Nàng vẫn còn nhớ rõ lúc vừa tới dị giới này chịu bao nhiêu cực
khổ, chỗ ở cũ nát, ăn không ngon, ngủ không yên. diễn_đàn_lê_quý_đôn
Nhưng mà nàng vẫn như trước dựa vào đôi tay của mình, xoay chuyển cục
diện. Từ nay về sau nàng không còn là Lục tiểu thư vô dụng nữa, mà là
một thiên kiêu (con của trời) Vinh Quận chúa, hết thảy những thứ vinh
sủng này nàng đều muốn, nhưng lại muốn thêm nữa.
Xe ngựa dừng lại, đã tới cửa thành, đại thần nghênh đón xuống xe ngựa,
tạo thành một đường uốn lượn đi về hướng cửa thành. Cửa thành Hậu Trọng chậm rãi mở ra, xông vào tầm mắt là một đội ngũ to lớn long trọng của
Đại Dực.
Nam tử ngồi trên ngựa là Thái tử điện hạ Đại Dực quốc Dạ Vô Minh, hắn
mặc một bộ trường màu đỏ tía, sắc mặt làm cho người ta có một loại cảm
giác nặng trĩu, xuyên thủng trên người hắn, lại mang theo sự kiêu căng
và ma quỷ.
Tiêu Khuynh Thành nghiêng nửa thân, "Đại Tấn Vinh Quận chúa phụng mệnh Hoàng Thượng đến đây nghênh đón Thái tử điện hạ."
Ý cười nơi khóe miệng Dạ Vô Minh càng thêm sâu sắc, đầu hơi cúi, giọng
nói trầm thấp đến tận xương vang lên: "Vinh Quận chúa, thực vinh hạnh,
chúng ta lại gặp mặt!"
Đột ngột một âm thanh quen thuộc xâm nhập vào màng tai của nàng, nàng
lập tức giương mắt, con ngươi sâu thẳm nhìn thẳng về phía hắn, "Là
ngươi... ?" Cư nhiên lại là nam tử gặp phải ở Thất Phiến Môn.
"Thế nào? Rất ngạc nhiên ư. Chuyện Bản Thái tử đã đề cập, không biết
Quận chúa có thể suy xét hay không. Bản Thái nhất định sẽ không làm cho ngươi thất vọng!" Dạ Vô Minh tin tưởng, con người đều là thứ tham lam. Vinh Quận chúa này cũng không ngoại lệ!
Tiêu Khuynh Thành khẽ nhếch miệng, "Cho dù ngài là Thái tử điện hạ, hay
là một dân chúng bình thường, Khuynh Thành vẫn sẽ không cân nhắc, bởi vì không cần." Người đến rốt cuộc là người lương thiện, hay không phải
lương thiện, hết thảy đều không biết, vì thế phải cẩn thận từng li từng
tí.
"Ca ca, huynh nói gì với Quận chúa đó vậy, không phải chúng ta muốn đi
vào hoàng cung Đại Tấn sao?" Một cái đầu nhỏ ngây thơ thăm dò về phía
bên này, mang theo nét mặt hồn nhiên. Nhìn qua thì tuổi tác xấp xỉ với
nàng, chẳng qua nhiều hơn một phần ngây thơ mà thôi.
Tiêu Khuynh Thành liếc mắt liền biết đó chính là Ngữ Luân Công chúa,
"Công chúa đã sốt ruột, có lẽ Thái tử điện hạ nên khởi hành tiến về
hoàng cung trước. Hoàng Thượng chúng ta sớm đã chuẩn bị tiệc rượu chiêu đãi mọi người rồi."
"Được. Khởi hành!"
Lời của hắn còn chưa dứt, đã lập tức kéo dây cương, bất ngờ tóm lấy Tiêu Khuynh Thành, tính ép buộc nàng ngồi vào trước ngựa của mình, đồng thời đè nặng trên vai của nàng nói: "Cùng tiến cung với Bản Thái tử thôi!"
Tiêu Khuynh Thành tức khắc liền chụp lấy cổ tay Dạ Vô Minh, nhíu mày
nói: "Như vậy sợ là không hợp lễ nghĩa, thứ cho Khuynh Thành vô lễ!"
Thái tử điện hạ bỏ đi này căn bản là đến tìm nàng gây phiền toái đây mà.
Nếu nàng làm như vậy cùng tiến vào kinh đô với hắn, không biết ngày mai
toàn bộ kinh đô sẽ nói nàng quyến rũ Thái tử điện hạ nước láng giềng ra
sao nữa.
Tiêu Khuynh Thành vươn người nhảy lên, tránh thoát khỏi ràng buộc của
hắn, nhún người rơi xuống xe ngựa vốn thuộc nàng. Tiếng nói ngây thơ
của Ngữ Luân Công chúa vang lên: "Vinh Quận chúa, cùng ca ca cưỡi một
con ngựa, đó là ao ước của tất cả nữ tử Đại Dực, ngươi ngược lại đặc
biệt, dám cả gan từ chối!"