Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Chương 106: Chương 106: CHƯƠNG 103.1




Hoàng đế ngày kiếm cả tỷ bạc, lòng hắn thật đúng là rảnh rỗi, lại quan tâm lôi kéo thần tử như vậy! Còn tưởng hắn hạ chỉ là chuyện gì, thì ra là đưa tới mười đại mỹ nhân!

“Vâng, mấy mỹ nhân này đều là hoàng thượng ban cho Vương gia, đồng cảm vương gia vất vả, nên tìm mười mỹ nhân ôn nhu săn sóc ban cho vương gia. Hoàng thượng nói, từ trước giờ Vương phi luôn rộng lượng, chắc sẽ an bày các nàng ổn thôi.” Thái giám đến tuyên đọc thánh chỉ nghe Mộ Dung Thư hỏi, khẽ trả lời.

Mộ Dung Thư gật đầu cười nói: “Vậy thì nhờ công công thay bổn vương phi nói lời cảm tạ với Hoàng thượng. Mười mỹ nhân này như hoa như ngọc thật đúng là khó tìm đấy.” Rộng lượng? Rõ ràng là tới làm ấm giường cho Vũ Văn Mặc, Hoàng đế còn sợ nàng cự tuyệt sao? Bất quá, nếu trên thánh chỉ không nói rõ rốt cuộc mười mỹ nhân đưa cho Vũ Văn Mặc làm cái gì, thế thì, cứ chờ tự Vũ Văn Mặc quyết định đi.

Thái giám sửng sốt nhìn thái độ Mộ Dung Thư, vội xấu hổ cười gật đầu: “Vâng, nô tài sẽ chuyển cáo chuyện này đến Hoàng thượng. Nếu vương phi không có phân phó chuyện gì nữa, nô tài xin cáo lui.”

“Ừ.”

Đợi thái giám rời đi xong, Mộ Dung Thư đưa mắt nhìn sang mười đại mỹ nhân. Có lẽ ánh mắt nàng đánh giá có chút lạnh lẽo, các nàng đều cúi thấp đầu không dám thở mạnh.

“Quả đúng là mỹ nhân như ngọc, mười người đứng chung một chỗ đúng thật chói mắt bổn vương phi, đã vào Nam Dương Vương phủ, bắt đầu từ ngày hôm nay các ngươi chính là người Nam Dương Vương phủ. Chỉ cần an phận thủ thường, đừng không có việc gì sinh sự nơi nơi là được.” Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt đánh giá bức người, ôn nhu nói.

Nói thật hay, các nàng không phải là nữ nhân Nam Dương Vương, mà là người Nam Dương Vương phủ. Trong mười người có một người bỗng nhếch đôi mắt phượng, mặt mày đều là nữ tử phong tình ngẩng đầu thần sắc phức tạp nhìn Mộ Dung Thư.

Lúc mười người mới vừa vào cung, chợt nghe có lão nhân trong cung nói, Nam Dương Vương phi cũng không phải là người dễ chung sống, nguyên Thẩm Quý phi còn có Thẩm trắc phi Nam Dương vương phủ đều thua trong tay Nam Dương Vương phi, nhưng hôm nay, nhìn Nam Dương Vương phi này là người dịu dàng ôn hòa, hay chỉ là lời đồn? Hoặc vừa rồi nàng mới nói cũng không phải là ý tứ của hắn?

“Nô tỳ hiểu rõ.” Mười người đồng thanh đáp lời.

“Các ngươi đều là người Hoàng thượng ban cho Nam Dương Vương phủ, tự nhiên không thể chậm trễ được. Cái Nam Dương Vương phủ to thế này sợ là chỉ có Bắc viên mới thích hợp cho các ngươi ở. Một lát sẽ cho bọn nha đầu dẫn các ngươi đi xem hoàn cảnh Bắc viên. Nếu có cái gì không vừa lòng thì cứ tới tìm bổn vương phi.” Mộ Dung Thư cười nhạt nói. Phất phất tay để Hồng Lăng mang các nàng đi Bắc viên.

Mấy người này thật đúng là khó giải quyết, rõ ràng Hoàng đế muốn dùng các nàng quyến rũ Vũ Văn Mặc. Hoặc nhân cơ hội xếp tai mắt vào Nam Dương Vương phủ. Nhưng người ta dùng danh nghĩa suy nghĩ thay cho Vũ Văn Mặc, làm cho không ai có thể cự tuyệt được.

Nâng chung trà lên, sau khi uống vài ngụm, nàng cau mày nói với Vân Mai: “Nhớ Hiên nhi quá.” Nàng đang do dự có nên đón Hiên nhi về hay không. Dù sao Hiên nhi ở bên ngoài thời gian dài thì không về, sợ sẽ làm người ta nghi ngờ. Mà tình huống trước mắt, dường như nàng tạm thời không thể rời đi. Đối mặt với từng gương mặt mang theo bộ mặt dối trá, nàng thật sự nghi ngờ khuôn mặt béo mập đáng yêu của Hiên nhi có còn non nớt gọi tiếng mẹ nữa không.

“Vương phi cứ việc yên tâm, tiểu thiếu gia ở sơn trang rất vui vẻ đấy, phụ thân và mẫu thân nô tỳ sẽ tận tâm chăm sóc tiểu thiếu gia. Nếu như vương phi thật sự lo lắng cho tiểu thiếu gia, nô tỳ sẽ cho người đi đón tiểu thiếu gia về được không? Dù sao hôm nay Vương gia đối Vương phi rất tốt cơ mà, nếu Vương phi cứ như vậy rời đi, sau này có lẽ sẽ hối hận đấy.” Vân Mai tận tình khuyên nhủ. Gần đây Vương gia đối Vương phi đúng thật rất để tâm, có điều dương như Vương phi vẫn chưa cảm nhận ra.

Mộ Dung Thư nghe chấn động, đối Vũ Văn Mặc cảm giác nàng rất phức tạp cũng không biết thế nào. Nếu nàng là người cổ đại, tiếp nhận giáo dục giống như hắn, không ngoài ý muốn sẽ cho rằng hắn là nam tử tốt thế gian khó có được, nhưng thật đáng tiếc, linh hồn nàng là đến từ hiện đại. Biết rõ khi rời khỏi Vương phủ sẽ sống rất gian khổ, không có hắn che chở mỗi bước đi của nàng đều rất khó khăn. Nhưng....

Nàng không có cách nào làm trái với tín niệm của mình. Vì một người đàn ông mà đánh mất kiên trì tự ái và kiêu ngạo.

Mặc dù, nàng biết Vũ Văn Mặc thật sự yêu nàng.

Nhịn những rung động trong lòng, Mộ Dung Thư cười nói: “Tạm thời không cần, xem xem sao đã.”

“Dạ, vương phi.” Vân Mai lập tức lên tiếng. Hình như nhớ tới mười mỹ nhân thiên kiều bá mị mới vừa rồi, mở miệng nói: “Nô tỳ thấy mười người này cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt. Nhìn vẻ kiều mị lẳng lơ này, cũng chẳng kém mấy nữ nhân kỹ viện làng chơi bao nhiêu. Sao hoàng thượng lại có thể mang mấy nữ nhân này cho Vương gia chứ?” này chẳng phải rõ ràng dùng để quyến rũ Vương gia sao?

Mộ Dung Thư cười xì ra tiếng, “Vân Mai là đang bênh vực cho bổn vương phi sao? Bổn vương phi lại cảm thấy mấy người này đều là giai nhân đấy. Có lẽ Vương gia sẽ thích nha.” Giai nhân ở trong lòng, chỉ cần không phải là Liễu Hạ Huệ, tuyệt đối sẽ không thể không loạn.

“Vương phi, nhị phu nhân cầu kiến.” Nha hoàn ngoài cửa vào bẩm báo.

Mộ Dung Thư chỉnh chỉnh thần sắc, đáp lời: “Cho nàng ta đi vào đi.” Mấy ngày nay Nhị phu nhân an tĩnh không ít, cho dù xảy ra chuyện Thẩm trắc phi, nàng ta cũng lặng im không tiếng động. Sao hôm nay lại có lòng suy nghĩ đi lại rồi hả?

Xem ra, quả nhiên ngày yên tĩnh không có mấy ngày.

Không đến một lát, một nữ tử mặc một bộ váy dài đi vào.

Từ góc độ của Mộ Dung Thư nhìn xuống, quả nhiên là sắc đẹp có thể thay cơm. Cũng không thua kém với mười mỹ nhân mới vừa rồi. Có điều, dường như thần sắc có chút tiều tụy và oán niệm.

“Nô tỳ thỉnh an vương phi.” Nhị phu nhân dáng người thướt tha cúi người hành lễ.

Mộ Dung Thư mỉm cười đáp: “Nhị phu nhân không cần đã lễ, mau mau đứng lên.”

Nhị phu nhân đáp, sau đó ngồi xuống. Nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư, âm thầm cắn răng ngậm miệng.

“Nhị phu nhân tới gặp bổn vương phi có chuyện gì không?” Mộ Dung Thư nhàn nhạt cười hỏi. Nhìn thần sắc của nàng ta, liền biết hẳn là vô sự bất đăng tam bảo điện (không có chuyện không đến thăm cửa). Nhất định là có chuyện mới đến gặp nàng, nếu không có gì bất ngờ, chắc là vì mấy mỹ nhân mới đưa đi Bắc viên đây mà.

Trên mặt Nhị phu nhân hiện lên chút bối rối, dù lời rất khó nói ra miệng nàng cũng phải nói, sau khi suy nghĩ quyết định nói: “Nô tỳ biết Vương phi để mười nữ tử hoàng thượng ban cho Vương gia vào ở Bắc viên. Nhưng có câu nói không biết nô tỳ có nên nói hay không. Bắc viên là tên Vương gia ban thưởng, là muốn cho bốn vị thiếp thất đến ở. Ngày hôm nay lại để mười nữ tử không rõ danh phận vào ở Bắc viên. Nô tỳ thật sự không hiểu.”

Mộ Dung Thư không nhịn được khẽ cười nói: “Ồ? Có cái gì không hiểu.”

“Nếu các nàng là nha đầu thông phòng hoàng thượng ban cho Vương gia, thế thì chắc chắn không thể vào ở Bắc viên, hẳn là an bày đến phòng hạ nhân, mà nếu để cho Vương gia làm thiếp, thế thì mười người này không khỏi hơi nhiều, không hợp quy củ. Nô tỳ thật sự không hiểu vương phi đưa các nàng an bày ở Bắc viên là dụng ý gì.” Nhị phu nhân cảm thấy nghi hoặc nói.

“Dù sao cũng là hoàng thượng ban thưởng, không thể chậm trễ được. Bắc viên hoàn cảnh tốt, thích hợp chiêu đãi khách quý. Nhị phu nhân cần gì tính toán chi li, chờ Vương gia trở về lại an bày thêm.” Sắc mặt Mộ Dung Thư chợt nguội lạnh, Nhị phu nhân này giọng điệu khí thế bức người như vậy, quả thật làm người ta không vui. Trước kia luôn cưỡi lên trên đầu Mộ Dung Thư tác uy tác quái, bây giờ trở thành thói quen. Chưa nói mấy câu đã hiện nguyên hình rồi.

Nhị phu nhân chạm vào ánh mắt Mộ Dung Thư đột nhiên phục hồi thần sắc, cắn chặt răng cúi đầu, khí thế cũng thấp hơn một nửa, lẩm bẩm nói: “Nô tỳ nói gì thì nói cũng là phu nhân, sao có thể ở cùng một sân với người không rõ thân phận được, hơn nữa còn là mười người.”

Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, không nghĩ việc này lại xoay vòng. Mười người này dù sao cũng có chút đặc biệt, đều là hoàng thượng ban thưởng xuống, nếu xử lý không tốt, chắc chắn sẽ có phiền toái, an bày ở Bắc viên là thỏa đáng nhất. Nếu như Vũ Văn Mặc muốn tuyển chọn hai ba người trong đó ra làm thiếp, vậy thì những người khác sẽ an bày làm nha hoàn. Nhưng không thể ngờ Nhị phu nhân lại thiếu kiên nhẫn như vậy, thấy một đám mỹ nhân như hoa đến đây, là sợ nguy hiểm đến địa vị của nàng ta sao?

Nhị phu nhân cũng biết không nên càn quấy, Nam Dương Vương phủ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện giờ đảm đương vị trí vương phi vẫn như cũ là Mộ Dung Thư, tự nhiên Mộ Dung Thư có thủ đoạn phi thường rồi. Không thể trêu chọc được, nhưng nàng vẫn không nhịn được muốn đến chất vấn một chút. “Vâng, nô tỳ đã biết.”

Mộ Dung Thư gật đầu, chờ một lát, cũng không thấy Nhị phu nhân nói gì, nhưng nàng ta vẫn ngồi đó không đi, làm gì vậy? Nghi ngờ suy nghĩ, Mộ Dung Thư bật cười, chắc nàng ta đang chờ Vũ Văn Mặc đến đây sao?

Dường như nhận thấy ánh mắt của Mộ Dung Thư, mặt mày Nhị phu nhân xấu hổ nhẹ họ một tiếng, nói: “Giờ này nô tỳ về Bắc viên cũng không có chuyện gì, nếu như vương phi không để ý, nô tỳ muốn ở chỗ vương phi nhờ chút thức ăn.”

“Được.” Mộ Dung Thư cười đáp.

Nhị phu nhân nhẹ thở phào.  Đúng là có thể ngồi yên, vừa ăn thức ăn, vừa nhìn quanh bên ngoài. Nhìn bộ dáng nàng ta, Mộ Dung Thư làm như không thấy, có điều Vân Mai lại không vừa ý, Nhị phu nhân này làm sao vậy? Đây là ở Mai Viên mà, vương phi còn ở đây, đã làm ra dáng vẻ này, nếu lát nữa Vương gia lại đây, còn không biết nàng ta có bộ dáng gì nữa!

Nhị phu nhân cũng biết hành động lúc này của nàng ta có chút không thích hợp, nhưng nàng gặp được Vương gia ở Mai viên đã là rất lâu trước đây rồi, thật sự là rất nhớ.

Ước chừng qua nửa canh giờ, Mộ Dung Thư đọc sách cổ có chút mỏi nên hoạt động một chút. Đang định trở về gian trong ngủ một lúc, chỉ thấy một bóng dáng từ cửa đi vào như một trận gió.

“Vương gia!” Nhị phu nhân kích động đứng dậy gọi nam tử đang đi vào. Chắc là do ngồi nửa canh giờ dung nhan không chỉnh tề, lập tức hoảng loạn lấy tay vuốt vuốt xiêm y, ánh mắt sợ hãi nhìn Vũ Văn Mặc.

Mà khi nàng ngẩng đầu nhìn lại, lại phát hiện Vũ Văn Mặc vào nhà từ đầu đã không liếc nhìn nàng, mà là nhìn chằm chằm về phía Mộ Dung Thư, sắc mặt lập tức trắng bệch cắn chặt môi.

Mộ Dung Thư kinh ngạc nhìn Vũ Văn Mặc, nàng chưa bao giờ nhìn thấy hắn hùng hùng hổ hổ như thế! Làm sao thế?

“Hoàng thượng ban cho bổn vương những nữ tử đó, nàng đều an bày ở Bắc viên hết rồi sao?” sắc mặt Vũ Văn Mặc âm trầm chất vấn. Sau khi hắn từ bên ngoài trở về, chợt nghe nói Hoàng thượng ban thưởng mười mỹ nữ cho hắn, mà Mộ Dung Thư lại nhận! Nhất thời không nghĩ nhiều, lập tức đến Mai viên muốn giáp mặt nàng hỏi một chút, rốt cuộc trong lòng nàng có hắn hay không!

“Đúng vậy, chẳng phải đều đưa tới làm tiểu thiếp cho Vương gia sao? Bắc viên hoàn cảnh tốt, thích hợp cho Vương gia thường xuyên đến đó ngủ lại.” Nàng gật đầu, nhìn dáng vẻ hắn giận dữ ngút trời, nàng nổi lên tâm tính chơi đùa, liền thập phần đứng đắn trả lời.

“Mộ Dung Thư!” mắt hắn trợn tròn, đôi mắt ngày xưa tràn đầy băng tuyết sâu thẳm, bên trong lúc này lại thiêu đốt hai ngọn lửa. Nàng có biết nàng đang nói cái gì hay không?

“Bổn vương phi thập phần rộng lượng.” Đừng nói là mười nữ nhân, 1000 người một vạn người nàng cũng thu nhận tất. Rất nhiều người nói nàng không có đại lượng, ngay cả Hoàng đế cũng nghĩ dùng những lời này ngăn chặn miệng nàng. Mà hắn cũng đã từng nói qua nàng không đủ rộng lượng sao? Không thể nhận người sao?

Vũ Văn Mặc chưa bao giờ buồn bực như vậy, chuyện này nếu là nam nhân khác gặp phải chắc chắn hưng phấn đến mấy đêm. Nhưng hắn có lòng lại không đủ lực, mấy ngày nay xoay quanh trong lòng hắn, trong đầu hắn đều là nàng. Sao nàng có thể không chịu để tâm như vậy! Người ta đưa nữ nhân tới, nàng lại vui vẻ nhận lấy như vậy.

Nhị phu nhân ngu ngốc tại chỗ, nàng chưa từng nhìn thấy Vũ Văn Mặc thẹn quá thành giận như vậy. Khi xưa Vũ Văn Mặc đối mọi việc đều là lạnh lùng, cho dù có chuyện gì đó chọc giận hắn, hắn cũng tuyệt đối không phẫn nộ như thế. Có điều lại nhìn Mộ Dung Thư, trên mặt không có một chút e ngại nào, ngược lại vẫn có thể cười nhạt trấn định tự nhiên.

Có điều, có lẽ ngày hôm nay nàng thật đúng là đến đúng rồi. Sợ là Vương gia không vừa lòng với việc Mộ Dung Thư xử lý rồi! Vừa vặn nàng có thể ở một bên xem náo nhiệt.

Vũ Văn Mặc thấy dáng vẻ Mộ Dung Thư dường như vì hắn suy nghĩ, còn tri kỷ cho hắn ở bên nữ nhân khác, hắn liền không thể khống chế được lòng phẫn nộ.

“Người đâu, đưa những nữ nhân hoàng thượng ban cho bổn vương an bày vào phòng hạ nhân!” Vũ Văn Mặc ra lệnh, bọn nha hoàn đứng chờ ngoài cửa lập tức nơm nớp lo sợ đi chấp hành mệnh lệnh.

Mộ Dung Thư tròn mắt nhìn, nụ cười trên môi dường như sâu hơn một chút. Trong lòng thầm nghĩ: Có lẽ Vũ Văn Mặc cũng chẳng đến nỗi chán ghét và tự đại như vậy.

Vũ Văn Mặc sai nha hoàn làm xong, bỗng phản ứng kịp, sao hắn có thể phẫn nộ như thế. Chẳng phải hắn vốn hi vọng Mộ Dung Thư rộng lượng như vậy sao? Thế nào hiện tại lại không cách nào tiếp nhận được? Thậm chí còn hi vọng nàng ghen? Thậm chí, vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn thậm chí có một loại ý nghĩ, hi vọng bên người hắn chỉ có một nữ nhân là nàng?

Hắn lắc lắc mạnh đầu, hắn làm sao có thể có ý tưởng hoang đường như vậy? Chuyện này vốn không có khả nang! Ở địa vị của hắn, ý nghĩ thâm căn cố đế đó là không cho phép như thế. Huống chi, hắn cũng không có khả năng, dù sao, đôi khi hắn cũng sẽ thân bất do kỷ (không có cách nào).

Mộ Dung Thư phát hiện thần sắc Vũ Văn Mặc có biến hóa và giãy dụa, nhất thời nhăn mày.

“Làm gì gia phẫn nộ như thế? Thiếp thân nhìn mấy nữ tử này người nào cũng đều là mỹ nhân cả. So sánh với Nhị phu nhân cũng không kém bao nhiêu đâu.” Mộ Dung Thư thu hồi cảm giác khác thường trong lòng, nhìn hắn ôn nhu cười nói.

Vũ Văn Mặc nghe nói vậy mới phát hiện trong phòng còn có người, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn lướt qua Nhị phu nhân.

“Nô tì thỉnh an Vương gia.” Nhị phu nhân vừa thấy Vũ Văn Mặc nhìn qualieenf lập tức phúc thân thướt tha hành lễ.

Đáng tiếc, Vũ Văn Mặc chỉ lạnh lùng liếc qua nàng ta một cái, liền thu hồi tầm mắt, Nhị phu nhân thất vọng ghen tỵ nhìn qua Mộ Dung Thư, nàng mới phát hiện, Vương gia càng ngày càng xem nàng Mộ Dung Thư rồi! Thế thì chẳng trách Vương gia sẽ vì Mộ Dung Thư là hưu Thẩm trắc phi!

“Vương phi có thai cần nghỉ ngơi, nếu nàng không có việc gì thì lui ra.” Sau khi Vũ Văn Mặc thu hồi tầm mắt, giọng nói lạnh lùng nói.

Thân hình Mộ Dung Thư run lên, không cam lòng cắn răng cúi đầu. “Vâng”. Vương gia đã ra lệnh, nàng tự nhiên không thể tiếp tục ở lại, chỉ đành không cam lòng rời đi. Ba bước lại quay đầu nhìn Vũ Văn Mặc, chờ đợi Vũ Văn Mặc có thể chiếu cố liếc nhìn nàng ta một cái.

Mộ Dung Thư nhìn thấy ánh mắt thương tâm của Nhị phu nhân, trên cánh tay nổi lên một lớp da gà. Đang lúc muốn đứng lên đi nghỉ ngơi, bên tai lại truyền đến giọng nói lành lạnh của Vũ Văn Mặc, “Mộ Dung Thư, bổn vương làm nhiều như vậy, nàng vẫn không để bổn vương vào trong mắt sao?”

Thân hình Mộ Dung Thư khựng lại, tim đập cùng càng ngày càng nhanh. Lúc nàng còn chưa phản ứng kịp, đời này việc làm Vũ Văn Mặc không có khả năng xảy ra nhất, chính là mất đi lý trí vẫn làm hắn kiêu ngạo.

Đại não Mộ Dung Thư không nghĩ ngợi được gì, trợn tròn mắt nhìn hắn.

Hắn thế nhưng thừa dịp lúc nàng không phòng bị, đánh lén nàng! Ôm nàng thật chặt, đôi mội lạnh của hắn chạm vào đôi môi ấm áp của nàng! Cũng thừa dịp nàng đang sững sờ, tránh hàm răng nàng, ở trong miệng đùa cùng lưỡi nàng, cùng hàm răng nàng mạnh mẽ va chạm! Không thể nghi ngờ, hắn không có kinh nghiệm, ngang ngược không kỹ xảo hôn môi.

Bị hắn hôn cả người vô lực, thân hình xụi lơ. Đợi đến khi phản ứng kịp, muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện cả người vô lực!

Lúc nàng thiếu chút nữa hít thở không thông, hắn mới buông nàng ra. Xông ngang đánh thẳng thu hồi cùng lúc.

Mộ Dung Thư lập tức tránh khỏi vòng ôm của hắn, tựa vào cây cột lớn sau lưng thở hổn hển.

Vũ Văn Mặc nhìn nàng bởi vì thở dốc mà gò , đôi tai đỏ rực một mảnh, bỗng nhiên có cảm giác trong lòng bị lấp đầy, mới vừa rồi lửa giận còn ngập trời, hiện giờ quả thật tâm trạng tốt lên rất nhiều. Lúc này trong lòng hắn tràn đầy vui mừng, quên hắn đã từng khinh thường chạm vào môi nữ tử!

Mộ Dung Thư nhìn thấy dáng vẻ hắn như vậy, có chút câm nín. Mơ hồ trong đó còn nghe thấy tiếng cười. Phát hiện cách đó không tới năm bước chân, Vân Mai đang cúi đầu che miệng cười trộm. Còn có mấy nha hoàn đứng trước cửa cũng đang cúi đầu cười. Mộ Dung Thư xấu hổ muốn vùi đầu vào trong ngực, nàng chưa bao giờ nghĩ tới một ngày sẽ ở trước mặt mọi người trình diễn tiết mục nhiệt tình thân thiết cùng người ta! Không thể nghĩ đến, một ngày, nàng lại biến thành nữ chính trình diễn trong đó.

“Cơm tối bổn vương không ăn ở trong phủ, nàng một mình ăn nhiều chút.” Vũ Văn Mặc cười nói. Dứt lời không chờ Mộ Dung Thư đáp lời, liền như một cơn gió đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi như một cơn gió, khóe miệng Mộ Dung Thư giật giật. Lấy ra khăn gấm trong tay áo lau môi dưới còn lưu gì đó hắn lưu lại (nước miếng).

Hôm nay hắn bị bệnh gì hả?

“Vương phi, xem ra Vương gia thật sự thích người đó. Một lát nô tì để bà tử làm cơm tối nhiều chút, Vương gia đã giao phó rồi, để vương phi ăn nhiều chút đó.” Vân Mai cười trộm nói.

Mộ Dung Thư nghe vậy khóe miệng lại giật một cái. Quay đầu trừng mắt nhìn Vân Mai, dù sao cũng bị chiếm tiện nghi, có chút tức giận nói: “Hay cho tiểu nha đầu nhà ngươi, còn dám chế nhạo bổn vương phi!”

“Nô tì cũng không dám, đây chính là sự thật mà. Bọn nô tì đều nhìn thấy được mà.” Vân Mai lui ra phía sau hai bước, cười nói.

Lời này vừa nói ra, bọn nha hoàn đứng trước cửa không dám cười quá lớn tiếng lập tức cười lớn lên.

Mộ Dung Thư nhíu mày phát giận nhưng không cách nào che giấu đôi gò má đỏ ửng. Nhưng lý trí lại nhắc nhở Mộ Dung Thư, giữa nàng và Vũ Văn Mặc, có chuyện không hiểu nhau.

Ngày hôm sau, vừa ăn điểm tâm xong, đang ở bên gian trong yên tĩnh đọc sách. Lại nghe người ta nói phòng hạ nhân đang nháo lên rồi.

Nhị phu nhân cùng một trong những nữ nhân hoàng thượng ban cho đang đánh nhau, động tĩnh nháo cũng thật lớn. Không thể không quấy nhiễu Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư xoa huyệt thái dương, có chút đau đầu, nhiều nữ nhân thật đúng là nhiều thị phi. Hôm qua nữ nhân này mới đến, ngày hôm nay đã nháo chuyện, thật đúng là không yên! Quả thực người nào cũng không có thể coi thường!

“Vương phi, làm sao giờ?” Hồng Lăng hỏi.

Mộ Dung Thư thở dài một tiếng, nhìn ba người Hồng Lăng, Vân Mai, Thanh Bình một cái, cười nói: “Đi, đi xem đi. Chuyện này nháo lớn cũng không tốt.”

Khi nàng đến phòng hạ nhân, đúng vào lúc náo nhiệt nhất.

Chỉ thấy trong vòng tròn lớn mọi người đang vây xem truyền đến tiếng khóc rống, chửi rủa.

“Còn thể thống gì hả?! Người Nam Dương Vương phủ chúng ta khi nào biến thành người đàn bà chanh chua? Nếu như không muốn ngốc ở vương phủ, bổn vương phi đều mời mỗi người đi ra ngoài!” Mộ Dung Thư đứng bên ngoài vòng, thoáng đề cao thanh âm, lạnh giọng nói.

Nghe được tiếng của nàng, vòng vây người đang xem lập tức tản ra, nhường đường cho nàng. Mà hai nhân vật chính đang đánh nhau cũng dừng động tác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.