Vũ Văn Mặc gật đầu, nhìn dáng vẻ Mộ Dưng Thư có chút khẩn trương, hơi nghi hoặc trả lời: “Ừ, vừa mới đưa tới hai con cá. Nói là vật hiếm lạ.”
“Hai con cá này có độc, nếu không biết cách xử lý, sau khi ăn qua chắc chắn trúng độc. Người nhanh trong một khắc (mười lăm phút) sẽ tử vong, chậm nhất là 2 – 3 canh giờ sẽ tử vong.” Mộ Dung Thư quay đầu lại để Hồng Lăng đóng cửa thư phòng, sau đó chờ trong phòng chỉ còn lại hai người nàng và Vũ Văn Mặc thì cất tiếng trong trẻo lạnh lùng nói.
“Cái gì?” Vũ Văn Mặc cảm thấy kinh ngạc. Dù sao ở đời người ăn cá biển không phải số ít, chưa bao giờ có người nói ăn qua cá sẽ chết. Mà hoàng đế sai người đưa tới hai con cá thì cũng nói tối nay sẽ đến ăn chung, thế nhưng hắn lại không nghĩ qua, hai con cá lại có độc.
Chỉ là.... Đôi mắt đen thâm trầm nhìn nàng.
Nhận thấy sự do dự của hắn, Mộ Dung Thư cũng biết, cổ nhân sao sẽ tin tưởng trong cá nóc có độc, huống chi bọn họ nói đây thực là vật hiếm lạ so với thời đại này, tất nhiên người ăn rất ít, như vậy người trúng độc chết cũng không nhiều lắm, nàng nói như vậy, hắn hoài nghi cũng là bình thường.
“Ta tin nàng.” Vũ Văn Mặc thu hồi ánh mắt sâu thẳm, nhẹ giọng trả lời. Lập tức, ánh mắt nóng rực lại bắn về phía Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư bỗng cảm giác có đạo ánh mắt nóng rực rơi trên mặt nàng, bất giác cúi đầu.
Lọt vào trong mắt Vũ Văn Mặc, hành động này của nàng lại giống như thẹn thùng, khóe miệng hắn khẽ nhếch.
“Tin rằng hoàng thượng đã biết cá này có độc, cho nên mới sai cung nhân mang tới. Sợ gia không ăn, cho nên đêm nay muốn ăn cùng gia.” Mộ Dung Thư trầm giọng nói. Không thể không nói tâm tư hoàng thượng kín đáo, bất kể hoàng đế dùng cơm ở đâu, đều sẽ có cung nhân thử ăn trước, hoàng đế mới có thể ăn. Nếu Vũ Văn Mặc cùng bọn họ sau khi ăn cá nóc trúng độc mà chết, hắn chỉ cần trừng trị người vớt cá và cung nhân đưa cá đến, hắn tổn thất bất quá cũng chỉ là cung nhân thử ăn bên người mà thôi.
Nghe vậ, khóe miệng Vũ Văn Mặc vừa khẽ nhếch mím lại thành đường thẳng, đôi mày rậm nhíu chặt lạnh lùng như núi tuyết, đôi mắt thâm sâu như hồ nước lại lạnh thêm mấy phần, giọng nói trầm thấp mà rét lạnh: “Xem ra, hắn không chỉ muốn mạng của ta, còn muốn nàng chôn cùng.” Làm hoàng đế nhiều năm như vậy, hắn còn tàn nhẫn hơn ngày xưa!
Quả nhiên xem ra hoàng đế và Vũ Văn Mặc có cừu oán! Lúc trước nàng dự cảm đều không phải vô căn cứ. Nhưng mà, dường như hoàng đế đối Vũ Văn Mặc cũng có chút bận tâm, dù sao một hoàng đế nếu đã muốn mạng Vũ Văn Mặc, cũng có thể sử dụng một chiêu giống như đối phó với Mộ Dung Thu vậy, tội gì đen tối như vậy, dùng hai con cá nóc đến lấy mạng nhân vật quan trọng!
Hình như Hoàng đế cố ý muốn cho Vũ Văn Mặc không chút đề phòng, vô tình bỏ mạng!
“Lát nữa thần thiếp để hạ nhân bắt vài con mèo, một lát thần thiếp làm xong cá muốn để cho bọn chúng thử qua trước, gia và thần thiếp mới có thể ăn vào.” (Hoacodat: ác với động vật quá... huhu) Mộ Dung Thư thu lại ý nghĩ, cực kỳ tỉnh táo nói với Vũ Văn Mặc.
Vũ Văn Mặc nhíu mày, nghe lời này của Mộ Dung Thư, hai mắt tỏa sáng, dù sao cũng là Hoàng đế ban cá cho, nếu không ăn, chắc chắn bị hoàng đế trách tội. Có điều, thật giống như Mộ Dung Thư có thể xử lý!
Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Vũ Văn Mặc, Mộ Dung Thư khẽ mỉm cười nói: “Gia yên tâm, cá này mặc dù có kịch độc, chỉ cần xử lý thỏa đáng, là có thể. Hơn nữa, cá này thịt cực kỳ mềm mại tươi ngon, vị ngon vô cùng. Là loại ngon nhất, ăn một hai miếng thì không sao. Có điều, những thứ quá tốt đẹp vẫn đừng quá tham luyến, gia vẫn nên ăn một miếng là tốt nhất.” Có lẽ vì yêu thích, thích nấu nướng, cho nên nàng rất thích làm chút thức ăn ngon. Mà xử lý cá nóc lại cực kỳ khó khăn phức tạp, may mà kiếp trước tận dụng ba tháng du lịch ở Nhật Bản mới học xong cách xử lý cá nóc. Chỉ là, thời gian đã lâu không còn để ý, mặc dù nàng tự tin sẽ không xảy ra vấn đề, nhưng không thể không phòng ngừa, nếu xử lý thỏa đáng, tính mạng mấy con mèo nhỏ có thể miễn, nếu xử lý không được, cũng chỉ có hại chết chúng nó để cứu mạng nàng và Vũ Văn Mặc thôi.
“Được, nàng phải cẩn thận. Đừng quá phô trương, ngoại trừ nghe lệnh, ta cũng không thể cãi lại thánh chỉ.” Vũ Văn Mặc trầm giọng nói.
Trong lời nói của hắn ẩn chứa lo lắng nồng đậm, hắn ý ở ngoài lời bảo nàng chớ lấy tánh mạng bản thân làm tiền đặt cược, hắn có thể vì hai người sinh tồn mà đối địch Hoàng đế. Lòng Mộ Dung Thư chấn động, tâm tình cực kỳ phức tạp, phức tạp đến nỗi nàng không thể lý giải đây là cảm giác gì.
Bỗng nhiên Mộ Dung Thư nhớ đến Thẩm trắc phi bị điên, không dấu vết rời khỏi ánh mắt Vũ Văn Mặc, nhẹ giọng nói: “Thẩm trắc phi rơi vào tình cảnh ngày hôm nay không quan hệ gì đến gia, gia chớ tự trách.”
Vũ Văn Mặc nghe vậy ngẩng phắc đầu tầm mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nàng, trong giọng nói mang theo chút không xác định, “Nàng đang lo lắng cho bổn vương?”
“Dù sao, việc này cũng vì thiếp thân mà ra, gia vốn không cần ra quyết định khó khăn này. Căn nguyên, thiếp thân không nghĩ gia vì chuyện của Thẩm trắc phi mà tự trách.” Ngữ khí Mộ Dung Thư vững vàng nhu hòa giải thích.
“Nàng cho là dựa vào sự thông minh của Nhu nhi cũng không chấp nhận nổi châm chọc đến độ thật sự bị điên?” Vũ Văn Mặc nhìn vào mắt nàng, phát hiện ánh mắt nàng bình tĩnh vô ba liền có chút thất vong thu hồi ánh mắt, trầm giọng hỏi.
Nghe vậy, hai mắt Mộ Dung Thư mở to. Thẩm trắc phi là giải điên?! Đúng vậy nha, dựa vào sự thông minh và không chấp nhận chịu thua, Thẩm trắc phi làm sao có thể sẽ dàng bị vài câu trào phúng mà nói điên là điên? Xem ra, người hiểu Thẩm trắc phi nhất chính là Vũ Văn Mặc.
“Nhu nhi đã biết không có cách nào cứu vãn, nhưng ở phủ Tể Tướng nàng không tìm được cách nào sống yên được. Giả điên bất quá là thủ đoạn. Nàng chỉ có thể làm như vậy mới có thể ở phủ Tể tướng hưởng vinh hoa phú quý cả đời.” Vũ Văn Mặc chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng trầm thấp nói.
Tuy Thẩm Nhu là đích nữ Thẩm Tể tướng, nhưng Thẩm tể tướng tuyết đối sẽ không nuôi một người vô dụng. Nếu Thẩm Nhu không điên, cũng sẽ bị Thẩm Tể tướng đưa tới người đó. Mà sau khi Thẩm Nhu trải qua nhiều gian nan như vậy, tuyệt đối sẽ không để bản thân làm đồ chơi của bất luận kẻ nào. Nàng ta thật thông minh, lợi dụng giả điên để sống được trong phủ Tể Tướng, đôi mắt Mộ Dung Thư lóe sáng suy nghĩ. Có điều, từ nay trở đi, Thẩm trắc phi đã không còn có thể quấy lên sóng to gió lớn nữa!
Lại nhìn vẻ mặt Vũ Văn Mặc, bên trong lạnh nhạt dường như có sự trầm mặc. Cảm giác hắn đối Thẩm Nhu là thế nào? Là tình yêu, hay là lợi dụng?
“Nàng chính là một người đầy bí ẩn, càng ngày càng làm cho không ai có thể nhìn thấu.” Vũ Văn Mặc sâu kín nói. Giọng nói nhẹ đến mức phảng phất chỉ cần một cơn gió thổi tới, đã có thể tan biến.
Tuy Mộ Dung Thư cách hắn vài bước, nhưng nghe được lời hắn nói, không khỏi xấu hổ, nàng giả vờ không nghe thấy.
.....
Vì thời gian đến bữa cơm tối không còn bao lâu, không thể trì hoãn nữa. Cho nên, Mộ Dung Thư lập tức trở lại phòng bếp nhỏ, bắt đầu chuẩn bị.
Trình tự xử lý cá nóc cực kỳ phức tạp, tổn hao thời gian tổn hao sức lực. Trước tiên cắt bỏ đầu cá, sau khi mổ bụng loại bỏ hết nội tạng, máu, lột bỏ da cá, bỏ xương sống lưng, dùng dao thái thành từng lát cá mỏng manh, bỏ vào trong nước trong rửa sạch. Sau đó bỏ vào trong nước ấm nấu sôi một canh giờ.
Hai con cá nóc đều nhỏ, mà có thể ăn được thịt trên nó càng cực nhỏ. Mộ Dung Thư liền quyết định vẫn là làm canh cá đi. Nhưng lại có thể mất thêm chút thời giờ.
“Vương phi, vì sao đều phải bỏ xương sống lưng và da cá hết vậy?” Một bà tử hỗ trợ bên cạnh nghi hoặc hỏi. Sao lại làm phức tạp như vậy? Da cá chẳng phải cũng có thể ăn sao?
Mộ Dung Thư bớt chút thời gian trả lời: “Làm canh cá, tốt nhất đều không cần đến da và xương sống lưng, chỉ cần miếng thịt tốt nhất này thôi.” Không khỏi để người hoài nghi, Mộ Dung Thư tìm cách khác trả lời câu hỏi của bà tử.
Ước chừng không đến một canh giờ, Hồng Lăng liền tới phòng bếp truyền lời, “Bẩm vương phi, Hoàng thượng đến, bảo người bưng cơm tối lên.”
“Trước để phòng bếp bưng đồ ăn trình lên đi. Bổn vương phi không muốn bỏ dở giữa chừng. Canh cá cần nấu thêm một chút nữa, muội đi bẩm Vương gia đi.” Mộ Dung Thư trầm giọng ra lệnh. Sau đó bắt đầu bấm đốt ngón tay tính giờ. Ít nhất phải nấu một canh giờ. Còn phải hai khắc nữa mới đến một canh giờ. Vì nhằm an toàn, bất kể như thế nào đều phải nấu thêm hai khắc nữa.
Mà ở tiền viện hoàng đế đã ngồi sẵn, nhìn thức ăn đầy bàn chỉ có thiếu món cá nóc, ngoan quang trong mắt hiện ra, tựa tiếu phi tiếu nói với Vũ Văn Mặc: “Phòng bếp không biết nấu cá biển hay sao? Sao lúc này vẫn chưa mang lên?”
Nghe vậy, Vũ Văn Mặc khẽ cười nói: “Hoàng thượng đừng sốt ruột. Cá biển là loài hiếm gặp, phải chút canh giờ cẩn thận nấu nướng, quả thực đang làm.”
Trong lòng Hoàng đế hoài nghi, hay là bị Vũ Văn Mặc biết cá biển có độc? Cho nên mới không dám ăn cùng? Tìm cách để kéo dài thời gian? Người trong cung đã truyền tin tức ra sao? Mặt mày tỉnh bơ gật gật đầu, “Một khi đã như vậy, vậy thì tạm thời giờ thêm một lát nữa đi.”
Vũ Văn Mặc gật đầu.
Chờ một lát, chỉ thấy Hồng Lăng quay lại nói, “Vương phi nói còn phải đợi thêm một lát nữa, vì nếu muốn nấu canh cá, cho nên phải mất thêm chút thời giờ.”
“Canh cá? Là vương phi tự mình xuống bếp?” Hoàng đế nghi ngờ, có chút không thể tin, dù sao trong mắt người đương thời, tiểu thư khuê các sẽ ít khi xuống bếp, dù sao người người mười ngón tay đều không dính nước mùa xuân, muốn mãi mãi hưởng phú quý cả đời, làm sao để mình tự xuống bếp.
“Hoàng thượng ban cá biển cho Vương phủ, phúc lợi này hạ nhân thô sử làm sao xứng chạm vào, cho nên bản thân Vương phi tự xuống bếp. Chính là để Hoàng thượng vừa lòng, một lát nữa hoàng thượng phải nể chút mặt mũi thưởng thức nhiều canh cá mới được đấy.” Vũ Văn Mặc nén lòng, vân đạm phong kinh cười nói.
Hoàng đế ngẩn ra, uống nhiều chút? Trừ khi hắn muốn chết, liền ngoài cười nhưng trong khong cười trả lời: “Lúc cơm trưa trẫm đã ăn một chút. Vẫn là trẫm uống chút ít canh thôi. Vương gia và vương phi phải uống nhiều chút mới tốt. Loại cá biển này khó bắt được lắm, người đã ăn qua không ai không khen thịt non mềm ngon, thế gian này ít có loại nào có thể so sánh cùng nó.
“Ôi? Nếu nói như vậy, thần hẳn là phải nếm thử chút mới được.” Khóe miệng Vũ Văn Mặc hàm chứa nét cười lạnh, đáp lời.
Phòng bếp nhỏ Mai viên.
Mộ Dung Thư cẩn thận nhìn hai con mèo ăn qua thịt cá nóc, quan sát khoảng một khắc, xác định mèo không có gì khác thường mới để Vân Mai bưng một bát sứ canh cá đi tiền viện.
Tuy cá nóc có kịch độc, nhưng không thể phủ nhận, thịt cá nóc ngon cực kỳ, cũng từng có người thà chết cũng phải nếm bằng được thịt cá nóc. Đủ để chứng minh thịt cá nóc có sức quyến rũ thế nào.
Vừa mới đến trong phòng, Hoàng đế và Vũ Văn Mặc đã nghe được hương khí tràn ngập đầy mặt, nhất thời cảm giác thèm ăn kéo tới.
Từ trước đến nay Mộ Dung Thư vẫn rất tin tưởng trù nghệ của mình, tất nhiên biết thông qua cách thức xử lý của mình, bát canh cá này sẽ mỹ vị thế nào! Có điều, vẫn là câu nói kia, ăn nhiều không tốt.
Sau khi bát sứ buông xuống, Hoàng đế nhìn thấy trong bát sứ chỉ hơn mười lát thịt cá thì có chút kinh ngạc, “Chẳng phải có hai con cá sao? Sao chỉ còn lại có vài miếng thịt cá như vậy?” Chẳng lẽ Mộ Dung Thư động tay động chân, đổi cá rồi?
Đối mặt với nghi hoặc của Hoàng đế, Mộ Dung Thư thầm mắng một tiếng, thật đúng là lòng dạ hẹp hòi! Lão nhân gia hắn ngự tứ cá nóc thân mang kịch độc, nàng nào dám vàng thau lẫn lộn? Trong lòng cười lạnh vài tiếng, trên mặt treo lên chút cười nhạt kính cẩn có lễ trả lời: “Con cá biển này loại bỏ hết nội tạng, đầu, da, thịt cá còn thừa lại cũng không nhiều, mà nấu canh cá quan trọng nhất là dùng miếng cá tốt nhất này để nấu canh.”
Sau khi Mộ Dung Thư trả lời Hoàng đế xong, liền ngồi bên người Vũ Văn Mặc, sau đó ý bảo Hồng Lăng và nha đầu bên người Vũ Văn Mặc chia hai chén canh cá đưa cho hai người.
Dưới ánh mắt lợi hại như chim ưng của Hoàng đế, Mộ Dung Thư cầm lấy thìa ăn một ngụm, cũng ăn một miếng thịt cá. Nhất thời trên mặt tạm nở ra nụ cười hoa mỹ, “Không hổ là vật hiếm hoàng thượng ngự tứ, thật đúng là mĩ vị như thế! Hoàng thượng, Vương gia nhanh nhanh ăn một miếng đi, nếu để một lát nữa mới ăn hương vị sẽ không ngon như thế nữa đâu!”
Đồng tử hoàng đế co rụt lại, nhíu nhíu mày nhìn về phía Vũ Văn Mặc.
Dưới ánh mắt sắc bén của Hoàng đế, Vũ Văn Mặc ăn một ngụm, bỗng trước mắt cũng sáng ngời, trong miệng non ngon mềm, quả nhiên là mĩ vị làm người ta khó quên! Không hề giả vờ gật gật đầu, “Đúng như vương phi nói, đây là cá mà đời này thần ăn mỹ vị nhất rồi!”
Sau khi hai người ăn qua, hai mi Hoàng đế càng khẩn trương hơn, sao lại thế này? Lúc giữa trưa thái giám sau khi ăn thử chỉ trong thời gian ngắn thế mà bị độc mà chết, bất quá trước khi thái giám chết cũng nói cá biển này mỹ vị vô cùng, biểu cảm trên mặt cũng không khác gì với hai người.
Còn nghi hoặc, không khỏi bị hai người phát hiện khác thường, Hoàng đế cũng để thái giám theo hắn xuất cung ăn thử.
Không quá một khắc đồng hồ, Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư vẫn không có khác thường, mà thái giám phía sau hắn càng không có khác thường nào, trong lòng hoàng đế trầm xuống, hay bản thân cá không có độc? Ôm lòng hoài nghi, khi đang nghĩ tới có ăn hay không. Chợt nghe Vũ Văn Mặc nói: “Sao hoàng thượng không ăn? Chẳng lẽ là muốn thành toàn hai người thần và vương phi hưởng dụng sao?”
“Vậy thiếp thân phải vạn phần cảm tạ hoàng thượng rồi. Tạ hoàng thượng ban cho. Có điều, nếu hoàng thượng không ghét bỏ tay nghề của thiếp thân, xin hãy thử một miếng đi, thiếp thân tin rằng hoàng thượng hẳn sẽ không phải thất vọng.” Mộ Dung Thư ngẩng đầu, khẽ cười nói.
Nàng và Vũ Văn Mặc kẻ xướng người họa, nhưng lại làm hoàng đế không thể tìm được lý do từ chối, sắc mặt hoàng đế có chút khó coi, sau khi thái giám phía sau hầu hạ, miễn cưỡng ăn một ngụm.
Này vừa nói không sao cả, quả nhiên là làm hắn kinh ngạc, cá này quả nhiên mỹ vị! Chẳng trách người được hưởng qua đều khen ngợi, thì ra quả thực như thế! Nghĩ như vậy, thật sự tiện nghi cho Vũ Văn Mặc! Tổng cộng đưa vào cung 3 con, kết quả hai con đều đưa cho Vũ Văn Mặc! Xem ra, hẳn không phải cá có vấn đề.
Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt của hai người đều nhìn thấy được tươi cười, vấn đề này đã giải quyết rồi! Bất quá hai người cũng tham luyến mĩ vị, chính là lướt qua thì ngừng, ăn hai miếng liền không ăn nữa.
Hoàng đế còn chưa muốn kết thúc, ăn ngon như vậy, tự nhiên muốn ăn nhiều chút. Thẳng đến nửa canh giờ sau, cơm tối kết thúc, vì mưu kế không thành, Hoàng đế không cam lòng rời đi.
Ngày hôm sau.
Qua cơm trưa, thái giám trong cung tuyên đọc thánh chỉ.
Sau khi Mộ Dung Thư tiếp chỉ, liền ở sương phòng chờ. Không đến một lát, thái giám liền mang mười nữ tử dáng người xinh đẹp, mỹ mạo tuyệt luân đến sương phòng.
“Nô tỳ tham kiến vương phi, thỉnh an vương phi.” Mười nữ tử cùng phúc thân hành lễ, quả nhiên là trăm hoa đua nở, làm cho người là lóa mắt, vừa thấy là biết đã chịu qua huấn luyện.
Mộ Dung Thư nhìn mười người, cười ôn nhu hỏi: “Các ngươi là những mỹ nhân Hoàng thượng ban cho Vương gia sao?” Hôm qua hoàng đế mưu kế bất thành, chưa từ bỏ ý định, hôm nay đã đưa mười đại mỹ nhân, tính muốn ghê tởm nàng sao? Trách cứ tối hôm qua nàng xen vào việc người khác, tự mình nấu cá nóc?