Giọng nói quen thuộc lại làm cho nàng có loại cảm giác xa lạ, khiến Mộ Dung Thư vừa mới mở miệng ra nói lại nhẹ nhàng khép lại, thân hình khẽ run rẩy.
Người cả phòng cũng không biết tình huống lúc này là tình cảnh gì, người tới xuất hiện thình lình là ai thế? Tên Thư nhi trong miệng là ai?
Có điều, Đại phu nhân đã trải qua ngàn trận mưa gió ánh mắt đầu tiên lướt qua Mộ Dung Thư, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Đại thiếu nãi nãi sững sờ trong thoáng chốc, vốn cũng không biết rõ tình huống trước mắt là như thế nào? Tại sao lại có một người xa lạ xuất hiện ở đây? Lại nhìn Mộ Dung Thư thì cái dáng vẻ bình tĩnh đến mức làm người ta chán ghét kia dường như bị cái gì phá vỡ!
Thu Diệp tiến lên một bước, nhẹ nhàng vỗ Mộ Dung Thư một cái, “Dung nhi, ngươi đừng sợ, ta sẽ cầu xin tha thứ cho ngươi.” Dứt lời, nàng cũng nhìn về phía Vũ Văn Mặc bỗng chợt xuất hiện này.
Nàng vừa vỗ, cũng đúng lúc làm Mộ Dung Thư hồi thần.
“Thư nhi.” Người nọ lại cất giọng kêu, thâm tình như vậy. Hắn đi tới chỗ Mộ Dung Thư.
Mục đích rõ ràng như thế, nếu người cả phòng còn không phát hiện người hắn gọi là ai, vậy đúng đúng là quá ngốc rồi! Tất cả mọi người đều nhìn về phía Mộ Dung Thư, người này rõ ràng là Dung nhi, khi nào đã trở thành Thư nhi rồi hả?
“Vương gia.” Ở sau lưng Vũ Văn Mặc, Triệu Sơ và Triệu Thần cùng nhau bước tới nói.
Tự nhiên Triệu Sơ biết người Vũ Văn Mặc gọi là ai, sau khi thấy phản ứng của Mộ Dung Thư, sắc mặt hắn tối sầm lại.
Khi Triệu Thần thấy Vũ Văn Mặc đi đến chỗ Mộ Dung Thư thì vẻ mặt cũng đầy kinh ngạc, Nam Dương vương biết Dung nhi sao? Hơn nữa dường như phản ứng của Dung nhi có hơi lạ, dù sao Mộ Dung Thư trước kia gặp bất cứ chuyện gì đều có thể trấn định, ít nhất nhìn thấy là như thế. Hay hoặc là Dung nhi không biết Vũ Văn Mặc, cho nên mới vẫn không xoay người, có điều, Thư nhi trong miệng Nam Dương vương là sao vậy?
Mà mọi người trong phòng khi nghe được thân phận Vũ Văn Mặc, đều rối rít nhìn đến hắn, người đó là Nam Dương vương?! Bỗng chốc người khắp phòng lập tức quỳ xuống, ngoại trừ Đại phu nhân, bà chỉ khom lưng thi lễ, còn có Mộ Dung Thư.
“Dung nhi, mau quỳ xuống, đó là Nam Dương vương, đừng có va chạm phải Nam Dương vương.” Lúc Thu Diệp quỳ xuống, kéo ống tay áo Mộ Dung Thư, lo lắng nói. Hôm nay Dung nhi sao vậy? Hoàn toàn không có nhạy bén như thường ngày.
“Quỳ xuống, cái tiện nha đầu này!” Đại thiếu nãi nãi lập tức giận dữ quát Mộ Dung Thư. Tiện nha đầu này thế mà làm hỏng quy củ, không muốn mạng tiện của mình!
Dường như lúc Đại thiếu nãi nãi vừa mới dứt lời, Triệu Sơ liền cao giọng quát một tiếng. “Câm miệng!” Thân hình Đại thiếu nãi nãi run rẩy dữ dội, Ngũ thúc xưa nay ôn nhuận sao lại rống giận với nàng như thế? Chẳng lẽ hắn không biết nàng là đại tẩu của hắn? Đừng nói Đại thiếu nãi nãi kinh ngạc, Đại thái thái và Triệu Thần cũng đều không thể tin, Triệu Sơ làm sao thế?
Cũng trong lúc đó, trong mắt Vũ Văn Mặc toát lên vẻ đau xót cùng tự trách, nàng sinh sống trong Triệu phủ không tốt sao? Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không cho nàng đến Triệu phủ, cũng sẽ không trở thành tiện nha đầu trong miệng người khác! Chợt, hắn xoay người con ngươi u ám nhìn về phía Đại thiếu nãi nãi.
Vũ Văn Mặc sống trong âm mưu ám toán như trong chiến trường, sự sắc bén làm người ta không cách nào ẩn giấu, Đại thiếu nãi nãi bị ép trụ thân hình run rẩy ngây ngốc, mồ hôi lạnh trên đầu đổ không ngừng. Sao Nam Dương vương này lại nhìn nàng bằng ánh mắt ấy? Thật giống như muốn giết nàng vậy!
Mộ Dung Thư chậm rãi xoay người, Vũ Văn Mặc nhìn bóng dáng ngày đêm vẫn xuất hiện trong đầu mình, hôm nay đã chân thật ở trước mắt, con ngươi trầm lặng như mùa đông không dám chớp nháy.
Khóe môi nàng nâng lên, nở nụ cười nhạt, nhìn Vũ Văn Mặc, sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Vương gia.” Hắn thật đã tới, sau khi bọn họ xa rời nhau một tháng, rốt cuộc đã gặp lại. Nàng rõ ràng cảm giác được, đúng, là rõ ràng cảm giác, đáy lòng bình tĩnh như nước hồ thu dần lan tỏa gợn từng tầng sóng nước.
Mọi người trước mắt nhìn Mộ Dung Thư, cũng có thể cảm thấy, Dung nhi biết Nam Dương vương! Hơn nữa nhìn vẻ mặt Nam Dương vương, quan hệ hai người là không đơn giản!
Đại phu nhân nhíu nhíu mày, quả nhiên, nha đầu này không đơn giản, chỉ là, rốt cuộc là có quan hệ gì với Nam Dương vương? Nhìn vẻ mặt Sơ nhi, hình như biết đã xảy ra chuyện gì.
Khi Vũ Văn Mặc bá đạo, dường như dùng hết sức toàn thân kéo tay Mộ Dung Thư, ôm nàng vào trong ngực. Mọi người xôn xao.
Triệu Thần trợn tròn hai mắt, trong lòng kinh ngạc: Dung nhi là người của Vương gia? Nhưng vì sao Vương gia gọi nàng là Thư nhi?!
Đại phu nhân, Đại thiếu nãi nãi không khỏi kinh ngạc, chẳng trách Sơ nhi, Nam Dương vương lại có thái độ lạnh lùng với Đại thiếu nãi nãi như vậy, thì ra là, nha đầu này là nữ nhân Nam Dương vương!
Thu Diệp đang quỳ gối bên người Mộ Dung Thư đầu óc bỗng trống rỗng, Dung nhi biết Nam Dương vương! Chẳng trách tất cả mọi người hành lễ, chỉ có nàng không hoảng hốt không loạn!
Đôi mắt Triệu Sơ lóe lên, dung nhan đẹp đẽ hơi tối xuống. Vũ Văn Mặc trước sau vẫn sớm hơn hắn một bước. Mà trong lòng Mộ Dung Thư, sợ là đã có Vũ Văn Mặc.
“Ta tới rồi đây, Thư nhi. Ta nói rồi sẽ nhanh chóng đón nàng trở về.” Vũ Văn Mặc ở bên tai Mộ Dung Thư nhỏ giọng nói. Hai tay hắn ôm nàng đều hơi run rẩy, nàng vốn đã gầy, hôm nay mới ngắn ngủn một tháng, nàng thế mà còn gầy hơn!
Mộ Dung Thư mỉm cười: “Ừm.”
Dung nhi thực sự không phải là Dung nhi? Nàng tên là Thư nhi?
Mọi người trong phòng cả kinh, không ai nghĩ tới chuyện này sẽ trở thành tuồng kịch thế này, mới vừa rồi những người này còn không biết nữ tử tên Dung nhi hay là Thư nhi có số mạng nằm trong tay người khác, tùy ý cưới gả. Nhưng bây giờ, Nam Dương vương xuất hiện khiến tình huống bỗng nghịch chuyển.
Đại phu nhân cũng không phải không biết chuyện tình trong kinh thành, tên họ Nam Dương vương phi bà nghe nói qua một lần liền nhớ kỹ, hình như tên là Mộ Dung Thư. Chẳng lẽ... bà kinh nghi nhìn về phía Mộ Dung Thư, Thư nhi trong miệng Nam Dương vương là gọi nàng ta sao? Chẳng phải Nam Dương vương phi đã chết rồi sao?
Triệu Thần không thể tưởng tượng nổi nhìn Mộ Dung Thư, ý nghĩ của Đại phu nhân cũng là ý nghĩ của hắn, nếu nàng là Mộ Dung Thư, vậy thì chẳng trách trên người nàng không có mùi vị của người khốn khổ, ngược lại lại có huyết thống cao quý bẩm sinh. Nghĩ đến hôm qua hắn chân thành thề thốt nói nếu nàng gả cho hắn sẽ được cao hơn người một bậc, thế nhưng hôm nay nhìn tình cảnh này, làm cho hắn tự cảm thấy xấu hổ. Chỉ là, nếu nàng thật sự là Nam Dương vương phi, vì sao lại xuất hiện ở Triệu phủ?
Triệu Sơ ôm quyền nói với Vũ Văn Mặc, “Nếu người nhà Triệu Sơ có chỗ nào đắc tội vương gia, kính xin tha thứ.”Nếu người trong phủ biết thân phận của Mộ Dung Thư, vậy thì tình cảnh hồi nãy sẽ không xảy ra.
Mộ Dung Thư đỏ bừng mặt đẩy Vũ Văn Mặc ra, nàng xoay người nhìn về phía Đại phu nhân và Đại thiếu nãi nãi, vẫn là giọng nói nhẹ nhàng như gió nhẹ nước chảy: “Nếu Đại phu nhân và Đại thiếu nãi nãi có bất kỳ nghi vấn nào thì cứ hỏi Ngũ thiếu gia, nếu vẫn muốn ép ta vào trong kiệu gả đi, vậy thì, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng.”
Lời này vừa nói ra, Đại phu nhân và Đại thiếu nãi nãi đều cả kinh. Tình huống lúc này ai mà không nhìn ra? Nàng nhưng chính là người của Nam Dương vương, nếu đã là người của Nam Dương vương, ai lại dám động? Đại thiếu nãi nãi chôn đầu vào trước ngực, thân thể không khống chế được mà run rẩy, dung mạo đoan trang xinh đẹp đã trắng bệch không thôi, hiện giờ nàng cực kỳ hối tiếc, đồng thời cũng rất sợ, lời nói vừa nãy Mộ Dung Thư bình tĩnh thốt ra lời uy hiếp lúc này bỗng văng vẳng bên tai nàng, càng làm tâm thần nàng không yên ổn.
“Là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, xin Dung nhi cô nương chớ trách cứ, chính ta ở nơi này trước mặt tất cả mọi người xin lỗi ngươi.” Đại thiếu nãi nãi cắn răng, sau đó đứng dậy thi lễ bồi tội cho Mộ Dung Thư.
Vẻ mặt Đại phu nhân nghiêm túc, ở Triệu phủ thân phận bà tôn quý, được người kính trọng. Nhưng ở trước mặt Nam Dương vương, bà chỉ là một bình dân. Huống chi, chuyện này đúng là bà không suy nghĩ chu toàn. Vì Triệu phủ, vì sự lỗ mãng của bà, bà phúc thân thái độ hết sức thành khẩn nói: “Nếu biết thân phận Dung nhi cô nương, lão thân tuyệt đối sẽ không làm việc lỗ mãng như thế. Nếu có mạo phạm đến Dung nhi cô nương. Rất mong tha thứ.” Nếu nàng ta thật là Nam Dương vương phi, vậy thì, lúc trước nàng nói những lời nói kia tuyệt đối không phải giả! Thân phận nàng ấy tôn quý hơn nữa còn là Nam Dương vương phi, một cái thân phận di nương hay thân phận chủ mẫu, thì làm sao nàng ấy muốn được? Sợ còn là khinh thường?
Lúc này, Đại phu nhân âm thầm hối hận, không nên làm việc như thế, dù sao lúc trước thái độ Sơ nhi đối với nàng ấy có chút đặc biệt, có thể là vì thân phận của nàng ấy.
“Bổn vương chưa bao giờ biết, Triệu phủ có có quyền tùy ý xử trí hôn sự một người đấy? Hơn nữa khi biết được khế ước bán thân của người này cũng không phải ở trong phủ, còn dám mở miệng nhục mạ còn muốn đánh người? Xem ra, trời cao hoàng đế xa, một số quy củ dưới chân thiên tử là vi phạm luật pháp, nhưng đến Triệu phủ, hình như là đã trở nên bình thường? Hay là chỉ có nhằm vào Thư nhi?” Cho tới bây giờ Vũ Văn Mặc cũng không phải là người chính trực, biết rõ người Triệu phủ vì không biết thân phận của Mộ Dung Thư nên mới như thế. Nhưng mà, nếu như hắn đến chậm một bước, còn không biết Thư nhi sẽ như thế nào? Thư nhi của hắn khi nào trở nên hèn mọn như thế? Còn để cho nữ nhân không để vào mắt tới uy hiếp? Có điều Đại phu nhân là mẫu thân của Triệu Sơ, coi như có làm chút chuyện không đúng với Thư nhi, nhưng nhìn vào dáng vẻ thành khẩn nói lời xin lỗi của Đại phu nhân hắn cũng không truy cứu, nhưng mà, Đại thiếu nãi nãi này ba lần bốn lượt nhục mạ Thư nhi, bất kể có biết thân phận Thư nhi hay không, vẫn nên bị trách phạt!
Mọi người đều nhìn về phía Đại thiếu nãi nãi, dù sao mới vừa rồi là Đại thiếu nãi nãi cứ nhất quyết không tha.
Khóe miệng Mộ Dung Thư nở nụ cười sâu thêm mấy phần, ưu nhã đứng một bên nhìn mọi người cư xử, trước kia nàng đã nói qua, nàng không phải người xấu, nhưng cũng không phải người tốt gì. Không thể nghi ngờ, lời nói lúc nãy của Đại thiếu nãi nãi đã làm nàng rất khó chịu.
Triệu Thần đang nhìn Mộ Dung Thư đến thất thần, khi nghe Vũ Văn Mặc nói lập tức đi tới chỗ Đại thiếu nãi nãi.
Đại thiếu nãi nãi nghe vậy, trong lòng cầu may nháy mắt cũng không còn, nhưng trước giờ nàng vẫn luôn cao cao tại thượng (tự cho mình cao quý hơn người), cái kiểu mặt dày mày dạn cầu xin tha thứ, nàng cho dù chết cũng không làm được. Nhưng nàng hết sức hối hận, ngàn vạn lần không nên thiếu kiên nhẫn như thế!
“Chát” Một tiếng động vang lên.
Mọi người đều nhìn về phía tiếng động phát ra.
Đại thiếu nãi nãi kêu gào bi thống, che lại gò má đang đau đớn, mắt rưng rưng nhìn Triệu Thần, đây là lần đầu tiên hắn ra tay đánh nàng, hơn nữa còn dùng lực lớn như vậy. Khóe miệng tràn ra cả máu.
“Thật là to gan, là ai cho phép ngươi bất chấp vương pháp như vậy? Cút! Về ngốc ở Hạm Đạm uyển cho ta, nếu không có sự cho phép của ta, ngươi không được đi ra làm mất mặt xấu hổ!” Triệu Thần phẫn nộ quát. Bởi vì tức giận mà thân hình đứng không vững, nha hoàn bên cạnh lập tức tiến lên đỡ lấy.
Thu Diệp nghẹn họng nhìn trân trối một màn biến hóa này, vốn cho là Dung nhi sẽ nhận trách phạt, thật không nghĩ đến sẽ là Đại thiếu nãi nãi! Không đúng, Dung nhi giống như không gọi là Dung nhi, dường như gọi là Thư nhi? Nàng vốn muốn hỏi Dung nhi là xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ tình huống đặc biệt, nàng ngay cả ngẩng đầu cũng không dám, dù sao Dung nhi là đứng bên người Nam Dương vương, hơn nữa, khí tức quanh người Nam Dương vương quá mức lạnh lẽo, làm người ta sợ đến mức không dám nhìn thẳng.
Vẻ mặt Đại phu nhân vẫn bình thường, chỉ là cũng không dám nhiều lời nữa, âm thầm tự trách, tuổi cao, thế nhưng cũng có thể nhìn nhầm, làm chuyện sai, là già quá lẩm cẩm rồi sao?
Đại thiếu nãi nãi bị Triệu Thần đánh một cái, nước mắt rơi như mưa, có lẽ do giáo dục từ nhỏ làm cho nàng không dám khóc lớn tiếng, bị lời nói của Triệu Thần làm xấu hổ không chịu nổi, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
Đại thiếu nãi nãi rời đi khiến cả phòng trở nên bình thường. Có điều, làm cho mọi người kinh ngạc chính là thân phận của Mộ Dung Thư! Rốt cuộc nàng là ai?
Mộ Dung Thư đứng một bên nhìn tình huống trước mặt, khẽ kinh ngạc, không ngờ Triệu Thần sẽ đích thân ra tay, nguyên nhân hắn ra tay là sợ Vũ Văn Mặc thật sự truy cứu tới, sẽ làm nguy hại đến tính mạng Đại thiếu nãi nãi sao? Có điều, sợ mang đến cho Triệu Sơ khốn nhiễu (khó khăn + quấy nhiễu), vẫn là đừng làm quá tuyệt, dù sao mấy ngày nay ở Triệu phủ mặc dù cũng không phải rất bình lặng, nhưng vẫn bảo vệ được tánh mạng không phải sao? Nghiêng đầu nhìn Vũ Văn Mặc cười nói: “Ta hơi mệt rồi.”
Hiển nhiên Vũ Văn Mặc không muốn tiếp tục ở lại đây cho mọi người ngắm nghía, hắn còn có rất nhiều lời muốn nói với Mộ Dung Thư. Nếu nơi đây không phải là Triệu gia, vừa rồi một cái tát kia của Triệu Thần còn lâu mới có thể tiêu trừ hết tức giận trong lòng của hắn. Nhưng, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn, ngay sau đó nhìn về phía Triệu Sơ đang có chút mất hồn.
Đại thiếu nãi nãi trong ngày thường là người có chút phách lối, có điều chưa bao giờ làm ra chuyện gì xấu, mà ngày hôm nay đúng là có chút quá mức. Triệu Sơ đứng ở một bên cũng không nhiều lời thay nàng ta. Hơn nữa hắn biết tính tình của Vũ Văn Mặc, hắn (VVM) cũng chỉ là tức giận khi có người khi dễ Mộ Dung Thư mà thôi. Nghĩ tới đây, Triệu Sơ thầm cười khổ. Đến bây giờ, cũng coi như trò hề kết thúc. Hắn liền tự mình mang theo Vũ Văn Mặc đến Tân Trúc viên nghỉ ngơi tạm. Dĩ nhiên, Mộ Dung Thư cũng đi cùng.
Vừa ra cửa, mấy gã hộ vệ và nha hoàn đi theo Vũ Văn Mặc đứng trước cửa lập tức hành đại lễ với Mộ Dung Thư, “Nô tài (nô tỳ) tham kiến vương phi!”
“Không cần đa lễ, đoạn đường này mọi người đều khổ cực, đứng lên đi.” Mộ Dung Thư đầu tiên hơi sửng sốt một chút, cái tên vương phi này gọi nghe có chút xa lạ rồi. Nhưng dung mạo nàng chưa thay đổi, thân phận chưa thay đổi, nàng vẫn là Mộ Dung Thư. Nhìn những người hành lễ với nàng, nàng nhẹ giọng mở lời.
Nhưng một màn này, ngược lại lại khiến cho những người trong phòng mới vừa rồi còn suy đoán thân phận Mộ Dung Thư đều thật sự khiếp sợ!
Nàng ta lại là Nam Dương vương phi!
Mặc dù Triệu Thần đã sớm suy đoán, nhưng chính tai nghe được, thân hình vẫn khó tránh khỏi run lên một cái! Nàng ấy quả thật là Nam Dương vương phi.
Trên đường, mặc dù Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc sóng vai đi phía trước, nhưng trước sau vẫn không nói một câu, lúc này lòng của nàng rất loạn, đây là tình trạng nàng chưa từng có. Trước kia, nàng nghĩ làm cái gì, nghĩ muốn cái gì, cũng rất rõ ràng. Nhưng hôm nay, Vũ Văn Mặc đến, chân chính xuất hiện trước mặt nàng, lòng nàng rối loạn, càng làm cho nàng cũng có chút mê mang.
Vũ Văn Mặc là người rất nhạy cảm, tự nhiên cảm nhận được tâm tình của nàng. Lúc mới vừa nhìn thấy nàng thì hắn mừng như điên. Nhưng giờ phút này, hắn lại mơ hồ lo lắng.
Hai người như ăn ý nhau, vẫn không nói chuyện.
Tân Trúc viên là một viện Triệu phủ dùng để chiêu đãi khách quý, cả viện bố trí hết sức tinh xảo, ngay cả sàn nhà đều như dùng nước lau rửa qua một lần, nhìn qua còn mơ hồ bóng loáng.
Mà Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc sau khi vào viện xong, thân phận của Mộ Dung Thư ở Triệu phủ cũng sáng tỏ.
Không ngờ một khắc trước còn là thân phận một nha hoàn mặc người chém giết, lúc này thế nhưng trở thành Nam Dương vương phi! Mặc dù người trong phủ đều không biết tại sao Nam Dương vương phi đã chết bỗng sống lại, nhưng cũng vì vậy mà tin tức mới bùng nổ kinh hãi!
Thu Diệp báo cho Xuân Mai biết những gì mình đã mắt thấy tai nghe thì Xuân Mai quả thật không thể tin được: “Dung nhi lại là Nam Dương vương phi? Điều này sao có thể?”
Thu Diệp cười nói: “Chẳng trách tối hôm qua Dung nhi... không, là Nam Dương vương phi nói với chúng ta, nếu nàng có chuyện tình gì giấu giếm chúng ta, hi vọng chúng ta không nên tức giận. Nghĩ đến chính là chuyện này đi. Ngươi không ở đó gặp Đại phu nhân và Đại thiếu nãi nãi, lúc đó ta có bao nhiêu sợ hãi đâu, thật may là Nam Dương vương tới. Bằng không Triệu phủ sợ là chọc phải tai vạ rồi. Bất kể Nam Dương vương phi là ai, chỉ cần nàng không có việc gì là tốt.” Mặc dù nàng rất kinh ngạc với thân phận của Mộ Dung Thư, nhưng sau khi kinh ngạc, cẩn thận suy nghĩ kỹ, Mộ Dung Thư thay đổi tên họ đến Triệu phủ nhất định là có nguyên nhân, về phần là nguyên nhân gì, họ cũng không cần biết, chỉ cần Mộ Dung Thư tốt là được.
“Ta còn chưa thể tiếp nhận được đâu, nếu chỉ có vậy thôi, về sau chúng ta ngủ cùng nàng cùng nhau tán gẫu. Có điều, nếu nàng không phải là Nam Dương vương phi, Đại thiếu nãi nãi chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng ấy. Ai da, thật là mâu thuẫn. Ta thật sự muốn đi gặp nàng ấy ngay bây giờ, có rất nhiều lời còn muốn hỏi đó. Về sau có lẽ chúng ta cũng sẽ không còn gặp nhau nữa đâu.” Xuân Mai cả kinh sợ hãi rồi lại vui vẻ, rồi lại phiền muộn, quả nhiên là rối rắm không thôi.
Thu Diệp thấy thế điểm lên trán nàng, “Nam Dương vương và Nam Dương vương phi xa cách nhau đã lâu không gặp, đương nhiên có rất nhiều lời muốn nói với nhau rồi. Nơi nào có thời gian gặp chúng ta chứ?”
“À.” Xuân Mai gật đầu, vậy cũng chỉ có thể đặt câu hỏi vào trong bụng, đợi nàng ấy có thời gian lại hỏi.
....
Sau khi Triệu Sơ rời khỏi Trúc viên liền đi đến viện Đại thái thái. Quả nhiên, phụ thân, mẫu thân, đại ca đều ở đây, sau khi nhìn thấy hắn, Đại lão gia mở miệng trước: “Rột cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao Dung nhi cô nương sẽ trở thành Nam Dương Vương phi?”
Mấy người này đều không biết chuyện, bất quá sau khi biết được thân phận Mộ Dung Thư, cũng vì vậy mà hít sâu một hơi, may mà chỉ hôm nay làm sai chuyện, nếu không thật đúng hậu quả không dám tưởng tượng.
“Hơn một tháng trước, lúc tiên đế bị phế âm thầm phái người mưu hại vương phi, Vương gia vì bảo vệ vương phi, nên tuyên bố với bên ngoài là vương phi đã táng thân trong lửa lớn, sau đó giao vương phi cho con bảo vệ, vì không để cho người ta biết được tin tức vương phi, chỉ có thể để vương phi đổi tên đổi họ. Chuyện về sau, phụ thân mẫu thân, đại ca cũng biết rồi.” Triệu Sơ trầm giọng giải thích.
Đại lão gia và Đại phu nhân hai mặt nhìn nhau, sắc mặt ngưng trọng, dù sao chuyện hôm nay coi như là đã đụng chạm Nam Dương Vương phi.
Nhìn ra bọn họ bận tâm, Triệu Sơ nói tiếp: “Xin phụ thân mẫu thân yên tâm, Triệu phủ chúng ta có công bảo vệ vương phi, coi như dưới tình huống không biết chuyện có va chạm mạo phạm vương phi, chắc Vương gia cũng sẽ không trách tội.”
Đại lão gia và Đại phu nhân nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, được như vậy thì quá tốt. Thật ra thì, Triệu gia có căn cơ mấy trăm năm, nếu không phải vì muốn giữ gia tộc luôn trường tồn, bọn họ cũng không cần rút lui khỏi triều đình, dù sao lúc ấy Triệu gia nhưng đang nắm giữ một nửa triều đình đấy. Nhưng cây to đón gió lớn, cũng dễ dàng đưa tới họa sát sinh, cho nên trong vòng mấy năm liền rút lui khỏi triều đình, hôm nay tuy là gia tộc đứng đầu Đại Hoa quốc, nhưng không có tính uy hiếp gì với triều đình cả.
Hôm nay, vẫn là an toàn tốt nhất, đừng lại đẩy Triệu gia lên đầu sóng ngọn gió nữa, nếu không lại đưa tới họa diệt tộc.
Triệu Thần nhẹ nhíu mày, thất thần, thì ra nàng đã trải qua chuyện như vậy, chẳng trách sẽ đặc biệt như thế.
Triệu Sơ khẽ liếc mắt nhìn lướt qua Triệu Thần đang thất thần, âm thầm lo lắng. Tính Triệu Thần mạnh mẽ, cũng chưa từng thấy qua hắn dụng tâm đối với nữ nhân khác như với Mộ Dung Thư. Có điều, coi như hắn không thể buông bỏ cũng nhất định phải buông bỏ thôi.
.....
“Ngươi có nghe nói hay không? Dung nhi lại là Nam Dương vương phi đấy! Nghe nói vì tránh né tiên đế bị phế đuổi giết nên đến Triệu phủ chúng ta. Trước kia ta đã cảm thấy trên người nàng có hơi thở tôn quý mà chúng ta không có. Lại không nghĩ tới nàng lại có thân phận tôn quý như vậy. Ta cảm thấy nàng rất tốt, nếu như không phải có nàng những nốt mụn to đầy đáng ghét trên mặt ta cũng sẽ không dần ít đi được.” Triệu Thiến cất giọng tràn đầy kinh ngạc nói, dứt lời, nàng đưa tay xoa xoa da mặt đã trở nên trơn nhẵn hơn của mình.
Kể từ khi Tiền Duyệt biết thân phận của Mộ Dung Thư, sắc mặt cũng kém đi, Đại thiếu nãi nãi đã rơi vào tình trạng như vậy, mà lúc trước nàng lại đối đãi với Mộ Dung Thư như thế, nếu Mộ Dung Thư có mang thù, ngày sau của nàng sợ sẽ không qua tốt! Nên không vui nói: “Có gì tốt mà vui?”
Triệu Thiến há miệng, mắt mở to, ngu ngơ. Nàng cũng biết chút chuyện lúc trước Tiền Duyệt có xích mích với Mộ Dung Thư. Nhưng mà, nàng không cho là vương phi sẽ là người hẹp hòi như vậy.
....
Tân Trúc viên.
Trong phòng, mùi huân hương nhàn nhạt phiêu đãng trước chóp mũi. Mộ Dung Thư đứng trước cửa sổ, Vũ Văn Mặc đứng sau lưng nàng.
Nàng trầm mặc (lặng thinh), hắn chờ đợi.
“Thư nhi, ta sẽ không thề thốt hứa những lời ngon ngọt đường mật, có điều, ta sẽ dùng hành động chứng minh, sau này ta sẽ không để cho nàng một mình đối mặt, sẽ bảo hộ nàng chu toàn.” Vũ Văn Mặc thấy nàng vẫn không nói, trong một tháng này trong đáy lòng hắn vẫn luôn sinh ra cảm giác khổ sở, đó là hắn sợ mất nàng, từ lúc hắn biết được nàng có thể phải táng thân nơi biển lửa kia thì cõi lòng hắn cũng trở nên tan nát sợ hãi. Đôi mắt khí phách tuấn tú chăm chú nhìn nàng.
Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi xoay người đối mặt với hắn, sau một lúc lâu mới trầm giọng nói: “Gia biết không? Lúc chàng xuất hiện trước mặt thiếp thân, thiếp thân thế mà mừng rỡ như điên, loại cảm giác đó nằm ngoài dự liệu của thiếp thân.” Nàng chưa bao giờ nghĩ tới trong lòng nàng sẽ có hắn, nàng tự nhận mình vẫn duy trì thanh tĩnh. Cói thể coi như nàng không muốn thừa nhận, trước mặt người nam nhân này, đúng là lúc nàng không hề dự liệu đã tiến vào lòng nàng.
Vũ Văn Mặc nghe nói như vậy phảng phất như nghe được nhịp tim mình đập thình thịch. Đôi mắt hắn nóng rực nhìn nàng.
“Nhưng thiếp thân muốn, gia cấp không nổi.” Nàng chua xót nói tiếp. Mặc dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng cũng phải thừa nhận là, trong thời gian một năm nàng sống nơi này, nàng đã thích hoặc là đã yêu hắn, nhưng nàng có kiên trì của mình, nàng không thể bị cái gọi là tình yêu mà đánh mất chính mình.
Tim Vũ Văn Mặc đập như đánh trống, nhưng khi nghe nói những lời sau của nàng, mày kiếm đen tuyền nhíu chặc, “Ta cấp được.”
“Thiếp thân cần chính là bên người gia cả đời không hai phụ.” Khóe miệng Mộ Dung Thư khẽ nhếch, nụ cười sáng rỡ như hoa khoe sắc rực rỡ xinh đẹp. Trước mắt phảng phất như xuất hiện lại tình cảnh trước đây không lâu, sau khi hắn nghe được lời nói này của nàng, dáng vẻ không thể tin được, nam nhân thời đại này, cũng là không thể tiếp nhận đi?
Vũ Văn Mặc khóa chặc chân mày, ngắm nhìn nàng thật kỹ. “Thư nhi, nàng vì cái gì kiên trì như vậy? Nói lý do cho ta biết đi.” Theo hắn, chuyện này là không thể nào, cũng là chuyện không thể tưởng tượng được. Đây cũng là việc hắn không hiểu nàng.
Mộ Dung Thư vẫn cười rạng rỡ: “Ta hay ghen, ghen tỵ như điên. Nam nhân của ta không thể có nữ nhân khác, đừng nói là thiếp, chính là chuyện người đời sùng bái xem đến kỹ viện là phong lưu, ta cũng không cho phép. Đây chính là nguyên nhân.”