Vũ Văn Mặc híp nửa mắt, nàng nói cũng không phải giả. Nhưng quỷ tha ma bắt khi hắn nghe nàng nói như vậy lại có thể mở miệng cười. Thật ra thì khi hắn nghe nàng nói, trong lòng nàng có hắn, hơn nữa còn ghen tỵ nữ nhân khác vì hắn thì hắn rất vui vẻ, điều này nói rõ nàng quan tâm hắn. “Trừ nàng ra, trong mắt ta những nữ nhân khác chẳng qua bởi vì ích lợi mà có, ta chưa bao giờ để vào mắt. Hơn một tháng nay nàng rời đi, ta ba lần bốn lượt suy nghĩ những lời nàng đã từng nói, cũng đã suy nghĩ rõ. Cho ta thêm chút thời gian, để ta giải quyết tất cả vấn đề được không?”
“Giải quyết như thế nào? Trong vương phủ còn có một Nhị phu nhân. Ngươi là phu quân của nàng. Tương đương với ông trời của nàng.” Mộ Dung Thư không thể phủ nhận, hắn nhượng bộ làm nàng động lòng, bởi vì câu hãy tin tưởng hắn, nàng thật đã động lòng. Động lòng cũng không có nghĩa là không để ý đến lý trí, trong vương phủ còn có một Nhị phu nhân, sự tồn tại của Nhị phu nhân làm cho nàng không có cách nào xóa đi được, huống chi nàng có tư cách gì cho Nhị phu nhân ra khỏi phủ chứ?
Vũ Văn Mặc nghe vậy khẽ cười nói: “Nhị phu nhân? Nàng ta là mật thám của Hoàng đế bị phế. Một đêm trước khi hoàng đế bị phế nàng ta đã tẩu thoát, cũng bị thủ hạ của đương kim Thánh thượng là quân mật báo giết ngay tại chỗ.”
“Cái gì?!” Một vương phủ nho nhỏ sao hầu hết đều là mật thám cả vậy? Thẩm trắc phi là vậy, Nhị phu nhân cũng vậy?
Vũ Văn Mặc nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu như nước, “Ừm, ta vốn định đưa nàng ra ngoài vương phủ ở, cung cấp cho nàng áo cơm không lo. Kết quả lại làm cho ta không có đoán trước được, từ đầu đến cuối có rất nhiều chuyện tình trong vương phủ đều là do nàng ta tiết lộ cho phế hoàng đế.”
Bố trí nàng ở bên ngoài vương phủ? Xem ra hắn thật sự đã suy nghĩ nghiêm túc. Mặc dù cách xử lý thế này vẫn làm cho lòng nàng có khoảng cách, nhưng hôm nay Nhị phu nhân đã chết. Mộ Dung Thư nàng cũng không phải là người ngu xuẩn, không cần phải giữ quá khứ không buông, làm mình thống khổ. Trong lòng nàng suy nghĩ, hai ý tưởng đấu tranh trong đầu, nàng có nên tin tưởng hắn hay không? Không biết có phải ông trời cũng đang giúp hắn hay không, mấy phụ nhân trong Nam Dương vương phủ, lấy đủ loại lý do mà biến mất từng người một.
Lần này hắn nói rất nghiêm túc, nhưng có thể tin được hay không? Nàng rối rắm.
Đôi mắt Vũ Văn Mặc lấp lánh, một tay dùng sức ôm nàng vào trong ngực, “Không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, trước tiên cứ ở Bình Thành nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó sẽ cùng nhau hồi kinh.”
Hắn sẽ không cho nàng cơ hội, sau này cũng không cho nàng bất cứ cơ hội nào có thể biến mất trước mắt hắn nữa.
Mộ Dung Thư nhíu mày, sao hắn lại bá đạo như vậy? ! Có điều, nàng cũng không chán ghét. Đôi mắt quay tròn một vòng, có lẽ, nàng nên cho hắn một cơ hội. Dù sao ở cái thời đại này, ý tưởng tam thê tứ thiếp đã ăn sâu bén rễ trong lòng của tất cả nam nhân rồi, cũng cho là lẽ thường tình. Mà hắn có thể vì nàng mà thay đổi ý nghĩ ban đầu thật đúng là không dễ. Đã như vậy, vì sao không cho nhau một cơ hội? Hắn trước kia nàng không cách nào thay đổi được, vậy thì, hắn bây giờ và hắn tương lai, nếu nàng có thể, lại có thể tham dự, hơn nữa thay đổi hắn.
Nàng có phần tự tin này! Sau khi nghĩ thông suốt, con đường phía trước cũng sáng sủa thông thấu, Mộ Dung Thư gật đầu nói: “Được.”
Vũ Văn Mặc rất đỗi vui mừng, nhìn thần sắc nàng tự nhiên, liền biết, nàng cho hắn cơ hội rồi! “Thư nhi, nàng đồng ý về kinh cùng ta rồi sao?”
“Ừm, thiếp thân đáp ứng cùng gia trở về. Có điều, ta muốn nói một chút. Nếu như sau này bên người gia có nữ nhân khác, vậy thì, thiếp thân sẽ không chút do dự rời đi, sau này gia cũng đừng tìm tới thiếp thân nữa.”
Lời nói nhàn thoại, nhưng đôi mắt Vũ Văn Mặc lại âm trầm như biển, ánh mắt sâu thẳm, nhưng cũng chỉ trong chốc lát lại ôn nhu như nước, “Được, bổn vương đồng ý với nàng.”
“Mời Vương gia, Vương phi dùng trà.” Sau lưng hai người chợt vang lên một giọng nói.
Giọng nói này Mộ Dung Thư cảm thấy cũng không xa lạ gì, lại giống như giọng nói đầu tiên nàng nghe thấy lúc nàng mới vừa xuyên không đến!
“Nàng có muốn biết người phía sau là ai không? Bổn vương cố ý mang nàng ta theo đến đấy.” Vũ Văn Mặc ở bên tai nàng thổi nhiệt khí, nói nhỏ.
Đôi mắt Mộ Dung Thư trợn tròn, dường như không hề do dự liền xoay người nhìn...
“Nô tỳ Hồng Lăng thỉnh an Vương phi.” Hồng Lăng bổ nhào xuống quỳ trên đất, giọng nói đã mang theo tiếng khóc.
“Hồng Lăng?!” Giọng Mộ Dung Thư run rẩy, khẽ gọi. Nàng không thể tin nổi, nàng vốn tưởng rằng ba nha đầu bên người nàng cũng táng thân nơi biển lửa, rời nàng mà đi. Nhưng bây giờ, Hồng Lăng xuất hiện ngay trước mắt, nàng cố gắng chôn đi vết sẹo nháy mắt đã lành lặn hơn phân nửa, nàng đi lên trước, tự mình đỡ Hồng Lăng dậy.
Hồng Lăng nâng khuôn mặt đã đầy nước mắt nhìn Mộ Dung Thư, khóc không ra tiếng: “Vương phi, ngài gầy.”
“Mặt của ngươi...” Tay Mộ Dung Thư run rẩy chạm vào má trái Hồng Lăng bị lửa thiêu đốt. Gương mặt này từng thanh tú đáng yêu, nhưng hôm nay, thế nhưng bị hủy hết! Lòng của nàng chọt run lên một cái.
Thế này thực thê thảm biết bao?! Nhưng dường như Hồng Lăng lại không thèm để ý đến những vết sẹo dữ tợn trên khuôn mặt mình. Điều này càng làm nàng đau lòng hơn.
Hồng Lăng lại thoải mái cười giải thích: “Vương phi đừng lo lắng, vết thương trên mặt đã tốt hơn phân nửa. Có thể gặp vương phi một lần nữa, nô tỳ đã thỏa mãn. Lúc ấy đúng lúc nô tỳ ho khan cổ họng khô khốc, nên tỉnh lại, kết quả khi tỉnh lại trong phòng đã cháy lớn rồi, nô tỳ lập tức chạy ra, nhưng vẫn bị lửa đốt đến mặt và tay. Nếu không phải vương gia cứu nô tỳ, sợ rằng nô tỳ đã sớm chết. Sau đó nô tỳ nghe người trong phủ nói mới biết được vương phi táng thân trong biển lửa, vốn định tìm chết, đến âm phủ phục vụ vương phi, kết quả tìm chết chưa thành đã bị người báo cho vương gia, lúc này vương gia mới nói tin tức vương phi cho nô tỳ. Lần này trước khi đi Bình Thành, là nô tỳ khẩn cầu vương gia mang theo nô tỳ.” Nàng nói nhẹ nhõm, nhưng Mộ Dung Thư nghe lại đau lòng không thôi. Những lời này cũng là lời trong lòng của nàng ấy, so với Vân Mai, Thanh Bình, còn có bọn nha đầu bà tử trong Mai viên kia, nàng ấy có thể tìm được đường sống trong chỗ chết đã là kỳ tích.
Mộ Dung Thư nhíu mày nhìn Hồng Lăng, nửa mặt đã bị phá hủy, chỉ có mắt là hoàn hảo, còn có đôi tay có thể thêu ra các loại hoa văn hình dáng tinh sảo cũng bị hỏa hoạn đốt mà thay đổi hình dạng, không còn trắng nõn tiêm tế nữa.
“Đôi tay này hôm nay cũng chỉ có thể nấu nước pha trà, ngày sau không thể thêu cho vương phi nữa. mong vương phi chớ ghét bỏ. Mặc dù nô tỳ không thể thêu thùa nữa, nhưng những chuyện làm trong phòng bếp cũng có thể làm được.” Hồng Lăng kéo ống tay áo xuống, cố gắng che giấu vết phỏng đốt trên tay, nhưng nàng chưa che giấu kịp đã bị Mộ Dung Thư nhìn thấy.
Sao nàng có thể ghét bỏ nàng ấy chứ?! Đôi mắt Mộ Dung Thư ngân ngấn nước, nàng cố gắng kiềm chế, thân thể lại không cách nào khống chế mà khẽ run. Rốt cuộc Hồng Lăng đã chịu bao nhiêu đau khổ? Lúc này, còn suy nghĩ thay nàng! Nàng có tài đức gì? Để cho nàng ấy trung thành như vậy, để cho Vân Mai vì nàng mà chết đi? Đến tột cùng nàng có tài đức gì chứ?
“Ta không cần ngươi thêu thùa, cũng không cần ngươi đến phòng bếp làm việc, ngày sau vẫn cứ ở bên người bổn vương phi. Bưng trà rót nước cho ta là được.” Mộ Dung Thư run rẩy cầm tay đầy vết bỏng của Hồng Lăng, nhẹ nhàng nói.
“Tạ vương phi! Ông trời đối nô tỳ không tệ, để cho nô tỳ còn có thể sống sót, hơn nữa còn được gặp lại vương phi.” Hồng Lăng muồn quỳ xuống lần nữa, Mộ Dung Thư lập tức giữ nàng lại.
“Có thể để cho ngươi sống sót, là ông trời đối ta không tệ. Hồng Lăng, ngươi yên tâm. Ta nhất định tìm người có y thuật tốt chữa trị cho ngươi.” Mộ Dung Thư hứa hẹn. Năm nay Hồng Lăng bất quá mới mười tám tuổi, hôm nay biến thành bộ dáng này, quả thực quá đáng tiếc. Nàng nhất định phải tìm người có y thuật tốt chữa trị cho nàng.
Hồng Lăng liều mạng gật đầu, nước mắt vẫn chảy, có thể gặp lại vương phi thật tốt! Vốn nàng vô cùng thấp thỏm, dù sao gương mặt của nàng đã bị hủy hết, lúc ở vương phủ đã bị không ít người ghét bỏ, không ngờ vương phi không thèm để ý, còn muốn chữa trị cho nàng.
“Nàng yên tâm, đại phu đã xem qua cho nàng ấy rồi, tuy nói vết phỏng trên mặt chiếm diện tích lớn, nhưng chỉ cần tận tâm dưỡng thương, sau này khả năng phục hồi như cũ cũng không nhỏ.” Vũ Văn Mặc đi lên trước ôm nàng vào trong ngực, nhỏ giọng an ủi. Vết thương của Hồng Lăng quá nghiêm trọng, có thể sống sót đã là kỳ tích, về phần dung mạo, sợ là khó mà khôi phục.
Trong đầu Mộ Dung Thư lại đang suy nghĩ các biện pháp chăm sóc làn da thời hiện đại, những thuốc chữa trị vết phỏng vết sẹo có thành phần dược gì, chờ trở lại vương phủ, nàng phải suy nghĩ một phen mới được.
“Nô tỳ không quấy rầy vương gia và vương phi, nô tỳ còn phải đi an bày bà tử nha hoàn từ vương phủ tới quét dọn Tân Trúc viên.” Hồng Lăng phúc thân hành lễ, nhìn thấy vương phi và Vương gia như vậy, liền biết nút thắt trong lòng hai người đã cởi bỏ, nàng cũng không muốn làm một cái nha hoàn không thức thời, lúc này tốt nhất vẫn nên rời đi. Huống chi để cho vương phi nhìn lâu dung mạo hiện giờ của nàng, càng khiến cho vương phi thương tâm hơn thôi.
“Mấy phần thêu chưa xong cũng giao cho người phía dưới làm đi. Thương thế của ngươi vẫn chưa phục hồi, vẫn cần nghỉ ngơi thật tốt.” Mộ Dung Thư gật đầu, nhìn thấy Hồng Lăng có thể sống, đây là chuyện vui vẻ nhất trong một tháng nay của nàng rồi.
Trước khi Hồng Lăng rời đi, sáp người vào Mộ Dung Thư, cười nói: “Vương phi không biết đâu, trong vòng một tháng vương phi không có ở đấy, chưa bao giờ thấy ngài ấy cười qua. Nhưng hôm nay vương gia lại đang cười. Vương phi, có lời nô tỳ không nên nói, vương gia đối ngài đó là không còn lời nào có thể tả được. Hai ngày nay vẫn luôn nhìn thấy, Vương gia vẫn lên đường ngày đêm không ngừng, chỉ muốn có thể nhanh chóng gặp mặt vương phi đấy.”
Mộ Dung Thư nghe vậy quay đầu lại liếc mắt nhìn Vũ Văn Mặc, hiển nhiên nghe được lời nói của Hồng Lăng, đôi tai đỏ ửng. Chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày hắn cũng sẽ như vậy. Lòng tối tăm bao ngày qua rốt cuộc cũng rộng mở tươi sáng, nàng trả lời: “Ừm, ta đã biết, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Hồng Lăng nhìn Vũ Văn Mặc, lại nhìn Mộ Dung Thư, cuối cùng cúi đầu cười mấy tiếng liền thức thời rời đi, cũng thuận tiện đóng cửa phòng lại.
Động tác này của nàng, làm hai người trong phòng có có lúng túng ngượng ngùng.
Mộ Dung Thư lắc đầu một cái, nha đầu Hồng Lăng này vẫn quỷ tinh linh như vậy!
Vũ Văn Mặc tâm tình thực tốt thưởng thức bộ dáng xấu hổ của nàng, đôi mắt đen láy lóe lên một cái, hắn ôm nàng thật chặt, đòi hỏi: “Thư nhi, sau này cho dù có phát sinh chuyện gì cũng không được rời khỏi ta có được không?”
“Đừng làm rộn, chốc nữa phải đi tiền viện ăn cơm đấy. Chúng ta đều cần rửa mặt thay đổi trang phục.” Mộ Dung Thư nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nàng còn chưa từng cùng một người đàn ông làm chuyện như thế, mặc dù nàng thích hắn, nhưng có lúc người cổ đại còn cởi mở hơn cả người hiện đại nữa, đúng là nàng có chút không chịu nổi! Cho dù da mặt có dầy, cũng phải đỏ mặt đó! Ngày hôm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, nàng cũng có có ý định thân thiết cùng hắn đâu.
Vũ Văn Mặc lại tóm nàng trở lại, hắn là người tập võ, sức lực rất lớn, giam cầm nàng không cách nào tránh thoát. Hắn cứ kiên trì, “Đáp ứng ta, sau này bất kể có phát sinh chuyện gì, nàng cũng không rời bỏ ta.”
“Được, thiếp thân đáp ứng gia.” Mộ Dung Thư giãy giụa tránh thoát, chỉ có thể thuận miệng đáp ứng. Vũ Văn Mặc nghe nói vậy lặng lẽ thở phào.
Vẻ băng lãnh trên mặt hắn tan biến, đổi thành nắm tay Mộ Dung Thư, “Bổn vương hơi mệt chút, làm phiền Thư nhi trang điểm cho bổn vương đi.”
Mộ Dung Thư nghe vậy trợn tròn hai mắt không thể tin nhìn hắn, “Chẳng lẽ gia không muốn đi ra ngoài gặp người nữa sao? Một tháng này Kinh thành biến hóa lớn đến thế nào? Nam tử cũng phải chải tóc thành nữ nhân rồi?” Lần đó hắn bị trọng thương, nhưng vì nàng muốn giấu giếm hắn bị thương, nàng không thể không chải tóc hắn thành đầu công chúa đang thịnh hành. Lại không nghĩ tằng Vũ Văn Mặc lại không kháng cự, hôm nay còn chủ động muốn?!
Khóe miệng Vũ Văn Mặc kéo lên, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Thì ra không phải nàng cố ý.”
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng Mộ Dung Thư vẫn nghe thấy được, nàng nhướng mày, nàng là người có lòng trả thù rất lớn lắm sao? “Nếu gia thích, vậy thì tự nhiên thiếp thân phải phục vụ gia rồi. Gia ngồi xuống đi. Thiếp thân chải tóc không tốt, có thể phải hao phí không ít thời gian đấy.” Nàng vô cùng ôn nhu nói.
Vũ Văn Mặc lập tức ho lên hai tiếng, “Khụ khụ. Nghĩ tới Thư nhi cũng hơi mệt rồi, chuyện phục vụ bổn vương rửa mặt vẫn nên giao cho người ta đi.”
Khóe miệng Mộ Dung Thư khẽ câu, trong lòng cười trộm, nàng đưa tay duỗi lưng mỏi, biết mà còn hỏi: “Gia thật sự không cần? Nếu để người khác phục vụ gia rửa mặt, thiếp thân sợ tay chân bọn họ vụng về làm gia không hài lòng.”
Nữ nhân này! Vũ Văn Mặc ưu nhã thong dong lắc đầu, ánh mắt nhu tình như nước, ôn nhu nói: “Thư nhi đi nghỉ ngơi đi. Còn có một canh giờ nữa chúng ta phải đi tới tiền viện ăn cơm tối. Sau này nếu có thời gian sẽ để Thư nhi động tay. Bây giờ vẫn nên để những tên tay chân vụng về kia phục vụ bổn vương đi.”
Mộ Dung Thư nghe vậy nhịn cười hỏi: “Thật không cần?”
“Ừm, thật không cần.” Vũ Văn Mặc kiên nhẫn cực tốt gật đầu trả lời.
“Vậy thiếp thân đi nghỉ ngơi đây.” Mộ Dung Thư phúc thân sau đó liền nghênh ngang rời đi trước mặt Vũ Văn Mặc.
Vũ Văn Mặc thấy thế khóe miệng càng mở lớn hơn. Nữ nhân nàng quá đáng yêu mà, có lúc cực dễ thương, có lúc lại có thể âm thầm làm hắn tức giận đến đau răng, nhưng một nữ nhân như vậy, lại làm cho hắn không có cách nào buông bỏ được. Bất kể sau này có phát sinh chuyện gì, hắn cũng sẽ không cho nàng rời khỏi hắn!
....
Mọi người trong Triệu phủ đều ở tiền viện chờ đợi Vũ Văn Mặc. Mà Mộ Dung Thư phải đi tới chỗ Đại phu nhân ăn cơm tối.
Lúc Vũ Văn Mặc đi tiền viện Triệu phủ ba phen mấy bận dặn dò Mộ Dung Thư, “Nếu người Triệu phủ còn làm khó dễ nàng, nàng đừng có bận tâm.”
Hắn lo lắng nàng bị người ta khi dễ? Trong lòng Mộ Dung Thư không nhịn được cười, Mộ Dung Thư nàng có khi nào để người tùy ý khi dễ rồi? Có điều hắn lo lắng làm trong lòng nàng rất ấm áp.
Đi đến trước cửa, Vũ Văn Mặc chợt nhớ tới một chuyện, “Sau khi hoàng đế bị phế, có người đã giao ra chứng cớ, Mộ Dung tướng quân cũng không có tư thông với địch phản quốc, bổn vương đã thay mộ Dung tướng quân sửa lại án sai rồi. Về phần Nhị ca và Tam ca của nàng là nhận lệnh đương kim thánh thượng mới đi Nam Cương, cũng không phản quốc, hơn nữa còn lập công. Nhị ca của nàng đã được phong làm Tướng quân. Về phần Đại ca nàng, sau khi bị đày đến biên quan sung quân, bởi vì chạy trốn mà bị giết ngay đương trường. Còn có ba muội muội của nàng nữa, Mộ Dung Lan và Mộ Dung Nguyệt cũng đều đón từ kỹ viện về phủ tướng quân rồi. Bởi vì tuổi Mộ Dung Ngọc còn nhỏ, cũng không có tiếp khách. Nàng yên tâm, Hoàng thượng vì đền bù cho một nhà Mộ Dung, đã ban xuống thánh chỉ, Mộ Dung Lan và Mộ Dung Nguyệt đều được phong làm Quận chúa, sau này xem như không thể lập gia đình, cũng sẽ cả đời áo cơm không lo.”
Hắn vừa nói, vừa quan sát sắc mặt Mộ Dung Thư, chỉ sợ nàng chịu không nổi biến cố phủ tướng quân hôm nay. Dù sao phủ tướng quân to lớn như thế, hôm nay chỉ còn lại mấy người.
Mộ Dung Thư mím chặc môi. Kết quả này nàng đã sớm dự liệu tới, dung mạo Mộ Dung Lan Mộ Dung Nguyệt hơn người, hơn nữa còn là cô nương phủ tướng quân, từ nhỏ đã tinh thông cầm kỳ thư họa mọi thứ, bị cách chức thành tiện nô bán vào kỹ viện, thì tuyệt đối không thể không tiếp khách. Có điều, nàng lại đáng tiếc thay cho bọn họ, dù sao hai người bọn họ chỉ mười sáu mười bảy tuổi.
Cái thời đại này quá mức tàn nhẫn, Mộ Dung Lan là một nữ tử cao ngạo lạnh lùng cũng chỉ có thể chịu số mạng khống chế, hôm nay rơi vào tình cảnh không chịu nổi, chỉ hy vọng nàng có thể suy nghĩ thông suốt không cần để ý quá mức. Mộ Dung Nguyệt là một nữ tử khả ái sau khi trải qua một cuộc sống tàn nhẫn, cũng nên trưởng thành thôi.
“Cám ơn chàng.” Nàng biết nếu không có Vũ Văn Mặc làm hậu thuẫn sau lưng, làm sao Nhị ca có thể được phong làm tướng quân. (Kể từ lúc này dùng xưng hô chàng nàng cho thân mật giữa hai anh chị nam nữ chính nha)
“Không cần nói lời cảm ơn với bổn vương. Đây đều là chuyện bổn vương phải làm. Sau khi nàng về kinh thành, không có nhà mẹ dựa vào, khó tránh khỏi không nơi nương tựa, sau này lại có người muốn nói xấu. Mặc dù bổn vương có thể bảo hộ nàng chu toàn, làm sao có thể không nghĩ nàng bởi vì không có người nhà mẹ dựa vào mà bị người ba lần bốn lượt cười nhạo chứ. Mặc dù Thiếu tướng quân còn trẻ, nhưng mà sau khi ở chiến trường lịch duyệt được vài tháng cũng có thể một mình chịu trách nhiệm một phía, bổn vương chỉ điểm hắn, hắn cần phải biết duyên cớ là nàng, sau này nhất định sẽ đứng về phía nàng.” Vũ Văn Mặc dịu dàng nói.
Mộ Dung Thư nghe vậy trong lòng chợt ấm áp, không ngờ vào lúc nàng không biết, hắn đã vì nàng mà làm nhiều chuyện như vậy. Hắn nói rất đơn giản, nhưng phải dùng bao nhiêu tinh lực cùng ý định để chu toàn thì cũng không đơn giản như thế, dù sao, chuyện hoàng gia rất phức tạp. “Gia, xem ra cận thân phải xem gia lại lần nữa rồi.” Khóe miệng nàng khẽ nhếch, trong mắt hiện lên vẻ vui vẻ.
Hắn tuyệt đối không phải là một người nói khoác, trên mặt tình cảm hắn tuyệt đối không phải là người thông minh. Yên lặng làm nhiều chuyện như vậy, chỉ muốn cho nàng có thể trôi qua tốt hơn. Thứ người như thế rất dễ làm cho người ta hiểu lầm là lãnh tình.
Trong mắt Vũ Văn Mặc lóe lên chút kinh ngạc, đôi mắt dường như càng sâu thẳm, chẳng biết tại sao, hắn khẽ cau mày, ôm nàng vào trong ngực, giọng nói bị áp chế có chút khàn khàn phát ra từ đỉnh đầu nàng: “Thư nhi, nàng đã đáp ứng ta, bất kể sau này phát sinh chuyện gì cũng sẽ không rời khỏi bổn vương.”
Mộ Dung Thư nhẹ giương mi, vui vẻ trong mắt càng đậm, chỉ cho là hắn đã từng bị nàng cự tuyệt mà không có cảm giác an toàn mới không ngừng lặp lại những lời này, nàng cũng nhẫn nại trả lời: “Vâng. Thiếp thân đáp ứng gia.”
Hai tay Vũ Văn Mặc ôm nàng càng chặc hơn.
Lúc cơm tối thì Bình Sóc vương cùng hai vương phi của gã cũng tới. Bình Sóc vương tự nhiên trực tiếp đến tiền viện cùng đám người Vũ Văn Mặc dùng dạ tiệc. Hai vị vương phi đi chỗ Đại phu nhân.
Vũ Văn Mặc ôm thân thể mềm mại của nàng không buông, muốn ôm cả đời.
Nhiều năm qua lần đầu tiên Triệu phủ náo nhiệt như thế, nhanh chóng nghênh đón nhiều khách quý đến như vậy. Tự nhiên mọi người trên dưới toàn phủ đều cực kỳ cẩn thận, không dám vào thời điểm này gây ra chút chuyện không hay.
Mọi người thoải mái tán gẫu uống rượu. Mà các nữ nhân tụ chung một chỗ, trò chuyện với nhau đều nói về phu quân, trẻ nhỏ, hay là những chuyện vặt vãnh, còn có ganh đua so sánh.
Mặc dù Mộ Dung Thư không thích cùng một đống lớn nữ nhân không biết ở chung một chỗ, làm như quen biết mà trò chuyện với nhau vây quanh đề tài nam nhân. Nhưng, có lúc, làm người chính là như thế, coi như không muốn, cũng phải gắng nhịn.
Vừa mới tới viện Đại phu nhân thì bọn hạ nhân trong viện đã hết sức lo sợ mà liếc trộm nàng. Trong lòng Mộ Dung Thư buồn cười, chỉ có đổi thân phận thôi, nàng đã trở nên dọa người như vậy rồi sao? Nếu nàng không nhớ nhầm, trong những người đang sợ sệt nàng kia, có không ít người đã từng xưng ca muội nói chuyện phiếm cùng nàng đấy, sao lúc này lại cẩn thận đến vậy. Bởi thế nàng có thể nhận ra, quan niệm thân phận tôn ti của cổ nhân đã sâu tận xương tủy.
Chợt nhớ tới Xuân Mai và Thu Diệp, ngày mai có rảnh, liền đi gặp các nàng, Xuân Mai này có tính hay lo lắng sợ là có rất nhiều chuyện muốn hỏi nàng đây?
“Thỉnh an Nam Dương vương phi.”
Đang muốn vào phòng thì chợt có hai người hành lễ với nàng. Nghiêng đầu nhìn, hẳn là Tiền Duyệt và Triệu Thiến.
Sắc mặt Tiền Duyệt trắng xanh, cúi đầu không dám nhìn thẳng nàng. Thần sắc Triệu Thiến tự nhiên, cực kỳ vui mừng thích thú nói với nàng, “Không nghĩ tới ngài là vương phi, vẫn chưa từng thấy qua vương phi nào tốt như ngài đâu.”
Ánh mắt Mộ Dung Thư xẹt qua người Tiền Duyệt, trực tiếp nhìn về phía Triệu Thiến, mụn trứng cá trên mặt nàng ấy đã ít hơn phân nửa, da thịt vốn thâm tối cũng sáng lên, người lúc này so với người vài ngày trước như hai người khác nhau, ngũ quan (gương mặt) nàng thanh lệ, là một người thanh tú, chẳng qua trước kia trên mặt có quá nhiều mụn trứng cá, mới làm mọi người quên đi ngũ quan vốn có của nàng ấy. “Da Nhị cô nương đã tốt hơn nhiều, có điều coi như mụn kia đã hết, sau này mỗi ngày cũng phải sử dụng những thuốc kia đắp lên mặt. Tin tưởng sau này da Nhị cô nương sẽ càng ngày càng thủy nộn.”
“Tạ vương phi nhắc nhở, sau này ta nhất định sẽ không dừng.” Triệu Thiến vội vàng gật đầu, trên mặt vô cùng hiện rõ vẻ tôn kính và sùng bái với Mộ Dung Thư.
“Vào đi thôi.” Mộ Dung Thư cười nói. Nha đầu này rất đơn thuần, làm cho người ta vui vẻ thân cận.
Mộ Dung Thư và Triệu Thiến cùng nhau vào phòng, thân hình Tiền Duyệt sau lưng hai người lại lảo đảo, sắc mặt lại trắng hơn vài phần. Mới vừa rồi Mộ Dung Thư nhưng là nhìn cũng lười nhìn đến nàng, đủ để nói rõ nàng ta hận nàng! Nghĩ tới đây, tâm thần Tiền Duyệt càng không yên, sợ muốn chết.
Bên trong phòng đã ngồi đầy người, ngoại trừ di nương không thể ra ngoài gặp người ra, Lão phu nhân, Đại phu nhân, Đại thiếu nãi nãi đều ở đây. Còn có hai vị vương phi của Bình Sóc vương, Cảnh vương phi, Dương vương phi. Hai người một người xinh đẹp ví như tường vi, một người thanh nhã ví như hoa cúc. Hai người ngồi trong phòng, nhất thời làm trong phòng rạng rỡ không ít. Duy nhất có thể đánh đồng (sánh cùng) với hai người chính là Đại phu nhân được bảo dưỡng kỹ lưỡng. Đứng bên cạnh hai vị vương phi mỗi người có một thiếu nữ chừng mười lăm mười sáu tuổi, nhìn dung mạo cùng hai người có chút giống nhau.
“Nam Dương vương phi tới.” Triệu Thiến vừa vào nhà liền hô.
Lời này vừa nói ra, cả đám người nhất thời đều nhìn về phía nàng. Ánh mắt sắc bén của Lão phu nhân đầy uy nghiêm làm cho người ta kính sợ thẳng tắp bắn tới. Thần sắc Đại phu nhân tự nhiên, giống như lần đầu tiên gặp mặt vẫn ôn hòa hiền lành như thế. Thần sắc Đại thiếu nãi nãi không che dấu được vẻ hốt hoảng. Những người khác đều nhìn nàng đầy tò mò.
“Vương phi hữu lễ. Mới vừa rồi chúng ta còn đang thảo luận đến Nam Dương vương phi đấy. Đều là nói Nam Dương vương phi là một mỹ nhân khó gặp. Ngày hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, thật đúng là lấy mọi người đầy phòng đem so cũng không bằng được.” Người mở miệng nói chuyện là Cảnh vương phi, đôi mắt phượng nhếch lên đúng là phong tình vô hạn.
“Đúng vậy, đúng là vinh quang bức người không dám nhìn thẳng a. Ngày hôm nay không uổng công đến một chuyến.” Dương vương phi đứng dậy đi tới chỗ Mộ Dung Thư, cực kỳ thân thiết nắm tay Mộ Dung Thư.