“Ý đồ làm phản? Tư thông với địch phản quốc? Mộ Dung Tướng quân làm loại chuyện này sao?” Có một người nhíu mày kêu lên.
Thẩm Trắc phi bị dọa sợ nhìn về phía Mộ Dung Thư, tư thông với địch phản quốc. Tội danh bực này là cả nhà sẽ bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội đấy! Nói vậy thì, chắc chắn Mộ Dung Thư sẽ bị liên lụy. Có lẽ cả Nam Dương Vương phủ cũng bị dính líu.
Nữ nhân khắp phòng vừa nghe tội danh này, lúc đầu là kinh ngạc, sau khi phản ứng kịp, lập tức nói một tiếng với Thẩm trắc phi, liền rời đi, những thị vệ kia cũng không tiến lên chặn đường.
Mộ Dung Thư đứng tại chỗ, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn về phía thị vệ thống lĩnh. Thì ra Vũ Văn Mặc bị làm khó là vì chuyện này, thì ra Triệu Sơ và Tạ Nguyên có vẻ mặt đồng tình là vì chuyện này. Đáng tiếc, trù tính lâu như vậy, chờ đợi cơ hội lâu như vậy, cứ thế lại vuột mất rồi!
“Mời Vương phi đi theo ty chức một chuyến.” Thị vệ thống lĩnh này thấy Mộ Dung Thư trầm mặc, nên cất tiếng nói. Thái độ hắn cứng ngắc, tay đặt trên bội đao.
Khóe miệng Mộ Dung Thư gợi lên một chút tươi cười nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua bội đao của thị vệ.
Trong phòng còn sót lại vài người đều đưa mắt nhìn trên người Mộ Dung Thư.
Nhìn thái độ thị vệ thống lĩnh, dường như cũng không liên lụy đến Nam Dương Vương phủ, Thẩm trắc phi và Thẩm Oánh đứng ở phía sau cùng lúc thở một hơi nhẹ nhõm.
“Vương phi...” Hồng Lăng lo lắng nhìn về phía Mộ Dung Thư, sao có thể biến thành như vậy? Mộ Dung Tướng quân sao có thể thông địch phản quốc?
Thị vệ thống lĩnh này nhăn mày.
Mã hộ vệ tiến lên một bước nói với thị vệ thống lĩnh này: “Vương phi là chủ mẫu Nam Dương Vương phủ, nếu thống lĩnh muốn mang Vương phi đi, cũng phải được Vương gia đồng ý.”
“Tội danh thông đồng với địch phản quốc rất nặng, thánh thượng biết rõ việc này không có liên quan đến Nam Dương Vương, nhưng dù sao Nam Dương Vương phi chính là đích nữ của Mộ Dung Thu, quan hệ quá lớn. Mã hộ vệ vẫn nên không ngăn trở thêm, bằng không khó tránh khỏi rơi vào tội gây cản trở công vụ đấy.” Thị vệ thống lĩnh lạnh lùng liếc mắt nhìn Mã hộ vệ, lạnh giọng nói.
Hắn vừa dứt lời, Mộ Dung Thư liền ôn nhu nói với Mã hộ vệ: “Mã hộ vệ không cần nói nữa.”
Mã hộ vệ cụp mi thối lui sang một bên.
Mộ Dung Thư lại nhìn về phía thị vệ thống lĩnh này, lạnh giọng nói: “Tội thông đồng với địch phản quốc của phụ thân bản vương phi đã được chứng thực?” Bạn đang đọc tại
“Đã có nhân chứng vật chứng. Còn chưa tuyên án.” Thị vệ thống lĩnh trả lời.
“Hai năm trước bổn vương phi đã sớm gả nhập vào Nam Dương Vương phủ, mà quốc pháp Đại Hoa Quốc chúng ta, nữ tử xuất giá phải tòng phu! Hiện giờ bổn vương phi đích thị mang họ hoàng gia, ăn cơm hoàng gia, nếu bắt giữ bổn vương phi, định ra bổn vương phi có tội, vậy thì bổn vương phi suy nghĩ, hoàng thượng có tội hay không! Nếu hoàng thượng vô tội, toàn bộ hoàng gia đều vộ tội, bổn vương phi lại có tội gì? Há có thể để cho một tên thị vệ thống lĩnh nho nhỏ bất kính với bản vương phi? Khi nào thì, Đại Hoa Quốc có quốc pháp thế này?!” Mộ Dung Thư mắt lạnh nhìn bốn phía, giọng nói lạnh như hàn băng vang vọng khắp trong Trúc viên. Nàng hiểu rõ lúc này khí thể không thể yếu, tuyệt đối không thể nhận tội.
Quốc pháp Đại Hoa Quốc, trọng thần triều đình một khi phạm vào mưu phản, thông đồng địch phản quốc, cả nhà đều bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội! May mà không đến mức liên lụy cửu tộc. Nếu như liên lụy cửu tộc, lúc này nàng có nói nhiều lời đi nữa cũng vô dụng, chỉ có con đường chết. May mà... ở đây không có liên lụy cửu tộc như đã nói.
Lời này vừa nói ra, thị vệ thống lĩnh cùng đám thị vệ phía sau đều sửng sốt, cũng không dám làm hành động tiếp theo.
Mộ Dung Thư nhoẻn miệng cười, nói: “Nếu như muốn định bản vương phi có tội, phải nói rõ ràng, giảng minh bạch. Còn phải có thánh chỉ của hoàng thượng! Bằng không bản vương phi không theo cùng, không phục!”
Trong đại sảnh, nhất thời một mảnh yên tĩnh.
Thẩm Oánh hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thẩm trắc phi kế bên. Mộ Dung Thư đối mặt với biến cố lớn như thế mà có thể bình tĩnh đến vậy, nửa phần sợ hãi cũng chẳng có, trong lúc đó còn có thể nói mấy câu làm cho người ta kiêng kị, thật không khó tưởng tượng, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủn Thẩm trắc phi lại bại dưới tay Mộ Dung Thư.
Trong lòng Thẩm trắc phi run lên, lúc này nàng cũng không dám làm động tác gì, càng không dám nói chuyện, bằng không một khi liên lụy đến Nam Dương Vương phủ, nàng có hối hận cũng không kịp! Mọi việc đều có nặng nhẹ, lúc này, có lẽ hẳn là cùng đứng một bên với Mộ Dung Thư.
“Cưỡng từ đoạt lý (già mồm cãi láo)! Mộ Dung Thu là phụ thân của vương phi, không thể tránh thoát quan hệ. Xem ra ty chức đành đắc tội rồi!” Con ngươi thị vệ thống lĩnh tối sầm lại, rút trường đao bên hông chỉ lên trên trời, ánh sáng sáng loáng chỉ trực diện đến Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư mím môi, trên mặt vẫn bình tĩnh tươi cười vân đạm phong khinh. Thấy vậy, thị vệ thống lĩnh khẽ cau mày, vốn định hạ lệnh bảo thị vệ đứng bên mang Mộ Dung Thư đi, nhưng nhìn bộ dáng không e ngại của Mộ Dung Thư như thế, trong lòng nhất thời bồn chồn, mệnh lệnh này cũng không biết nên xuống hay không nữa.
Trong lúc do dự, một gã thị vệ trong đó đi lên nói: “Thống lĩnh, thuộc hạ chúng ta bất quá là chấp hành mệnh lệnh, nếu có chuyện cũng chắc chắn không liên lụy đến thân chúng ta, hiện giờ vẫn là hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn.”
Thị vệ thống lĩnh nghe vậy, đảo con mắt một vòng, điều chỉnh sắc mặt, ra lệnh: “Người đâu, mang Nam Dương Vương phi đi.”
Mộ Dung Thư bĩnh tĩnh vô ba, không hề run rẩy, thấy mấy người đang đến gần, trên mặt không hề tỏ ra sợ hãi. Lúc vài tên thị vệ đến gần nàng, nàng bước lên trước một bước, cười nhạt nói: “Đi thôi!” Cho dù lúc này nàng nói nàng không biết gì cả, cũng không thể thay đổi vận mệnh! Đại lao, chỉ sợ phải đi đến một lần rồi! Đáy mắt hiện lên một tia sáng lạ, Vũ Văn Mặc phải có động tác gì đó chứ?
Vài tên thị vệ này sửng sốt, vừa rồi là một bộ dáng không đồng ý, sao lúc này lại thay đổi thái độ rồi? Có điều nàng đã phối hợp thì càng tốt.
Mộ Dung Thư thong dong đi ra.
Trong một đêm tối yên tĩnh, một nữ tử mặt chiếc váy dài cánh sen chấm đất, vãn tóc mai cao cao, khuôn mặt thanh lãnh tuyệt mỹ, như gió đông lạnh lẽo, lọt vào mắt mọi người, trong lòng, tạo nên băng hoa lành lạnh.
“Vương phi! Không được, không thể đi!” Hồng Lăng sốt ruột hô, nước mắt đầy hốc mắt. Vươn tay như muốn bắt được Mộ Dung Thư. Sao có thể biến thành như vậy? Vương phi là người có thai, vào đại lao làm sao có người chiếu cố? Hơn nữa, nghe nói vào trong đại lao, chỉ cần là phạm nhân đi vào đều bị trượng hình!
Vương phi...
Nghe Hồng Lăng hô như thế, nữ tử thanh lãnh quay đầu cười: “Không có việc gì. Yên tâm.”
Đợi lúc đám thị vệ đội ngũ chỉnh tề, từng trận tiếng bước chân biến mất khỏi Trúc viên, mọi người trong đại sảnh mới phản ứng lại.
Thẩm trắc phi nhíu mày, nếu như theo hướng này, nếu Mộ Dung Thư có thể bị hình phạt, vậy nàng càng cao hứng. Nhưng hiện giờ Mộ Dung Thư lại có đích tử của Vũ Văn Mặc! Chuyện này khó giải quyết đây. Nếu như không muốn liên lụy đến Nam Dương Vương phủ, chỉ có khi... Đứa bé này không tồn tại! Đáy mắt hiện lên âm quang ngoan độc.
Bởi vì khẩn trương, nàng thuận tay cầm lấy một ly trà mát rót vào miệng.
“Nhị tỷ, tỷ đang uống chén trà vương phi uống!” Thẩm Oánh nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Thẩm trắc phi cầm cái cốc trà của Mộ Dung Thư uống.
Nghe vậy, Thẩm trắc phi sững sờ, cúi đầu nhìn lướt qua trà trong ly. Nhớ tới đây là ly trà tăng thêm hương liệu, nhíu nhíu mày nói: “Không sao.” Dược liệu nước trà này chỉ có tác dụng với cơ thể có thai, đối với người không có không ảnh hưởng gì.
“Tú Ngọc, lúc này Vương gia đang ở đâu? Trong vương phủ xảy ra chuyện lớn thế này, phải nhanh chóng cho người tìm được Vương gia!” Thẩm trắc phi lập tức quay đầu ra lệnh Tú Ngọc. Sau đó lại phân phó: “Chuyện này không được để lộ ra!”
“Dạ!”
Sau khi thấy Tú Ngọc rời đi, lông mày vừa dãn ra của Thẩm trắc phi lại nhíu chặt, sao phủ Tướng quân lại xảy ra loại chuyện này?
... ...
Trước cửa Vương phủ, thị vệ đang muốn ép buộc Mộ Dung Thư vào xe ngựa.
Lúc này, khoái mã chạy tới, một đường bụi cát tung bay, Vũ Văn Mặc mặc áo đen nhảy xuống lưng ngựa, chạy thẳng đến trước mặt Mộ Dung Thư.
Lông mi Mộ Dung Thư khẽ nâng, nhìn thấy Vũ Văn Mặc chạy đến trước mặt nàng, khẽ mỉm cười.
Con ngươi Vũ Văn Mặc lạnh như băng nhìn nàng, mặt mũi như được điêu khắc lúc này đầy vẻ phong sương. Made by dien'danl'equydon.com,...
Mọi người thấy Vũ Văn Mặc bỗng nhiên xuất hiện cũng ngẩn ra.
Thị vệ thống lĩnh kia đi tới ôm quyền nói: “Ty chức phụng lệnh hoàng thượng, mang những người liên can toàn bộ nhốt vào đại lao. Nói vậy Vương gia cũng đã biết chuyện Mộ Dung Thu thông đồng với địch phản quốc rồi. Mong Vương gia chớ làm ty chức khó xử.”
Nghe vậy, Vũ Văn Mặc quay đầu lạnh lùng quét mắt nhìn thị vệ thống lĩnh kia, lạnh giọng nói: “Câm miệng!”
Sắc mặt thị vệ thống lĩnh cương cứng, nhưng lại thật sự không dám tiến lên nhiều lời.
Vũ Văn Mặc đến gần Mộ Dung Thư, dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, ôm chặt Mộ Dung Thư vào trong ngực.
Mộ Dung Thư cũng sững sờ, hắn đây là....
Lúc nàng đang nghi ngờ, bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp chỉ hai người mới có thể nghe được: “Đừng lo lắng, nhớ lời của ta. Rất nhanh nàng sẽ trở lại. Cũng đừng quên, nàng là người có thai, có máu mủ của bổn vương.”
Thân hình Mộ Dung Thư run lên. Khi hắn buông nàng ra, cũng là lúc con ngươi bình tĩnh của Mộ Dung Thư dấy lên từng trận quang mang.
“Nếu Vương phi thiếu một cọng lông, bổn vương sẽ lấy mệnh các ngươi đến đền.” Vũ Văn Mặc nhìn về phía thị vệ thống lĩnh, giọng nói lạnh lẽo như băng ngàn năm, không chút nào che giấu sát ý.
Thị vệ thống lĩnh rợn cả người, đầu cúi thấp vào giữa ngực, vung tay lên, ra lệnh: “Đi!”
Sau khi Mộ Dung Thư lên xe ngựa, người đứng lại, xoay người, nhìn về phía Vũ Văn Mặc, khẽ nhếch khóe miệng, nở nụ cười tuyệt mỹ cất tiếng. “Cám ơn.”
Hai chữ giản đơn thoảng theo gió, ngực Vũ Văn Mặc bị tác động mạnh, như bị ngàn vạn châm đâm vào. Nếu như không có lý trí đang chống đỡ hắn, sợ rằng lúc này hắn đã bất chấp tất cả xông đến. Không thể, lúc này vạn lần không thể có bất kỳ sai lầm nào, nếu không, nàng sẽ không đơn giản như vào đại lao như thế.
“Vào cung.” Hắn nhìn ra phía sau phân phó.
... ....
Đại lao.
Hun hút, ẩm ướt, tối tăm.
Sau khi Mộ Dung Thư đến đại lao, mới phát hiện đại lao cổ đại còn khinh khủng khiếp hơn khi thấy trên TV nhiều. Vừa mới bước vào, bên tai đã có âm thanh thảm thiết bi thống gào thét, cùng đó chóp mũi cũng tràn đầy mùi máu tươi.
Ánh mắt nàng lướt qua chỗ nào, đều có thể nhìn thấy các nữ phạm nhân trong đại lao, áo quần không đủ che thân, xanh xao vàng vọt, còn có người trên người có vết lở loét thối rữa.
Mộ Dung Thư khép hờ mắt, bắt đầu dao động. Nhìn thấy trên truyền hình đã thấy thảm lắm rồi, nhưng khi nàng tận mắt nhìn thấy, mới cảm thấy thật chấn động, một cảm giác rung động!
Vì nàng là Nam Dương Vương phi, tuy lúc này vì bị phủ Tướng quân liên lụy mà bị nhốt vào đại lao, nhưng, nàng có thai, trưởng ngục theo mệnh lệnh thị vệ thống lĩnh, an bài nàng vào một nhà lao gọn gàng sạch sẽ.
Mới vừa đi vào nhà lao, bên tai liền truyền đến tiếng động xiềng xích bị khóa lại. Mộ Dung Thư nhíu mày, ngồi xuống giường, sau đó mới ngẩng đầu đánh giá tình hình bốn phía. Phần đông nữ tử phủ Tướng quân, hẳn đều là bị nhốt trong đại lao này. Lúc nàng đang đánh giá xung quanh, một nữ tử dán người vào thanh chắn gỗ, gọi: “Vương phi.”
Nghe tiếng, Mộ Dưng Thư quay đầu lại nhìn, phát hiện trong đại lao phía bên phải chứa khoảng hai ba mươi người, bởi vì nhiều người, đều chen lấn ở cùng một chỗ.
Nữ tử mở miệng gọi là nữ nhân tóc dài xõa vai, có chút hỗn loạn, khuôn mặt trắng bệch, là khuôn mặt Mộ Dung Thư quen thuộc, đúng là Ngũ cô nương Mộ Dung Nguyệt!
Mộ Dung Thư đi qua, ngồi một bên, thần sắc thoáng nghiêm túc mở miệng hỏi: “Mọi người đều bị giam giữ ở đây hết sao?”
Tuy Mộ Dung Nguyệt xuất thân thứ nữ, nhưng chưa từng chịu qua khổ sở, từ nhỏ đã sống trong nhà cao cửa rộng, lúc nào đã thấy qua cảnh tượng thế này, bị dọa sợ khóc không biết bao lần, luôn muốn tìm nơi nương tựa, nghe được câu hỏi của Mộ Dung Thư, vội vàng trả lời: “Ưm, lúc đang ăn cơm tối, một toán binh lính chạy vào phủ Tướng quân, bắt tất cả mọi người nhốt vào đây, ngay cả hạ nhân cũng không buông tha. Vương phi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Những người đó nói phụ thân thông đồng với địch phản quốc, muốn tịch thu tất cả tài sản cả nhà chúng ta giết kẻ phạm tội, Lục muội rất sợ.”
“Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì, chờ tra ra rõ ràng thì tốt rồi.” Mộ Dung Thư cười trấn an. Người trước mặt Mộ Dung Thư bất quá chỉ mười bốn tuổi, dien dan'lê'quý'đôn, đã phải trải qua chuyện tàn khốc thế này, sao có thể không sợ hãi đây! Nhưng mà, lúc này nàng muốn biết nhất chính là Lý thị thế nào rồi!
Mộ Dung Nguyệt mở to đôi mắt ngập nước nhìn Mộ Dung Thư, hỏi lại: “Thật vậy sao? Thật sự không có việc gì sao?”
Mộ Dung Thư cười gật đầu, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Mẫu thân đâu?”
Nghe vậy, trong mắt Mộ Dung Nguyệt lại đầy nước mắt, nhìn Mộ Dung Thư, không biết phải mở miệng thế nào.
Ngồi bên người nàng Mộ Dung Ngọc nhìn về phía Mộ Dung Thư khóc nói: “Sau khi quan binh chạy vào phủ Tướng quân nói rõ mọi chuyện, lúc đó mẫu thân liền nghẹt thở, mất rồi!”
Cái gì! Mộ Dung Thư trợn tròn hai mắt, tâm run lên, Lý thị đã chết! Cứ như thế mà chết! Vốn nghĩ bà còn có thể sống thêm mấy tháng, vì chịu không nổi đả kích đêm nay mà chết!
“Cái thân thể kia của phu nhân, sớm nên chết rồi, có điều phu nhân thật đúng là biết lựa chọn khi nào nên chết, cố ý lúc này mới chết, còn được miễn đi tai ương lao ngục đấy! Phu nhân thực là may mắn quá!” Trong nhà tù truyền đến giọng nói điêu ngoa khắc nghiệt.
Ánh mắt sắc bén Mộ Dung Thư liếc nhìn qua, giọng nói cực kỳ quen thuộc, mặt mũi cũng rất quen thuộc, đúng là Nhị di nương bị đuổi ra phủ Tướng quân! Bà ta cũng bị tóm vào đây!
Nhận thấy ánh mắt nhìn qua của Mộ Dung Thư, Nhị di nương nhướng nhướng mày, cười lạnh nói: “Nhìn cái gì chứ, ta nói có cái gì không đúng sao? Nàng ta sớm nên chết đi! Ngươi còn xem ngươi là Nam Dương Vương phi sao? Hiện giờ còn không phải giống như chúng ta bị giam giữ trong đại lao à?”
Bây giờ đều bị nhốt vào trong đại lao tối tăm không nhìn thấy ánh mặt trời, Mộ Dung Thu lại bị định tội thông đồng với địch phản quốc, nơi nào còn có đường đi ra! Lúc trước Nhị di nương còn có khả năng sẽ kiêng kị Mộ Dung Thư, nhưng từ khi bị đuổi ra khỏi phủ Tướng quân, tất nhiên bà ta đã kết thù với Mộ Dung Thư, cho nên, nếu bây giờ không nói ra lời điêu ngoa cay độc, thì lúc nào được nói?
“Vương phi, phụ thân là tìm được ở phủ đệ Nhị di nương, cho nên Nhị di nương cũng bị bắt vào.” Mộ Dung Nguyệt bám vào bên tai Mộ Dung Thư, nhẹ giọng nói.