Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Chương 121: Chương 121: CHƯƠNG 117




Mộ Dung Thư cười nhìn hai vị vương phi, nhìn thấy hai người chủ động lấy lòng mình, thầm nghĩ: không có việc mà hiến ân cần, thân phận hai người và nàng đều ngang nhau, lại chủ động chào hỏi, nghĩ đến không phải kẻ gian thì cũng là phường trộm cắp. Một khi đã như vậy, nàng tạm thời nhìn xem các nàng đang đánh chủ ý gì. 

“Dung mạo bổn vương phi sao có thể sánh cùng với Cảnh vương phi, Dương vương phi chứ? Người trong phòng nhiều như vậy, chớ để người ta nghe lại chê cười.” Sắc mặt Mộ Dung Thư bình thản rút cánh tay ra khỏi cánh tay Dương vương phi, cầm khăn lụa che miệng, khẽ cười nói. 

“Gặp qua Nam Dương vương phi.” Lão phu nhân, Đại phu nhân đều đồng loạt đứng dậy hành lễ với Mộ Dung Thư. 

“Lão phu nhân, Đại phu nhân không cần đa lễ. Hiện giờ vương gia và bổn vương phi ở Triệu phủ sợ là sẽ mang đến cho Triệu phủ thêm chút phiền toái, Lão phu nhân, Đại phu nhân khoan dung rộng lượng vẫn chưa so đo, bổn vương phi còn phải nói lời cảm ơn đấy.” Mộ Dung Thư quay đầu nhìn về phía Lão phu nhân và Đại phu nhân, nói vài câu khách sáo, gật gật đầu xem như trả lễ. 

Dương vương phi vẫn chưa phát hiện Mộ Dung Thư phòng bị, thái độ vẫn hết sức thân mật nói: “Đã nghe nói qua dáng vẻ Nam Dương vương phi rất đẹp, rất có tài. Hôm nay vừa thấy quả nhiên lời nói không ngoa.” Nói xong lại dẫn Mộ Dung Thư đến chỗ ngồi bên cạnh nàng ta. 

Thần sắc Lão phu nhân như thường, tuy ngắn ngủn vài ngày, Mộ Dung Thư từ một nha đầu chớp mắt trở thành một vị vương phi, đối với bà mà nói vẫn chưa có cái gì khác biệt, dù sao cũng là người đã từng trải qua sóng gió, lúc bày ra biểu tình kinh ngạc cũng chỉ  ngay lúc Mộ Dung Thư thay đổi kia, hơn nữa Lão phu nhân không phải là người nói nhiều, nếu không phải hôm nay có hai vị vương phi Bình Sóc Vương đến đây, còn có Nam Dương Vương phi, lúc này bà đã sớm vào phòng ngủ rồi. 

Đại phu nhân cẩn thận suy nghĩ kỹ cũng cảm thấy không có gì, ngày ấy bà cũng chỉ là vì hai nhi tử của mình mới suýt gây ra chuyện sai, Sơ nhi đã nói rõ, Nam Dương Vương và Nam Dương Vương phi sẽ không so đo, nhưng mà, chuyện này nói như thế nào trong lòng bà vẫn có khúc mắc. 

So với hai người có chút thả lỏng, khi ánh mắt Đại thiếu nãi nãi chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Mộ Dung Thư, cả thân hình liền không khống chế mà run run. Lúc ban ngày nàng đã không xem Mộ Dung Thư vào trong mắt, hơn nữa còn cứng rắn gả nàng ấy đi ra ngoài, bây nghĩ lại không tự chủ mà sợ hãi. May mà phu quân tát nàng một cái để nàng nhân cơ hội rời đi, bằng không Nam Dương Vương thật sự truy cứu tới, đêm nay nàng cũng không thể ngồi ở chỗ này nữa. 

Mộ Dung Thư lạnh nhạt nhìn lướt qua Đại thiếu nãi nãi, thấy thân thể nàng ta sợ hãi đến run rẩy, đuôi mày hơi nhướn lên. Bất kể là Đại thiếu nãi nãi hay Tiền Duyệt nàng đều không để vào trong mắt, giao thủ (đấu cùng) với các nàng, sẽ chỉ lãng phí thời gian mà thôi. Sau khi thu hồi ánh mắt, liền theo Dương vương phi ngồi vào chỗ. Cho dù không muốn ngồi ở bên người Dương vương phi, lúc này cũng không thể không ngồi, dù sao Dương vương phi tự mình tới mời, nể mặt mũi nên phải tùy theo. Lúc ngồi xuống, nàng nhìn lướt qua hai nàng thiếu nữ bên cạnh Cảnh vương phi và Dương vương phi. Tuy khuôn mặt có chút non nớt, nhưng đối với cái thời đại này mà nói, tuổi như vậy đã có thể lập gia đình rồi, đôi mắt nàng vừa động, nhìn Cảnh vương phi và Dương vương phi, khóe miệng khẽ nhếch. 

Nhận thấy tầm mắt của Mộ Dung Thư, Cảnh vương phi lập tức mở miệng nói: “Đây là thứ muội của bổn vương phi, Cảnh Thu. Năm nay mười lăm tuổi.” 

“Cảnh Thu thỉnh an vương phi.” Cảnh vương phi vừa dứt lời, Cảnh Thu với vẻ mặt non nớt liền lập tức đứng dậy hành lễ cho Mộ Dung Thư, bộ dáng nhìn qua mười phần nhu thuận. 

Động tác Dương vương phi chậm một bước, âm thầm trừng mắt với Cảnh vương phi, sau đó mang vẻ mặt tươi cười nói với Mộ Dung Thư: “Đây là biểu muội bổn vương phi, Dương Yên Nhi. Năm nay cũng mười lăm tuổi. Từ nhỏ đã nhu thuận. Tính tình lương thiện.” 

Hai vị đều tự xưng là vương phi, xem ra là Nga Hoàng Nữ Anh của Bình Sóc Vương rồi, chỉ sợ không phải vui vẻ khoái hoạt giống như thần tiên như người ngoài say sưa nói, hai người này âm thầm phân cao thấp, Bình Sóc Vương sợ là sẽ đau đớn không thôi. 

“Ừm, hai vị cô nương vừa thấy liền biết là nhu thuận, bộ dáng này lớn lên nhất định rất xinh đẹp nha.” Mộ Dung Thư gật gật đầu, nâng tách trà lên uống một hớp, rồi cất lời ca ngợi. 

Hai vị vương phi nghe vậy, lập tức cười toét miệng. Lời các nàng muốn nghe, chắc là những lời này? 

“Đúng vậy đó, gặp được hai vị muội muội, ta cũng tự cảm thấy ngượng ngùng. Nếu ta có được dung mạo như hai vị muội muội, nhất định buổi tối nằm mơ cũng sẽ vui vẻ cười tỉnh.” Triệu Thiến không phải là Đại phu nhân sở sinh, còn là một thứ nữ, nên ngồi chếch sang bên cạnh một tí. Hiển nhiên mụn trên mặt nàng biến mất khiến nàng tự tin hơn, nhìn thấy có thể nói vào, liền lập tức mở miệng nói. 

Lời này vừa nói ra, càng làm cho hai vị cô nương ít ra phủ gặp người đỏ mặt cúi đầu. Mọi người thấy thế đều hé miệng cười khẽ. 

Thế nhưng, Đại thiếu nãi nãi và Tiền Duyệt lại cười cực kỳ khó coi, người khác đều thoải mái, chỉ có hai người các nàng từng khinh Mộ Dung Thư không để trong mắt, có lời lẽ đụng chạm, lúc người khác thoải mái tán gẫu, các nàng chỉ có thể thời thời khắc khắc (từng giây từng phút) lo lắng Mộ Dung Thư sẽ khó xử mình. 

“Dung mạo Nhị cô nương thanh lệ, nói năng bất phàm (khôn khéo, khác người thường), các nàng làm sao có thể sánh cùng được.” Cảnh vương phi lập tức khách sáo đáp lại. 

Đại phu nhân nghe nói, được giáo dưỡng tốt, sắc mặt bỗng hiện chút tươi cười, Cảnh vương phi khích lệ Triệu Thiến, đó là đang khen ngợi đích mẫu là bà đối đãi thứ nữ cũng rất tốt, cho nên bà lập tức tiếp lời nói: “Cảnh vương phi quá khen rồi, đứa nhỏ này cho tới nay đều rất nghe lời, cái miệng cũng ngọt. Ở đâu có được cách nói năng bất phàm chứ?” 

“Hì hì, bổn vương phi xem Nhị cô nương càng xem càng vừa mắt, nhưng không biết Nhị cô nương định hôn sự phủ nào?” Cảnh vương phi hỏi. 

Mộ Dung Thư vừa nhìn lướt qua nghe thấy nói đến đề tài chính sự của Triệu Thiến, bên tai liền nghe được Đại phu nhân trả lời: “Còn chưa.” 

“Vậy thì thật là tốt, Tứ đệ của bổn vương phi năm nay vẫn chưa đón dâu, ta thấy Nhị cô nương quả thật là một cô nương tốt. Nếu còn chưa đón dâu, bổn vương phi liền cầu thân thay Tứ đệ, có điều không biết Đại phu nhân có đồng ý hay không?” Đôi mắt Cảnh vương phi chuyển động, lập tức nói. Nếu có thể kết thân cùng Triệu gia tự nhiên là một chuyện tốt với gia tộc, trước kia nghe nói bộ dạng Nhị cô nương rất xấu, nhưng ngày hôm nay nhìn thấy cũng không giống như lời đồn đãi, tuy rằng trên mặt có chút mụn nhìn chướng tai gai mắt, nhưng bộ dạng lại thanh tú, nhìn xem cũng được. 

Đại phu nhân nghe nói vậy, gần như không có suy nghĩ liền trả lời: “Được, việc này rất tốt.” 

Cứ như vậy đã định hôn rồi sao! Mỗi người đều không thể nắm giữ được vận mệnh của mình, người khác thốt ra một câu nói liền quyết định số phận một người còn sống! Đây là một việc đáng sợ đến bậc nào. Tâm thần Mộ Dung Thư  chậm nửa nhịp, cho dù xuyên không đến đây hơn một năm, nhưng nàng vẫn không thể chấp nhận chuyện này được. Lại nhìn Nhị cô nương đang thẹn thùng cúi đầu. Năm nay Nhị cô nương cũng chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng vẫn không có ai tới cầu hôn, nghĩ đến chắc nàng muốn gả ra ngoài lắm rồi. Trước kia cảm thấy nàng đơn thuần, nhưng hiện giờ xem ra, cái câu hài hước vừa rồi kia, trước khi mở miệng sợ là nàng ấy đã sớm nghĩ đến rồi, chính là muốn hấp dẫn sự chú ý của Cảnh vương phi. 

Lúc này, bọn hạ nhân lục tục mang đồ ăn lên. 

Lão phu nhân luôn luôn không nói gì bỗng lên tiếng, “Nam Dương Vương phi, Cảnh vương phi, Dương vương phi đã đói bụng chưa? Thức ăn đêm nay đều là nhóm đầu bếp chuẩn bị tỉ mỉ. Cũng không biết có phù hợp với khẩu vị của các vị không, nếu có chỗ nào không hài lòng cứ việc nói ra. Lão thân sẽ cho hạ nhân chuẩn bị lại.” 

“Lão phu nhân chuẩn bị này nọ làm sao có thể kém, bổn vương phi thấy mỗi một món thức ăn đều rất tốt.” Mộ Dung Thư cười nói. Triệu phủ gia nghiệp đồ sộ, có thể nói là thủ phủ (trung tâm) cả nước, mỗi một món thức ăn đều rất tinh xảo, ngay cả giá cũng thật đủ là người ta rung động. Tiền xuất ra ngoài làm sao có thể kém. 

Lão phu nhân cười nói: “Nếu Vương phi thích, cũng nói rõ đám hạ nhân kia đã tận tâm.” 

“Nếu Nam Dương Vương phi thích, thì ăn nhiều chút. Vừa rồi chúng ta hàn huyên, nhất định có chút đói bụng.” Đại phu nhân ôn nhu cười nói. 

Mộ Dung Thư gật gật đầu, “Được.” 

Có điều người khắp phòng đều là người từng trải việc đời, cho dù cảm thấy đồ ăn bỗng nhiên bất ngờ ngon miệng, cũng chỉ ăn qua một hai ngụm, liền buông bát đũa xuống. Đối với Mộ Dung Thư đã từng hưởng qua mỹ thực thiên hạ mà nói, những thức ăn này nhìn qua thì đẹp đẽ, nhưng khi ăn vào trong miệng, cũng không thể làm cho nàng quá mức kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng). Hơn nữa lượng cơm nàng ăn từ trước tới nay đều cực kỳ ít, chính là uống vài ngụm canh, ăn vài miếng đồ ăn, liền buông đũa xuống. 

Sau khoảng hai khắc (30 phút) mọi người không tiếng động dùng xong cơm tối, sau đó ngồi qua một bên, uống trà hoa quả ướp lạnh. 

Lão phu nhân sớm đã rời đi trước. Chỉ để lại Đại phu nhân , vài thiếu nãi nãi, Tiền Duyệt và Triệu Thiến. 

Mọi người ngươi một câu ta một câu tán gẫu với nhau. 

Mộ Dung Thư không thể không bội phục nữ nhân cổ đại, năng lực xã giao mạnh mẽ như vậy. Ngươi một câu ta một câu lại ra không ít tin tức. Nhìn câu đối thoại rất bình thường nhưng trong đó đều có ý khác của nó. 

“Ta nghe nói phủ Nam Dương Vương hiện thời chỉ có một mình Nam Dương Dương phi? Bên người Nam Dương Vương phi cũng không có người nào tri tâm hầu hạ. Biểu muội Yên Nhi nhà ta cho đến nay đều rất hiểu chuyện lại khéo léo, lúc này Nam Dương Vương phi trở về không bằng cũng mang theo Yên Nhi về đi. Thứ nhất có thể chia sẻ chiếu cố Nam Dương Vương thay Nam Dương Vương phi, thứ hai còn có thể hầu hạ Nam Dương Vương phi.” Dương vương phi thấy mọi người đều tán gẫu, sau khi nàng nhìn qua Dương Yên bên cạnh, liền cười rạng rỡ nhìn Mộ Dung Thư nói. 

Mọi người trong phòng nghe vậy đều nhìn về Mộ Dung Thư. 

“Cũng để cho Cảnh Thư đi cùng Nam Dương vương phi đi. Nha đầu này ngày thường hết sức đáng yêu, nhưng lại có thể nói chuyện hài hước chọc cười đấy.” Cảnh vương phi nghe Dương vương phi mở miệng tặng người, nàng ta lập tức không cam lòng yếu thế tiếp lời.  

Thật là tốt, hai người đều tặng người, lại nhìn hai nha đầu mặt đều đỏ bừng một mảnh này. Kỳ thực cụ thể đang xảy ra chuyện gì trong lòng mọi người đều rõ như ban ngày, đúng là Nam Dương vương phủ hiện giờ chỉ còn lại có Nam Dương vương phi, vị trí trắc phi đó đúng là làm cho người ta đỏ mắt. Theo lý thuyết, Nam Dương vương phi lại không thể cự tuyệt, dù sao chuyện này đặt vào trong mắt mọi người mà nói, là chuyện rất đỗi bình thường. 

Nhưng cũng có người vui sướng khi người khác gặp họa, có nữ nhân nào nguyện ý chia sẻ nam nhân của mình cho nữ nhân khác? Thế nhưng cũng có mấy ai dám cự tuyệt để nam nhân của mình có nữ nhân khác. 

Hai người Cảnh vương phi và Dương vương phi đều nắm chắc mười phần là Mộ Dung Thư sẽ không cự tuyệt. Dù sao nói thế nào hai người các nàng cũng là vương phi, đã mở miệng, sao Mộ Dung Thư có thể cự tuyệt? Nếu cự tuyệt, có thanh danh ghen tỵ đồn ra ngoài, nghĩ đến Nam Dương Vương sẽ oán trách nàng ta. 

Trong lòng Mộ Dung Thư cười lạnh, tặng người cho nàng? Hai nha đầu này tốt như vậy, sao các nàng không giữ cho bản thân mình, để lão công (ông chồng) mình hưởng dụng một phen? Ngược lại đưa cho nàng? Nàng nhìn Cảnh vương phi và Dương vương phi đầy lòng tin tưởng, buông quả táo đang cầm trong tay, cầm khăn lụa lau miệng xong, cười nói: “Hai vị vương phi có lòng, hai vị cô nương này bổn vương phi nhìn cũng không tệ.” 

Cảnh vương phi và Dương vương phi nghe vậy đều gật đầu cười. Tuy Nam Dương vương tự mình đến đón Nam Dương vương phi đúng là sủng ái đến cực điểm, nhưng cũng không có nghĩa Nam Dương vương sẽ chuyên sủng một mình Mộ Dung Thư, mà không muốn những nữ nhân khác của hắn. Về điểm ấy lòng tin hai người vẫn phải có. 

Tất cả mọi người thu hồi ánh mắt, không cần nghĩ cũng biết Mộ Dung Thư nhất định đáp ứng. 

Nhưng câu kế tiếp của Mộ Dung Thư lại làm cho mọi người lắp bắp kinh hãi. Nàng nói: “Hai vị cô nương này ta nhìn rất không tệ, cũng không biết vương gia có đồng ý hay không. Mới vừa rồi ta không nói với các ngươi, vương gia đã sớm báo cho ta biết, nếu muốn tìm người tri tâm cho hắn thì phải để hắn làm chủ, ta không thể xen vào. Nữ nhân chúng ta xuất giá tòng phu, ta tự nhiên không thể vi phạm mệnh lệnh của vương gia. Không bằng thế này, đêm nay sau khi trở về, ta hỏi vương gia một chút xem sao?” 

Cảnh vương phi và Dương vương phi hai mặt nhìn nhau, quả thực không thể tin được. Các nàng chưa từng nghe nói qua chuyện này đâu! Có lẽ Nam Dương vương phi lấy lý do này để từ chối thoái thác thôi, nhưng hai người lại không dám mở miệng chất vấn. 

Đại phu nhân giật mình nhìn Mộ Dung Thư, nghĩ rằng, khó trách Mộ Dung Thư này lại làm Sơ nhi và Thần nhi đều động tâm, quả thật không phải là một người dễ dàng đối phó. Hai vị vương phi có tâm tư gì, Mộ Dung Thư rõ ràng. Thế nhưng, nàng ta không sợ nói như vậy sẽ làm Nam Dương vương trách cứ sao? 

Không chỉ Đại phu nhân, hầu hết những người khác đều nghĩ như vậy. 

Tiền Duyệt luôn không dám lên tiếng lại đang cười thầm, nói vậy Mộ Dung Thư cũng không còn có thể tiêu dao mấy ngày nữa. 

Mộ Dung Thư tất nhiên biết tâm tư những người này là gì, nhưng trong lòng nàng không quan tâm cảm nhận của người khác. Nàng nâng tách trà lên nhấp một ngụm, liền đứng dậy cười nói: “Ta cũng hơi mệt, nên rời đi trước. Mọi người chớ vì ta mà mất đi hứng thú, cứ tiếp tục trò chuyện đi.” 

Dứt lời, nàng liền tiêu sái rời đi, chỉ để lại mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Đặt biệt là Dương vương phi và Cảnh vương phi, hai người nhìn nhau một cái, đồng thời đều nhìn thấy khinh thường và cười lạnh trong đáy mắt của nhau. 

Bởi vì Mộ Dung Thư rời đi mà không khí có chút xấu hổ, Đại phu nhân vì để hòa hoãn không khí, liền cho gánh hát đã sớm chuẩn bị tốt đi ra hát góp vui, mọi người đều có tâm tư, không yên lòng xem xem hát. 

Sau khi đi ra khỏi đại sảnh đầy người, Mộ Dung Thư nhẹ nhàng thở ra. Ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này tiệc tối ở Tiền viện hẳn vẫn chưa kết thúc đâu? 

Trên đường, Mộ Dung Thư đăm chiêu suy nghĩ chuyện tặng người sợ là ngày sau sẽ không ít, xem ra sau này nàng còn phải đánh một trận ác liệt nữa. Để khỏi hằng ngày phải gặp ác mộng, tốt nhất nàng phải nghĩ một biện pháp nhất lao vĩnh dật thôi (cực một lần, khỏe một đời). 

“Dung nhi…” Phía sau truyền đến tiếng gọi quen thuộc. Sau đó nhanh chóng liền bị một người mở miệng trách cứ: “Là Nam Dương vương phi, hiện giờ trong phủ nhiều người như vậy, Xuân Mai ngươi không thể làm cho người ta tìm được sai lầm trách cứ.” 

Nghe tiếng gọi, khóe miệng Mộ Dung Thư nhẹ nhàng nhếch lên, nhanh chóng xoay người, quả nhiên là hai người duy nhất mang lại cho nàng ấm áp ở Triệu phủ này, một người là Xuân Mai, một người là Thu Diệp. 

“Xuân Mai, Thu Diệp.” Nàng nhẹ giọng kêu. 

Xuân Mai nhanh chóng chạy tới, khi muốn tới ôm Mộ Dung Thư, phát hiện có một nha hoàn bên người Mộ Dung Thư ra chắn trước mặt, liền lui lại mấy bước. Thu Diệp cũng ngay lập tức tiến đến. 

Nha hoàn che mặt tất nhiên là Hồng Lăng, bởi vì nàng không muốn hù dọa người khác, nên che mặt lại, từ trước đến nay nàng xem tín mạng Mộ Dung Thư cực kỳ quan trọng, huống chi hiện giờ Mộ Dung Thư chết đi sống lại, nàng đã sớm âm thầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ không để Mộ Dung Thư có chuyện gì. Cho nên đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Xuân Mai và Thu Diệp. 

“Hồng Lăng, các nàng là bằng hữu (bạn tốt) của ta, không cần phòng bị như vậy.” Mộ Dung Thư nhìn Hồng Lăng cười nói. Không thể tưởng được chỉ vài ngày không gặp, khí thế Hồng Lăng lại lớn mạnh như vậy. 

Hồng Lăng nghe vậy lui ra sau. “Vâng, vương phi.” 

Mộ Dung Thư đi đến chỗ Xuân Mai và Thu Diệp, “Các ngươi khỏe chứ?” 

“Bọn ta thật lo lắng cho ngươi, ngày đó ta nghĩ ngươi sẽ xảy ra chuyện, liền đứng chờ ngoài cửa phủ, may mà chờ thấy Ngũ thiếu gia, còn có Nam Dương vương. Cũng may ngươi không có việc gì, bằng không ta lo lắng gần chết.” Xuân Mai nhìn Mộ Dung Thư từ trên xuống dưới, phát hiện nàng không sao, hơn nữa quần áo mặc trên người còn cực kỳ hoa lệ chói mắt, càng lộ vẻ cao quý của nàng, nhất thời Xuân Mai nhìn đến ngây ngốc. 

“Xuân Mai vẫn luôn lo lắng cho vương phi, ta mới đi cùng với nàng ấy. Vốn muốn chờ hai ngày này vương phi không có chuyện gì lại đến, nhưng không thể tưởng tượng được lại có thể gặp ở trên đường. Nhìn thấy vương phi bình an, ta và Xuân Mai cũng yên tâm.” Thu Diệp cười nói, không hổ là người đã trải qua đau khổ, phản ứng cũng nhanh hơn không ít. Hiện giờ thân phận của Mộ Dung Thư đã thay đổi, cho dù nàng hết sức quan tâm Mộ Dung Thư, cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng. 

Mộ Dung Thư gật đầu, cười nói: “Ta tốt lắm.” 

“Vương phi, ngài thật đẹp. Thế nhưng còn đẹp hơn trước kia nữa.” Xuân Mai ngây ngốc mở miệng. 

Mộ Dung Thư phì cười, “Cũng chỉ là thay đổi một bộ quần áo mà thôi.” 

Hồng Lăng ở một bên nhìn Mộ Dung Thư cùng hai người Xuân Mai và Thu Diệp thoải mái trò chuyện, trong lòng nàng cũng yên tâm, vốn còn lo lắng vương phi ở trong Triệu phủ trải qua không tốt, dù sao cũng là dùng thân phận nha hòan, hiện giờ xem ra, hai người này là thật tâm đối tốt với vương phi. 

“Vừa rồi ta còn thương lượng với Thu Diệp đấy, vương phi sẽ thích áo choàng kiểu dáng gì, hiện giờ gặp được vương phi, nhất định phải mở miệng hỏi một chút. Vương phi, ngươi thích màu gì?” Bên cạnh luôn ngẫu nhiên đi qua một hai người, Xuân Mai và Thu Diệp tự giác lui ra phía sau một bước nhỏ, cúi đầu trò chuyện cùng Mộ Dung Thư. Người đi qua cũng không có phóng ánh mắt lên trên thân bọn họ nữa. 

Hiện giờ thân phận Mộ Dung Thư là Nam Dương vương phi, có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm từng động tác của Mộ Dung Thư, Thu Diệp và Xuân Mai không muốn để người khác nghị luận nàng không phải, liền chỉ có thể như thế. 

“Ta thích màu lam (xanh da trời). Màu lam giống như trời xanh vậy.” Mộ Dung Thư thu hành động của hai người vào trong mắt, tự nhiên biết hành động của hai người lần này là vì tốt cho nàng, lập tức cười trả lời. 

Thu Diệp gật đầu, “Ừm, ta nhớ kỹ. Mấy ngày nay ta nhất định nhanh chóng tạo ra, trước khi vương phi hồi kinh sẽ đưa cho vương phi.” 

“Đến lúc đó ta cũng có lễ vật đưa cho vương phi.” Xuân Mai ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư, sau đó lại cúi đầu, nhẹ giọng nói. 

Mộ Dung Thư không nhịn được mà mỉm cười, “Ừm, ta chờ. Đợi hai ngày này có thời gian, ta sẽ cho người đi gọi các ngươi đến trò chuyện.” 

Ánh mắt nơi nơi, dưới ánh trăng mờ mịt vẫn có thể thấy được một hai người đang không ngừng nhìn về phía các nàng. Không khỏi quấy nhiễu đến Xuân Mai và Thu Diệp, Mộ Dung Thư đơn giản nói vài câu với các nàng rồi rời đi. 

Xuân Mai nhìn theo bóng lưng Mộ Dung Thư, nhỏ giọng nói với Thu Diệp: “Về sau sợ là chúng ta không có cơ hội gặp được vương phi nữa.” 

“Có thể quen biết với vương phi là phúc khí cả đời ta và ngươi. Huống chi vương phi đối tốt với chúng ta như vậy. Cho dù sau này không thể gặp lại, chúng ta cũng sẽ không quên vương phi.” Thu Diệp thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói. Nếu không có vương phi, có lẽ hiện giờ nàng sớm đã bị Nhị thiếu gia tra tấn đến chết đi sống lại, mãi mãi không thấy ánh mặt trời. Hiện giờ nàng có thể có cuộc sống mới, đều là vương phi âm thầm trợ giúp. Ân đức này, nàng ghi nhớ cả đời. Sau này có cơ hội, nàng nhất định phải báo đáp. 

Trên đường, Hồng Lăng đi bên cạnh Mộ Dung Thư mở miệng nói: “Hai người này nhìn qua là thật tâm tốt cho vương phi, nếu có thể từ Triệu gia theo bên người hầu hạ vương phi thì tốt rồi, nếu như vậy, bên người vương phi cũng có thể có hai người đáng tin.” 

“Các nàng đã lập gia đình.” Mộ Dung Thư quay đầu nhìn lướt qua Thu Diệp và Xuân Mai, nhẹ giọng trả lời. 

Hồng Lăng nghe vậy thở dài, “Thật đáng tiếc. Lần này hồi kinh, nô tỳ sẽ giúp vương phi xem xét vài nha đầu đáng tin mới được.” 



Trăng sáng sao thưa, gió thổi hiu hiu lay động từng phiến lá. 

Mộ Dung Thư nằm trên giường, nhắm mắt, bên tai lắng nghe thanh âm của thiên nhiên. Chẳng biết lúc nào đã ngủ mất. Vì trong phòng đốt nến, nàng ngủ cũng không quá sâu giấc. Lúc đang mơ hồ, cảm giác có người hôn trán, mắt, lông mi nàng. 

Bỗng nàng mở hai mắt ra, ánh mắt Vũ Văn Mặc si ngốc nhìn nàng chằm chằm, chống lại đôi mắt mê mang của nàng, gương mặt tuấn tú trở nên đỏ hồng, giọng nói khàn khàn cất lời: “Thư nhi. Ta không có uống rượu.” Dứt lời, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng ấn lên cái trán trơn bóng của nàng một nụ hôn. Thấy đôi mắt của nàng vẫn mê mang như cũ, chuyển sang mắt nàng, hôn lên lông mi nàng. 

Mộ Dung Thư có chút mờ mịt, nàng có chút bệnh nhỏ, lúc ngủ sẽ có chút mơ hồ, nghĩ là đang nằm mơ, lúc đang âm thầm ảo não, sao Vũ Văn Mặc lại chui vào giấc mơ của nàng. Bỗng nhiên cảm nhận mắt có chút ướt át, một thân hình nóng bỏng đang áp trên thân thể nàng! Đây không phải là mơ! 

Hô hấp của hắn rõ ràng thô hơn, vững vàng, khuôn mắt sáng sủa tuấn tú cũng bắt đầu trở nên nóng bỏng, đôi môi hắn nhất thời di chuyển lên trên môi nàng, đầu lưỡi duỗi ra, len vào hàm răng đùa nghịch cùng cái lưỡi thơm tho của nàng. 

Những động tác này bỗng nhiên từ ôn nhu biến thành cuồng mãnh. 

Thẳng đến khi miệng hắn chơi đùa cái lưỡi nàng không ngớt, hơi thở nồng nhiệt của giống đực tràn ngập toàn bộ xoang mũi nàng, nhất thời, mặt nàng đỏ thắm, đây là hắn muốn lên giường cùng nàng! “Chàng!” Nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt, nàng cũng không phải là loại người thích quan hệ nam nữ loạn xạ, cũng không phải muốn chơi tình một đêm, tuy nàng có động tâm với hắn, nhưng không có nghĩa ngay lập tức liền có thể cởi áo tháo dây! 

“Thư nhi, ta không biết khi thích một nữ tử sẽ động tình như vậy, sẽ tương tư như vậy. Hơn một tháng qua trong lòng ta cứ ngày nhớ đêm mong. Cái Mã hộ vệ chết tiệt kia cũng không biết để ai đưa thư, cứ thong thả từ từ, trung bình mười ngày mới có thể nhận được một bức thư. Thư nhi, nàng trốn không thoát đâu!” 

Sức lực của Mộ Dung Thư làm sao có thể ngăn cản được Vũ Văn Mặc, hắn là người có võ công, thân thể to lớn, khi hắn bị thương, nàng tận mắt nhìn thấy cơ thể cường tráng của hắn, cơ bụng sáu múi, cơ ngực mọi thứ đều không thiếu. 

Vào lúc nàng không biết làm cách nào có thể tránh thoát, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ cả lên. Thân thể hắn đã chiếm hữu nàng, lấy tay giữ lại đầu nàng, khiến nàng không thể thoát được, đôi môi lạnh hôn lên môi nàng. 

Hành động này của hắn, làm nàng ngẩn ra. Tay phải hắn giơ lên, tụt quần áo của nàng xuống. 

Mộ Dung Thư run rẩy, lúc này trong đầu nàng đang rất loạn, nếu không phải quần áo bị kéo tụt xuống, cảm giác mát lạnh ập tới, làm cho nàng thoáng thanh tỉnh, sợ là nàng cũng chẳng có được chút năng lực suy xét nào, Mộ Dung Thư nàng còn chưa bao giờ vô lực như vậy! Có vẻ như hắn nhìn thấu ý nghĩ của nàng, theo trước bộ ngực nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng rực mà thâm tình, “Thư nhi, trước kia ta đã nói, nàng là nữ nhân của ta. Từ nay về sau, nàng cũng không thể rời khỏi ta.” 

Mộ Dung Thư nghe vậy đôi mắt đang mơ hồ dần dần trong trẻo, đối mặt với con ngươi nóng rực của hắn, giọng điệu cực kỳ thận trọng nói: “Nếu chàng phụ ta, ta nhất định sẽ không tha thứ.” 

Trong nháy mắt đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm, cũng không biết là bởi vì tình dục, hay bởi vì những lời này của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.