Mộ Dung Thư đi qua, dừng lại trước mặt hai người. Nhất thời hình dáng hai người lọt vào trong mắt. Nhị phu nhân tóc tai lộn xộn, mặt mày, quần áo càng dơ bẩn không chịu nổi. Lại nhìn một người khác, khuôn mặt đẹp đẽ có thêm hai vết đỏ thật dài, tóc và quần áo cũng lộn xộn. Hai người nhìn thấy khuôn mặt nàng lạnh lùng, biểu cảm trên mặt cũng hiện ra nỗi sợ hãi.
Thu hồi ánh mắt, giọng nói Mộ Dung Thư lạnh lùng nói: “Các ngươi ai nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Nhị phu nhân lập tức than thở khóc lóc chỉ trích nữ tử này, nói: “Thỉnh vương phi làm chủ! Nàng ta bất quá chỉ là một hạ nhân, lại dám bất kính với nô tỳ, không đặt nô tỳ vào trong mắt. Nô tỳ chẳng qua giáo huấn nàng ta vài câu, nàng ta liền mở miệng phản bác.”
“Bẩm vương phi, nô tỳ là hoàng thượng ban cho vương gia. Thân phận làm sao có thể cùng cấp với hạ nhân? Nhị phu nhân giáo huấn nô tỳ, nô tỳ không phục.” Nữ nhân này cũng không cam yếu thế, nàng ta ngửa đầu thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với Mộ Dung Thư.
Khẩu khí thật lớn, thật quá phách lối! Mọi người thổn thức. Hồng Lăng, Thanh Bình, Vân Mai nhìn qua, nàng ta thế nhưng cũng không để vương phi vào trong mắt.
Trên mặt Mộ Dung Thư không hề thấy chút giận dữ nào, mà là quan sát bốn phía, nhìn thấy trong những người xem này cũng có mấy nữ tử ngày hôm qua hoàng đế ban cho, liền cười nhạt nói: “Mấy người hôm qua cùng nàng vào phủ đứng ra đi.”
Chín người còn lại nghe vậy cũng lập tức đứng ra. Ào ào cúi đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư.
“Các ngươi nói là, hoàng thượng đưa các ngươi đến vương phủ, có phải dặn dò các ngươi hầu hạ vương gia thật tốt không?”
Chín người gật đầu.
“Thế thì, hôm qua vương gia hạ lệnh an bày các ngươi ở phòng hạ nhân, ý nghĩ là sao?” Mộ Dung Thư tiếp tục hỏi.
Chín người lắc đầu.
Nhị phu nhân và nữ tử cùng giằng co lúc nãy cũng không hiểu nhìn Mộ Dung Thư.
Mô Dung Thư câu môi thong dong nói: “Người ở phòng hạ nhân tự nhiên đều là hạ nhân.”
Lời này vừa nói ra, mười nữ tử này đều kinh ngạc nhìn về phía Mộ Dung Thư. Kỳ thực hôm qua sau khi vương gia hạ lênh cho bọn họ vào phòng hạ nhân ở, các nàng đã biết, các nàng sợ là không thể quạ đen biến thành phượng hoàng rồi! Chẳng qua là bị Mộ Dung Thư mở miệng nói trắng ra như vậy, các nàng vẫn có chút ngoài ý muốn!
Mấy nữ tử này sắc mặt đều khó coi. Tuy Mộ Dung Thư là giải thích thân phận bọn họ hiện thời là thế nào, dù sao thân phận bọn họ ở Nam Dương Vương phủ lúc này có chút xấu hổ. Nhưng các nàng dù sao cũng là do hoàng thượng ban cho, thân phận thế nào có thể đánh đồng cùng mấy hạ nhân được?
Nhị phu nhân bỗng toét miệng cười, nhìn sang nữ tử bên cạnh đang quỳ, chỉ bằng một kẻ hạ nhân như ả ta, cũng dám đấu cùng nàng sao?
Nữ tử này không phục, giọng nói nhịn không được lạnh lùng nói: “Bọn nô tỳ đều là hoàng thượng ban cho Vương gia. Muốn giáo huấn nô tỳ cũng phải là Vương gia.”
Ý chính là, ngay cả vương phi cũng không thể giáo huấn các nàng!
Sắc mặt Mộ Dung Thư sầm xuống, khóe môi tươi cười càng sâu thêm, “Ngươi tên gì?”
“Nô tỳ tên Lăng Hoa.” Nàng ta ngưỡng cằm, trưng khuôn mặt hoàn mỹ khoe khoang trước mặt Mộ Dung Thư.
“Hả? Ý Lăng Hoa cô nương chính là, thân phận ngươi cao quý hơn bổn vương phi sao? Cũng được, bổn vương phi sẽ chờ vương gia trở về rồi nói sau.” Mộ Dung Thư thản nhiên nói.
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Lăng Hoa kia, ngay cả Nhị phu nhân cũng sửng sốt. Còn chín vị nữ tử còn lại sắc mặt cũng đều cả kinh.
Lời nói này nói nặng thì nặng, nói nhẹ cũng nhẹ, toàn bộ phải xem Mộ Dung Thư nghĩ như thế nào! Bất quá nói cũng đã nói hết rồi, Lăng Hoa ỷ từ trong cung tới, đã không xem vương phi vào trong mắt (không xem trọng), cũng khó trách Mộ Dung Thư sẽ nói ra những lời nói này.
Hạ nhân trong vương phủ đều biết Mộ Dung Thư làm việc thế nào, cho nên người người đều không dám thở mạnh.
“Nô tỳ tuyệt không phải ý này.” Lăng Hoa dù sao cũng đi ra từ trong cung, hiểu biết cũng nhiều. Biết trước mắt là thời điểm phải chịu thua, liền không tình nguyện nói.
Mộ Dung Thư nhoẻn miệng cười, lại còn tiến lên nâng Lăng Hoa dậy, cười nói: “Vừa rồi bổn vương phi bất quá nói đùa thôi, một nữ tử trong sáng như vậy, bổn vương phi sao nỡ trách cứ chứ.”
“Vương phi...” Lăng Hoa kinh ngạc, ý vương phi là gì? Vừa rồi vẫn là một bộ sắc bén ý tứ muốn trách cứ nàng, thế nào lúc này đã có thể trở nên hòa ái ôn nhu như thế rồi hả? Thế nhưng tự mình nâng nàng dậy.
Mộ Dung Thư ôn nhu sửa sang lại xiêm y và tóc lộn xộn cho Lăng Hoa.
Vừa mới bắt đầu mọi người còn chưa phản ứng kịp, nhưng ba người Hồng Lăng đi theo bên người Mộ Dung Thư thời gian không ngắn đều nhìn ra ý tứ, Lăng Hoa này thật đúng là lớn mật, nhưng lại dám để vương phi sửa sang lại dung nhan một người hạ nhân như nàng ta! Nàng ta có đức có tài năng gì chứ!
Nhưng Lăng Hoa cô nương này vốn không có nghĩ nhiều. Chính là ngây ngốc nhìn Mộ Dung Thư.
Nhị phu nhân là người thông minh, lúc này nhìn thấy hành động như vậy lập tức từ trong kinh ngạc phản ứng kịp, vội nhìn về phía Lăng Hoa kêu: “Ngươi thật đúng là một nha đầu lớn mật! Ngươi có thân phận gì chứ? Thế nhưng muốn vương phi sửa sang lại dung nhan cho một người nha đầu như ngươi? Ngươi bất kính với ta cũng thôi, thế nhưng đối vương phi cũng dám bất kính!”
“Chưa bao giờ gặp qua nha đầu lớn mật như thế đâu.”
“Nha đầu trong cung đều là như thế sao?”
“Có lẽ nha đầu trong cung đều để nhóm nương nương sửa sang lại dung nhan cho các nàng đó! Quả thật là trời đất bao la không chuyện gì không có mà.”
Mọi người bắt đầu nghị luận.
Nghe vậy, Lăng Hoa cho dù có lớn mật, cũng không tránh được cả kinh thất sắc, nhìn lại sắc mặt tựa tiếu phi tiếu của Mộ Dung Thư, nàng ta hoảng hốt, thân thể không tự chủ được quỳ hai gối xuống đất, không ngừng run rẩy: “Là nô tỳ lớn mật, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!”
Chín người đi theo Lăng Hoa nhìn thấy tình hình này, liền biết mấy tâm tư nhỏ nhặt của các nàng vốn không thể so sánh nổi cùng vương phi, chút tâm tư nhỏ nhặt của các nàng sợ sớm đã bị vương phi nhìn thấu rõ ràng rồi! Hơn nữa, vương phi chỉ đơn giản nói mấy câu đã có thể muốn cái mạng nhỏ các nàng! Bất động thanh sắc, vân đạm phong kinh (không hề biến sắc, nhẹ nhàng uyển chuyển) mà lại có thể tính kế người ta, quá đáng sợ rồi! Tâm cơ này thật sự quá thâm trầm! Ai có thể nghĩ tới vương phi bất quá chỉ là một nữ tử không đến mười chín tuổi chứ!
Mộ Dung Thư phảng phất như không nhìn thấy thần sắc biến hóa của các nàng, lúc hai đầu gối Lăng Hoa rơi xuống đất, thân hình của nàng cũng lùi về sau một chút, cũng không có phản ứng gì khác.
Nhị phu nhân thấy thế, lập tức đi tới thêm mắm thêm muối nói: “Vương phi, nha đầu này quá lớn mật rồi, không để nô tỳ vào trong mắt cũng thôi, nhưng nàng ta thế nhưng cũng không để vương phi vào trong mắt, thật sự quá càn rỡ rồi, không có quy củ. Hẳn nên đánh chết.”
Mộ Dung Thư nghiêng đầu liếc mắt nhìn Nhị phu nhân, nhẹ nhàng nhíu mày: “Nhị phu nhân xem như cũng là sống lâu năm trong vương phủ, sao lại trở nên hấp tấp thế, không phải đang sống ở Bắc viên sao, sao lại đến phòng hạ nhân này?”
Ánh mắt nàng lợi hại phảng phất như nhìn thấu trong lòng Nhị phu nhân, Nhị phu nhân cắn chặt răng lui ra sau vài bước, không tình nguyện nói: “Nô tỳ rảnh rỗi không việc làm, vừa vặn suy nghĩ đi dạo một chút, không hiểu vì sao lại đi tới phòng hạ nhân, nhìn thấy Lăng Hoa cô nương thế nhưng đang bắt nạt nha đầu trong phủ, nên đến giáo huấn vài câu.”
“Chỉ có như vậy sao?” Mộ Dung Thư cúi đầu nhìn Lăng Hoa, giọng nói đột nhiên trầm xuống.
“Nha đầu ấy đụng phải nô tỳ, nô tỳ giận nên đánh nàng ta. Nô tỳ biết sai rồi.” Đầu Lăng Hoa đầy mồ hôi, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch.
Mộ Dung Thư nhướng mày, nhìn về phía mọi người đang vây xem hỏi, “Vừa rồi Lăng Hoa cô nương đụng vào là ai?”
Từ trong đám người một nữ tử thanh tú nhỏ nhắn mặc một bộ y phục hạ nhân đi ra, “Bẩm vương phi, chính là nô tỳ.”
“Lời Lăng Hoa cô nương nói đúng là sự thật sao?” Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi.
Nha đầu này gật đầu nơm nớp lo sợ đáp, “Bẩm vương phi, đúng như vậy. Nhị phu nhân vừa vặn nhìn thấy liền tới nói Lăng Hoa cô nương vài câu.”
Lăng Hoa càng cúi thấp, mồ hôi trên đầu ra càng nhiều.
Mộ Dung Thư cúi đầu nhìn Lăng Hoa, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ nói: “Lăng Hoa cô nương là hoàng thượng ban cho vương phủ, tự nhiên là biết quy củ.”
“Vương phi! Nô tỳ biết sai rồi! Vương phi đại nhân đại lượng, tha thứ nô tỳ!” Cả người Lăng Hoa run lên, nước mắt nước mũi tèm lem khóc lóc cầu xin.
Mộ Dung Thư mỉm cười, “Lăng Hoa cô nương làm sai chỗ nào?”
“Nô tỳ không nên không biết thân phận, xúc phạm Nhị phu nhân, không nên bắt nạt hạ nhân.” Lăng Hoa khó khăn trả lời.
“Đã biết làm sai rồi, vậy thì bổn vương phi cũng không nên trách móc quá nặng nề. Vốn phải phạt 30 trượng, hiện giờ nhưng còn 20 trượng thôi. Trừng phạt chính là bổn vương phi nghĩ rằng, thật phải giáo huấn một chút đại giới thì mới nhớ rõ ràng. Nhớ được lâu.” Thần sắc Mộ Dung Thư dần lạnh, trầm giọng nói. Ánh mắt quét về chín nữ tử, cuối cùng dừng trên người Nhị phu nhân vui sướng khi người gặp họa.
“Vâng, nô tỳ đã biết.” Đáp lại lại khóc. 20 đại bản đủ để nàng nằm trên giường nửa tháng. Giáo huấn lần này quả thật khắc cốt ghi tâm! Xem ra Nam Dương vương phi là người tiếu diện hổ (mặt người hổ), bất tri bất giác, không tức không giận có thể ăn người ta.
Không chỉ Lăng Hoa có ý nghĩ này, chín người khác, vốn muốn ỷ vào từ trong cung tới, đều có chút tâm cao khí ngạo, không đặt người khác vào trong mắt, cũng cảm thấy vương phi không thể làm gì các nàng, lúc bắt đầu cho rằng dựa vào dung mạo xinh đẹp của các nàng khẳng định có thể làm Nam Dương Vương vui vẻ, nhưng thông qua chuyện này, các nàng phát hiện, ý tưởng này có bao nhiêu buồn cười! Các nàng làm sao còn dám bày trò giở thủ đoạn trước mặt Nam Dương vương phi?
“Về phần Nhị phu nhân, thân là chủ tử Bắc viên, bản thân phải lấy đức phục người, lại cùng bọn nha đầu không để ý hình tượng cãi cọ đánh nhau, quả thực làm mất mặt Nam Dương vương phủ! Lăng Hoa cô nương đã bị phạt, Nhị phu nhân cũng không thể miễn trách nhiệm. Đi lĩnh năm đại bản đi!” Giọng nói Mộ Dung Thư lạnh lùng thốt.
Mọi người im lặng không dám phát ra tiếng động.
Sau khi xử lý xong việc này, Mộ Dung Thư không muốn tiếp tục ngơ ngẩn ở lại, quay đầu nói với ba người Hồng Lăng: “Về Mai viên.” Ngày hôm nay trừng phạt có chút nặng, có điều nàng muốn cho các nàng hiểu rõ, ngày sau tốt nhất không được phát sinh những chuyện tương tự, nàng ở Mai viên không có nhiều tinh thần và thời gian đến xử lý mấy chuyện nhỏ như hạt vừng hạt đậu này.
Nhưng lúc Mộ Dung Thư rời đi, bỗng cảm giác được một ánh mắt nhìn nàng chằm chằm lạnh cả sống lưng. Nàng quay phắt đầu lại, tìm thấy một nữ tử mặc xiêm y màu vàng nhạt thanh lệ thoát tục. Chỉ thấy nàng ta sáng chói, quả nhiên như hoa mai trong tuyết xuân, thạch tín xâm nhập cốt tủy, mặt mày quyến rũ không nói nên lời.
Hôm qua không đánh giá cẩn thận, không thể tưởng tượng được trong mười người lại có một nữ tử thoát tục như vậy. Nếu ánh mắt lạnh lùng vừa rồi là từ nàng ta, vậy thì, nàng ta tuyệt đối không phải là vật trong ao.
Lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, lập tức đi ra khỏi phòng hạ nhân.
Về Mai viên Thanh Bình chịu đựng một bụng suy luận mới thật vất vả có cơ hội nói ra, “Vừa rồi nha đầu Lăng Hoa ấy thật đúng là một kẻ lớn mật! Nàng ta cho rằng nàng ta là tiểu thư thân phận tôn quý, hay là nương nương trong cung đi ra chứ? Không để người vào mắt như thế, bị đánh hai mươi đại bản thật sự quá ít rồi!”
“Bất quá là có chút liều lĩnh mà thôi. Chắc là ỷ vào việc từ trong cung ra, nên mắt có chút cao, cũng tự xem thân phận mình cao hơn thôi.” Hồng Lăng đáp.
Vân Mai gật đầu. “Lần này Vương phi giáo huấn nàng ta, lần sau chắc không dám bất kính với Vương phi nữa! Có điều Nhị phu nhân cũng là làm mất thân phận, thế nào lại cùng một nha đầu đánh nhau chứ?”
“Không được bàn tán nữa. Việc này bỏ qua đi.” Mộ Dung Thư cười nhạt ngăn cản bọn họ tiếp tục nói, họa là từ miệng mà ra, dù sao mấy người này là hoàng thượng ban cho, tự nhiên mục đích cũng bất đồng, tốt nhất hết thảy vẫn nên cẩn thận.
Lúc ăn cơm xong, Vũ Văn Mặc vốn đã sai người đến báo tin nói là buổi tối đến ăn cơm, nhưng đến lúc dọn cơm tối, hắn lại phái người đến nói, đêm nay có việc, hắn không thể tới được.
Mộ Dung thư, liền một mình ăn cơm tối, không có nghĩ nhiều. Một vương gia, ăn bổng lộc triều đình kếch xù, đương nhiên sẽ bận rộn một chút.
Ngày hôm sau, sau khi Vũ Văn Mặc hạ triều trở về, bảo Mã hộ vệ đem toàn bộ mười nữ tử hoàng thượng ban thưởng tới đưa lên một chiếc xe ngựa, nói là đưa cho đại tướng quân vừa lập công.
Sau khi Mộ Dung Thư nhận được tin tức, khóe miệng nhịn không được câu lên. Sợ là Vũ Văn Mặc hưởng thụ không nổi những mỹ nữ này? Bất quá mượn tay Hoàng đế đi đền đáp, không thể không nói thủ đoạn Vũ Văn Mặc này rất tốt.
Sau này, lại nghe nói Vũ Văn Mặc đi phủ Đại tướng quân rồi. Mãi cho đến lúc cơm tối cũng không về phủ.
“Vương phi, tất cả nhóm phu nhân các phủ đều đưa thiệp mời đến, đều muốn bái kiến vương phi. Vương phi phải đáp thiệp như thế nào?”
Mộ Dung Thư từ trên sách ngước mắt nhìn Hồng Lăng nói: “Hồi bái thiếp, nói là bổn vương phi thân thể khó chịu, khó có thể gặp khách, mong mọi người thứ lỗi. Đợi sau này thân thể khá hơn, sẽ đến phủ bái phỏng.” Hôm nay thân phận nàng có chút xấu hổ, dù sao Mộ Dung Thu đã ngã, nàng không có núi dựa, cũng chỉ có thể dựa vào Vũ Văn Mặc vẫn còn là Nam Dương Vương phi. Nhưng trong mắt những phu nhân này, thân phận nàng sợ rằng đã rơi xuống ngàn trượng, nàng cũng không có loại yêu thích nghe các nàng ta chê cười, hay tiếp thu phê bình của bọn họ với mình.
“Vâng.”
“Vân Mai và Thanh Bình làm gì đấy?” Mộ Dung Thư nhẹ giọng hỏi.
Hồng Lăng cười nói: “Thanh Bình đang ở phòng bếp nhỏ sắp xếp điểm tâm cho phu nhân đấy. Vân Mai đi dặn dò người chuẩn bị nước nóng cho vương phi tắm rửa thôi.”
“Ừ.” Mộ Dung Thư gật đầu. Sau đó tầm mắt lại rơi lên trên sách. Mấy ngày nay tuy nói nàng đọc sách thuốc học được chút ít, nhưng xem bệnh tình của mình ít nhiều xem như dư sức.
Đọc hơn một canh giờ, mắt cũng có chút mệt mỏi, khép sách lại, Mộ Dung Thư nói với Hồng Lăng: “Chuẩn bị tắm rửa thôi.”
“Nô tỳ đi gọi Vân Mai đến.”
Sắc trời trong veo, sao sáng đẹp đẽ, tầng tầng mây trắng bay bay, mông lung mơ màng.
Nàng ngồi trước cửa sổ nhìn cảnh đêm trên trời. Thật giống như đã mấy ngày không ngắm sao rồi, ở hiện đại không thấy được cảnh đêm xinh đẹp như vậy, dù sao ô nhiễm quá nghiêm trọng. Nàng hít sâu một hơi, ngay cả không khí cũng mát mẻ như thế.
Tâm tình đột nhiên cũng tốt hơn nhiều, đóng cửa sổ, không còn sớm nữa, cũng nên nghỉ ngơi rồi.
....
Ngủ được một nửa, Mộ Dung Thư chợt nghe thấy mùi khói gay mũi, bên tai hình như truyền đến tiếng thiêu đốt.
Cảm giác không thoải mái làm nàng sớm tỉnh giấc, mở hai mắt ra thì phát hiện rõ ràng ngoài cửa sổ có ánh lửa đỏ.
Mà thế lửa chính đang lan tràn vào gian phòng nàng.
Nàng lập tức phủ thêm một bộ y phục, tính muốn chạy đi, trước đến gian ngoài đánh thức Thanh Bình đang gác đêm, nhưng khi nàng đi được hai bước thì thấy phía trước cửa sổ thoáng hiện một cái bóng đen.
Lúc này Mộ Dung Thư mới phản ứng được, vừa rồi lúc mở mắt, giống như trong mùi khói lửa có ngửi thấy một cỗ kỳ hương. Lúc nghĩ như vậy, bỗng cảm giác thân thể xụi lơ, căn bản không còn sức lực nào.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao không có ai kêu cứu?
Chẳng lẽ tất cả mọi người đều trúng thuốc mê?
Thế lửa một đường cháy lan tới!
Nàng cảm thấy từng đợt khí nóng phả tới, khói nồng nặc sặc tới làm nàng không thể nào hô hấp được. Nàng không thể cứ chết đi không minh bạch như vậy!
Vùng vẫy đứng dậy, nhưng vừa đi được hai bước, liền tê liệt ngã xuống, cảm giác vô lực càng ngày càng nặng thêm! Nàng căn bản không kịp phòng bị, nếu có thể phòng bị, nàng sẽ phối thuốc giải, nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích!
Trong khói đen nồng nặc, nàng nỗ lực mở mắt nước mắt cay xè không ngừng rơi xuống quan sát bốn phía, coi như nàng có bò cũng muốn bò đi ra.
Lúc nàng đang cảm giác một trận nóng rực, một miếng gỗ khắc đang rơi xuống người nàng thì chợt có một bóng trắng xông vào.
Ngay sau đó bên tai truyền đến tiếng kêu rên. “A.”
“Vương phi, nô tỳ tới rồi.”
Là Vân Mai.
Mộ Dung Thư lệ nóng doanh tròng (ngân ngấn nước mắt), vội vã đáp lại một tiếng, “Ta đang ở đây.”
Vân Mai đỡ Mộ Dung Thư dậy, nói: “Vương phi, nô tỳ cõng người.” Dứt lời, nàng lập tức ngồi xổm xuống cõng Mộ Dung Thư lên.
“Làm sao muội biết mà đến?” Mộ Dung Thư vô lực nằm trên người của nàng dùng hết sức hỏi một câu.
“Nô tỳ đi tiểu thì bị người đánh cho bất tỉnh, tỉnh lại thì phát hiện xung quanh vương phủ đều bốc cháy, nên lập tức trở về cứu vương phi.” Vân Mai nhanh chóng trả lời. Cõng nàng bắt đầu đi ra từ trong ngọn lửa khói mù dầy đặc.
Trong lúc bối rồi, Mộ Dung Thư không hề phát hiện, thân thể nhỏ bé cõng nàng vì mới vừa cản cọc gỗ đang cháy rơi xuống mà cánh tay đã bị thương.
Mai Mai kiên định nhìn về phía trước, lúc này trong lòng nàng chỉ có một tín nhiệm, nàng không thể để vương phi có chuyện! Tuyệt đối không thể để vương phi có chuyện!
Khi đến phòng ngoài thì mới phát hiện đường đi trước mặt đã bị cọc gỗ đang cháy chặn lại.
Thấy thế, Mộ Dung Thư không nhịn được ho khan một trận, ghé vào bên tai Vân Mai vô lực nói: “Buông ta xuống đi, muội chạy đi!”
“Không được, dù nô tỳ chết, tuyệt đối cũng không thể bỏ vương phi xuống!” Vân Mai lắc đầu, la lớn. “Nghe lệnh bổn vương phi! Buông ta xuống, muội đi ra ngoài!” Mộ Dung Thư dùng hết sức lực hô to.
“Rầm” một tiếng, cửa ngăn trở bị đá văng.
Trong lửa lớn ngùn ngụt, giữa lúc hoảng hốt thoáng chốc nhìn thấy một người.
“Là vương gia!” Vân Mai kêu lên.