Nàng đã biết Hạ Hầu Lưu sẽ dùng một chiêu như vậy, suy nghĩ một chút, ở
lại Dực Khôn cung cũng chỉ khiến cho Hoàng hậu nương nương ngột ngạt,
không bằng đến cung Thái tử giải tỏa phiền muộn, đồng thời tìm hiểu một
chút về người gọi là Thái tử điện hạ Đại Dực quốc nọ.
Lúc tới cung Thái tử, Hạ Hầu Lưu đang ngồi trong phòng khách uống rượu
giải sầu, thấy Tiêu Khuynh Thành đến, hai mắt lập tức phát sáng, đứng
lên nghênh đón: "Ngươi đến rồi, thế nào? Mẫu hậu có làm ngươi khó chịu
không?"
"Hoàng hậu nhân hậu, Khuynh Thành sao có thể khó chịu được, Thái tử nghĩ nhiều rồi. Xem người buồn bực không vui, chẳng lẽ là bởi vì sự việc đi sứ?" Tiêu Khuynh Thành liếc thấy liền nhận ra nút thắt trong lòng Hạ
Hầu Lưu.
Thái tử điện hạ Đại Dực quốc và Ngữ Luân Công chúa cùng nhau đến đây, vị Ngữ Luân Công chúa nọ nghe nói là vật báo trong tay vua nước Đại Dực.
Hoàng hậu nương nương có ý định để cho Thái tử cưới Ngữ Luân Công chúa,
hai nước quan hệ thông gia, có lợi rất lớn với đất nước của bọn nàng,
thật sự là vẹn cả đôi đường.
"Người hiểu ta, chi có Khuynh Thành. Tim ta chứa không được bất luận kẻ nào, Ngữ Luân công chúa với ta mà nói, trước giờ không có một chút hứng thú nào." Trong lòng Hạ Hầu Lưu, trong mắt đều chỉ có Tiêu Khuynh
Thành, ai cũng không vào được mắt của hắn.
Tiêu Khuynh Thành đích thân thay hắn rót rượu, sau đó lạnh nhạt nói:
"Điện hạ, không cần lãng phí thời gian tốt đẹp ở trên người Khuynh
Thành. Khuynh Thành thân mang trọng trách, tạm thời sẽ không nghĩ đến
chuyện hôn nhân, càng không dung nạp bất luận thứ gì ở trong lòng.
Người thử thích người khác, có lẽ người sẽ gặp được phong cảnh xinh đẹp
hơn."
"Khuynh Thành... Ta nói rồi ta không bắt buộc, ta sẽ chờ ngươi, chờ cho đến khi ngươi buông bỏ mọi thứ ngày đó. Ta bởi vì ngươi mà tồn tại,
nếu trong lòng mất ngươi, như vậy sự tồn tại này còn có ý nghĩa gì nữa." Thái độ Hạ Hầu Lưu cực kỳ kiên định, đồng thời lộ ra không ít bi
thương.
Cuộc đời này hắn đã quyết định cưới nàng.
Tiêu Khuynh Thành nghe xong những lời nói ấy, liền nảy sinh hổ thẹn
trong lòng, tay gắt gao nắm chặt khăn lụa, "Người hà cớ gì phải cố chấp
như vậy, nếu trong lòng ta đã có người khác, hoặc gả cho người khác,
người vẫn sẽ chấp nhất như thế sao?"
Con ngươi Hạ Hầu Lưu co lại, kinh ngạc nhìn Tiêu Khuynh Thành, "Thà rằng gả cho người khác, cũng không nguyện ý..." Nhưng, câu nói tiếp theo còn chưa thốt ra, thì đã bị nghẹn lại ở trong cổ họng.
Nàng khép hờ mắt, cười nhạt ra tiếng: "Có người đã định trước chỉ thích
hợp trở thành huynh đệ, bằng hữu. Mà điện hạ cũng chính là huynh đệ và
bằng hữu Khuynh Thành, chuyện khác không dám nói tới... Ta đến là có
chuyện quan trọng, Thái tử Đại Dực quốc đến Đại Tấn, rốt cuộc là có dụng ý gì?"
Hạ Hầu Lưu tự nhiên bỏ qua lời nói đằng trước của Tiêu Khuynh Thành,
khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, "Đại Dực quốc và nước ta xưa nay giao hảo,
có ký hiệp ước hữu nghị, bây giờ hiệp ước đã hết hiệu lực, có lẽ là bởi
vì việc này mà đến, lại thêm chuyện liên hôn giữa hai nước."
"Nếu hắn chọn trúng ta, Ngữ Luân công chúa cũng chọn trúng người, người
sẽ từ chối sao?" Nàng hỏi xong có chút hối hận, tại nơi Đại Tấn này, ai
có bản lãnh có thể ép buộc đương triều Thái tử điện hạ?
"Nếu ta không muốn, không ai có thể ép buộc được ta. Ta tin tưởng đến
đêm đó sẽ không hồ đồ lấy hạnh phúc của muội muội mình để đánh đổi." Cho dù là hắn, hắn cũng sẽ có biện pháp khiến cho Ngữ Luân công chúa không
đồng ý.
Trong nội tâm Tiêu Khuynh Thành bị một loại dự cảm không tốt quấy rầy,
chuyện lần này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, nàng tin tưởng. Hạ
Hầu Lưu, hiện tại ngươi thật sự có thể thành công vượt qua không?
Có phải chỉ cần nàng ra tay, nhẫn tâm một phen, mới thật sự có thể lấy bản thân từ trong lòng của hắn ra.