Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Chương 92: Chương 92: CHƯƠNG 89




Mộ Dung Thư nghe vậy, mắt lạnh nhìn qua, thì ra là Mộ Dung Lâm! Chắc hẳn lần trước sau khi nàng ta bị đuổi ra vương phủ về phủ tướng quân, không được Mộ Dung Thu chào đón, cho nên chỉ mới một đoạn thời gian đã gầy đến phát run, hơn nữa nói chuyện còn điêu ngoa cay nghiệt, Mộ Dung Thư chỉ lạnh lùng liếc nàng ta một cái, không đáp lại lời nào. Tình hình hôm nay đã thế, khua môi múa mép thì có ích gì ? Không nên lãng phí nước miếng, lãng phí tinh thần nữa.

Huống chi lúc này nàng đang lo lắng thi thể Lý thị có an bài thỏa đáng hay không? Hôm nay phủ Tướng quân không có ai lo chuẩn bị hậu sự cho bà, đừng nói cứ thế để bà nằm lạnh trên đất không có ai đến trông nom?

“Vương phi, có phải rất nhanh Vương gia sẽ tới đây cứu tỷ đi ra ngoài không?” Giọng nói Mộ Dung Nguyệt hơi khàn khàn hỏi. Bây giờ nàng thực sự rất sợ, nghe nói họ sẽ bị chặt đầu, nàng thật không muốn chết đâu.

“Ta cũng không biết.” Mộ Dung Thư đưa mắt nhìn sang nàng ta, nhẹ giọng trả lời. Nhìn ra được Vũ Văn Mặc đang gặp khó khăn, mặc dù không nói ra miệng, nhưng trong khoảng thời gian này chắc hắn cũng đang âm thầm cố gắng. Nhưng cuối cùng phủ tướng quân vẫn rơi vào kết cục như vậy.

Mộ Dung Lâm vừa nghe không nhịn được cười lạnh nói: “Nam Dương Vương làm sao có thể đắc tội hoàng thượng vì ngươi chứ? Ngươi cứ chờ kết cục giống chúng ta thôi! Nếu chúng ta bị bêu đầu, ngươi cũng như thế. Nếu như chúng ta bị đưa đến quân doanh làm quân kỹ, ngươi cũng sẽ vậy thôi! Chỉ sợ rằng đến lúc đó cái người đã từng làm Nam Dương Vương phi có thể sẽ bị giày vò chết trước chúng ta không chừng! Thử hỏi có binh lính nào không muốn biết tư vị Vương phi kia chứ?”

Có lẽ cảm thấy sắp chết đến nơi, cũng không còn gì phải sợ, nên Mộ Dung Lâm cũng không giữ mồm miệng nữa.

Trong phòng giam các ma ma bà tử nghe lời vô vị này còn đỡ, nhưng các cô nương chưa gả đầu tiên là mặt đỏ lên, sau đó đợi nghe rõ lời Mộ Dung Lâm nói, thân hình không nhịn được run lên một cái, sắc mặt cũng trắng bệch.

Nhị di nương nhân cơ hội mắng: “Đến lúc đó chẳng phải cũng không khác gì kỹ nữ sao? Một đôi tay ngọc ngàn người gối, thân phận còn thấp hơn bọn ta!” Bà cũng không biết xảy ra chuyện gì, rõ ràng đã bị đuổi khỏi phủ tướng quân rồi, nhưng vẫn bị bắt vào, sớm biết như vậy, sau khi bà bị đuổi ra ngoài, cũng không dùng thủ đoạn đi quyến rũ Mộ Dung Thu nữa! diễn đàn Lê Quý Đôn,l

Mộ Dung Thư quét mắt lạnh lùng nhìn Nhị di nương và Mộ Dung Lâm, nhìn thấy hai người mang vẻ mặt dữ tợn lạnh lùng, nhếch miệng cười khinh miệt, cũng không để ý đến, cứ để cho các nàng trổ tài miệng lưỡi đi.

Thấy Mộ Dung Thư như thế, Nhị di nương và Mộ Dung Lâm càng phát hỏa hơn. Không ngờ Mộ Dung Thư lại có thể duy trì bình thản đến thế, bị người nhục mạ như vậy, thế mà không hề tức giận, vẫn cứ hời hợt như cũ.

“Ngươi đừng nằm mơ! Mặc dù lúc trước ngươi là Nam Dương Vương phi, nhưng bây giờ ngươi đã không phải nữa! Mộ Dung Nguyệt, nàng ta đã không còn là Nam Dương Vương phi rồi, đừng nói ngươi đang nghĩ muốn lấy lòng nàng để cầu một con đường sống nha! Nàng ta hôm nay cả bản thân còn khó bảo toàn nữa là, cầu xin nàng ta còn không bằng tiết kiệm chút hơi sức, chờ cầu xin người hành hình đấy!” Mộ Dung Lâm nghiến răng mắng, hình như mắng thành nghiện, nên nhìn về phía Mộ Dung Nguyệt gầm lên một tiếng.

Lời của nàng từng tiếng rơi xuống, bốn phía liền liên tiếp vang lên tiếng kêu khóc. Ai cũng không muốn thừa nhận, nhưng đành thừa nhận, họ cũng không sống lâu nữa!

Mộ Dung Nguyệt khóc rống: “Sao lại biến thành như thế này? Ta không muốn chết đâu!”

Mộ Dung Ngọc ôm Mộ Dung Nguyệt khóc thành một đoàn. Trong phòng giam ma ma bà tử di nương cũng vì sợ mà không nhịn được khóc thút thít. Cho dù ai đều không thể tiếp nhận biến cố bất thình lình này, mới vừa rồi các nàng không khóc là vì họ nghĩ có lẽ còn có khả năng đi ra khỏi phòng giam, nhưng bây giờ, Mộ Dung Lâm nói ra mấy câu đã dập tắt hi vọng của bọn họ, hi vọng tan biến, kế đến chính là khủng hoảng, cầu mong được sống.

Tiếng khóc của mọi người dẫn ngục tốt đến đây, ngục tốt (cai tù) phẫn nộ quát: “Khóc lóc gì chứ! Ồn chết đi được. Còn khóc thì cho gia hình các ngươi!”

Vừa nghe gia hình, mọi người cắn răng không dám khóc thành tiếng. Bọn họ bị giam ở chỗ này một canh giờ, chính mắt đã nhìn thấy các phạm nhân cứng đầu cứng cổ chịu hình phạt thê thảm khó coi đến thế nào, lập tức còn ai dám khóc nữa?

Mấy phạm nhân trong phòng giam khác cũng đưa mắt nhìn sang, ánh mắt mỗi người bọn họ đều là u tối, không thấy trong đó chứa đựng bất cứ cảm tình nào, Mộ Dung Thư nhìn thấy vậy lòng cũng run lên. Đây là ánh mắt tuyệt vọng chờ đợi tử vong khinh khủng đáng buồn đến nào? Đánh thẳng vào tâm của nàng!

Mộ Dung Lâm tròn mắt nhìn Mộ Dung Thư, đã đến tình cảnh này, sao Mộ Dung Thư vẫn có thể trấn định như thế! Trên vẻ mặt nàng không thấy được nửa phần e ngại! Đáng ghét.

“Mộ Dung Thư, đều là tại ngươi, mới làm hại Tam cô nương điên như thế. Hiện giờ ngay cả ta nàng cũng không nhận ra.” Ở trong góc phòng giam, một vị phụ nhân ôm lấy Mộ Dung Tuyết đang cười khúc khích điên điên khùng khùng trách móc Mộ Dung Thư.

Nhìn sang, thì ra là Tam di nương, Mộ Dung Thư khẽ nhíu mày, không ngờ nhân duyên của nàng lại kém như vậy, thế nhưng đã đắc tội nhiều người như thế, đầu tiên là Nhị di nương, Mộ Dung Lâm, Mộ Dung Tuyết, cuối cùng là Tam di nương này!

Có điều, nàng không hối hận. Mộ Dung Tuyết rơi vào tình cảnh ngày hôm nay đều là tự mình gieo gió gặt bão. Mà Nhị di nương và Mộ Dung Lâm từ lúc bắt đầu chính là ở phe đối lập, nàng không có tâm tư dư thừa để ý đến bọn họ.

“Vương phi...” Mộ Dung Ngọc nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung Thư tối lại, có chút đồng tình gọi một tiếng. Hôm nay sợ rằng người khó qua nhất chính là tỷ ấy, mẫu thân mất rồi, còn có thai, kết quả vẫn bị nhốt ở nơi này.

“Mộ Dung Thư thấy con ngươi đầy lo lắng của Mộ Dung Ngọc, cười nhẹ nói: “Không cần vội, hôm nay còn chưa có phán quyết, tất cả đều chưa định tới đâu.” Mặc dù không biết nói thế nào, biết rõ đây không phải là tội danh có thể dễ dàng thoát được, nhưng Mộ Dung Thư tin tưởng, Vũ Văn Mặc sẽ cứu nàng. Đồng thời, nàng cũng không muốn nhận thua như thế! Đôi mắt đen lặng lẽ lướt qua cái bụng bằng phẳng, nếu lợi dụng tốt, thật có thể miễn trừ tội chết.

Có lẽ bởi vì Mộ Dung Thư vốn không để ý đến bọn họ, Nhị di nương, Tam di nương, Mộ Dung Lâm không còn sức lực, nên không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn ác ngoan (hung ác ngoan độc) nhìn Mộ Dung Thư, ánh mắt này dường như muốn giết chết Mộ Dung Thư, nhưng các nàng càng tức giận, Mộ Dung Thư lại như gió nhẹ nước chảy không cho là đúng thì càng muốn kích thích nàng, để cho nàng càng tức giận không thôi. Cái này giống như mới vừa rồi hai người bọn họ như đang mắng mình vậy, căn bản không đau không nhột, Mộ Dung Thư nửa điểm phẫn nộ cũng không có! Cực kỳ đáng hận mà!

Mộ Dung Thư vỗ vỗ đầu Mộ Dung Nguyệt và Mộ Dung Ngọc, dịu dàng cười nói: “Dựa vào cột nhắm mắt nghĩ ngơi một chút đi. Hiện giờ ở trong phòng giam, sợ rằng muốn uống nước cũng khó, đừng quá lãng phí nhiều tinh thần.”

Lời này vừa nói ra, ba người Nhị di nương mở to mắt ngây người, chẳng trách không để ý đến bọn họ! Thì ra là sợ không có nước .... Uống...ng!

Lạnh lùng nhìn lướt qua hoàn cảnh bốn phía, không khí quá mức ngột ngạt, phòng giam quá âm u, mục nát, mùi máu tươi lại quá nồng đậm, Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày sau đó ngồi trở về dựa vào vách tường, so với giường các phòng giam khác cũng coi như sạch sẽ hơn. Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, thầm nghĩ, tối nay cũng sẽ không có biến cố gì mới, lúc này, nàng phải hảo hảo suy nghĩ một chút bước tiếp theo nên làm thế nào. Nếu như dùng chuyện có thai để thoát thân, vậy thì, cũng sẽ không tránh khỏi sẽ có đại phu bắt mạch cho nàng, nhưng chuyện này dù sao là giả, làm sao có thể lừa gạt người ta?

Đang lúc Mộ Dung Thư nhíu mày suy nghĩ làm thế nào giải quyết vấn đề khó khăn, bên tai thế nhưng truyền đến tiếng cười dâm đãng của một nam nhân, còn có âm thanh xé rách y phục, còn có da thịt đụng chạm vào nhau, từng đợt sóng nước dập dềnh! Duy chỉ có thiếu thanh âm nữ nhân dâm đãng, thậm chí một tiếng cũng không có.

“Xảy ra chuyện gì thế? Sao phòng giam nữ tử lại có tiếng nam nhân?”

“Nhìn bên kia, người nam nhân kia đang để cơ thể cưỡi lên người một nữ nhân! Nữ nhân kia sao vẫn không nhúc nhích?” Người chưa bao giờ trải qua chuyện thế nhân lại có số tuổi nhỏ nhất Mộ Dung Ngọc nhìn cách phòng Mộ Dung Thư hai ba cái phòng giam nhìn thấy phòng giam kia, hỏi.

Tứ di nương ôn nhu hàm xúc nhìn sang, nhìn thấy tình cảnh này, lập tức che đôi mắt Mộ Dung Nguyệt và Mộ Dung Ngọc, phân phó: “Không cho nhìn.”

Mộ Dung Nguyệt và Mộ Dung Ngọc không hiểu, muốn tránh thoát ra, nên vừa đẩy tay Tứ di nương, vừa nói: “Tứ di nương, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đó là tình yêu nam nữ! Không ngờ bên trong phòng giam lại vẫn còn có thể xảy ra chuyện thế này.” Tam di nương đưa cổ nhìn sang, khóe miệng cũng nổi lên ý cười dâm đãng, che miệng cười cười. ''

Mộ Dung Nguyệt và Mộ Dung Ngọc vừa nghe, vội nhắm chặt hai mắt, cũng không dám giãy giụa nữa!

“Cái này, cái này, cái này, không biết xấu hổ!” Mặt Mộ Dung Ngọc trở nên trắng bệch mắng người.

Mộ Dung Lâm lạnh lùng nhìn sang bên kia, cười lạnh nói: “Trong phòng giam phạm nhân đều là tử phạm, ai còn muốn quản mấy chuyện này. Muốn phong lưu khoái hoạt, cho ít bạc vào là được ngay.”

Mộ Dung Thư chầm chậm mở mắt, mắt lạnh nhìn về phía truyền ra âm thanh dâm dục kia. Dưới ánh nến có thể nhìn thấy, người cưỡi trên người nữ tử kia ước chừng khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, dáng người nổi bật, có điều làn da có hơi vàng vọt khô héo. Nam nhân kia lại có vẻ rất khoái hoạt cười rất dâm đãng.

Về phần những người khác ở bên cạnh vây xem, mặt lại không biểu cảm, dường như loại chuyện này ở trong phòng giam là thường hay diễn ra, chẳng có gì lạ! Tuy đây là chuyện hoan ái xấu hổ cho người nhìn thấy!

Mộ Dung Thư nói không nên lời lúc này đang có cảm giác gì, có điều cảm thấy bỗng nhiên như bị hàng vạn con kiến châm chích. Chỉ trong vòng một canh giờ ngắn ngủi, có thể để nàng bỗng chốc đối mặt với chuyện người ta xấu hổ nhất. Mở to mắt, nàng biết, đây là tình hình phổ biến nơi này, cũng là chuyện bất kể kẻ nào cũng không thể thay đổi được. Cũng giống như từ xưa đến nay, thường thấy tham quan, nhưng mà chưa bao giờ có thể diệt sạch.

Dần dần, thanh âm càng lúc càng nhỏ, nam nhân kia gầm nhẹ một tiếng, tay cầm lấy đại vật nhét vào trong quần, chán ghét nhìn nữ nhân nằm trên mặt đất đang trần như nhộng, chán ghét mắng: “Càng ngày càng không thú vị, lúc này mà còn làm bộ dáng của hoa khôi Hồng Nguyệt lâu! Chẳng trách được lại rơi vào tình cảnh ngày hôm nay!”

Nàng kia từ dưới đất ngồi dậy, mặc quần áo vào làm như không có chuyện gì xảy ra. Mà nam nhân kia thấy thế, lại đưa tay nắm chút bộ ngực nữ tử kia, cười dâm đãng một tiếng sau đó rời đi.

Mộ Dung Thư đưa mắt nhìn vào nữ tử kia, dưới ánh nến lờ mờ, gò má nữ tử kia vẫn rất hoàn mỹ, chẳng trách là hoa khôi thanh lâu. Nhíu nhíu mày, lạnh nhạt thu hồi tầm mắt.

Nhưng lúc này đã là đêm khuya, coi như phòng giam có lạnh lẽo ươn ướt cỡ nào, mùi ẩm mốc khó chịu làm người ta khó tiếp nhận cỡ nào, nhưng vẫn khó có thể xua đi cơn buồn ngủ.

Khi ngày hôm sau tỉnh lại, đã cảm thấy trên người rất ẩm ướt, trong lúc mơ hồ còn có thể nghe thấy trên người có mùi mốc meo.

Đúng lúc ngục tốt đến đưa cơm, trong phòng giam quy định, mỗi ngày các phạm nhân chỉ có thể ăn hai bữa. Dường như mỗi bữa ăn đều là các thức ăn có chút ôi thiu, làm người ta khó có thể nuốt nổi. Người ở phủ tướng quân vì hôm qua mới vừa vào đại lao, nhìn thấy bánh màn thầu và mấy loại rau quả có chút vàng chút đen thì bỗng cau mày, oán trách. “Đây là thức ăn thiu! Heo còn không ăn thức ăn thiu! Vậy sao có thể đưa chúng ta ăn?”

Đặc biệt là Nhị di nương là hoan hỉ nhất, cho dù bị đuổi ra phủ tướng quân, bà trải qua mỗi ngày cũng rất thoải mái. Hiện giờ vào đại lao, phải ở nhà lao âm u ẩm ướt, đồ ăn là thức ăn thiu thối, tất nhiên bà không tiếp nhận được! Một bát bánh màn thầu và rau quả đưa đến trước mặt, thật sự làm người ta nôn mửa.

Ngược lại, ngục tốt đến đưa cơm cho Mộ Dung Thư, bưng khay nhẹ tay nhẹ chân đặt trước cửa phòng giam, một trận mùi hương ngào ngạt bay thẳng đến chóp mũi, đưa mắt nhìn, trên khay tổng cộng có 3 loại thức ăn. Rau xanh, thịt gà, thịt heo, thịt cá mười phần phong phú. Ngục tốt này cung kính cười với Mộ Dung Thư nói: “Bẩm Nam Dương Vương phi, đồ ăn này nọ đều là Nam Dương Vương nhờ chúng ta chuẩn bị, nếu vương phi có gì không hài lòng cứ mạnh miệng đề xuất, lúc cơm chiều ta lại sửa đổi chút.”

Nghe vậy, Mộ Dung Thư cau mày nhìn qua, nàng thấy ngục tốt này dè dặt cẩn trọng nhìn nàng, bộ dáng này chỉ sợ Mộ Dung Thư nói không thích.

Mộ Dung Thư không nói, cũng không đi tới bưng khay lên.

Mấy người ở phòng giam khác đã thật lâu chưa ăn qua đồ ăn phong phú như vậy, lập tức khi nghe thấy được, nhanh chóng ghé vào cột gỗ nhà tù, duỗi thẳng cổ ngửi hương vị.

Mộ Dung Thư thấy thế nhíu nhíu mày. Nhìn thấy ba món ăn và chén cơm nóng bốc lên hơi nóng, trong mắt chợt lóe lên tia lạnh lùng.

“Vương phi, tỷ không ăn sao?” Mộ Dung Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, tối hôm qua còn chưa kịp ăn cơm đã bị bắt tới, hiện giờ mới sáng sớm bụng đã đói kêu vang, thức ăn các nàng đều là cơm thiu, nhìn liền không cách nào nuốt nổi, lại nhìn thấy trước cửa phòng giam của Mộ Dung Thư tỏa ra mùi thức ăn, nhất thời hai mắt tỏa sáng.

Mộ Dung Thư rời ánh mắt khỏi đám đồ ăn, lắc đầu cười nhạt nói: “Ta không đói.”

“Ngục tốt này mắt mù rồi, lúc này còn lấy lòng nàng ta! Mắt thấy đều cùng nhau đầu rơi xuống đất, có lấy lòng thì được cái gì? Chắc là mắt bị mù!” Nhị di nương từ từ đến gần phòng giam Mộ Dung Thư, vừa mở miệng than thở mắng.

Mộ Dung Thư nghe vậy liếc mắt nhìn qua, lạnh giọng nói: “Câm miệng!”

Nhị di nương nghẹn lời, đôi mắt trừng lớn nhìn Mộ Dung Thư, không thể ngờ được ngày hôm qua Mộ Dung Thư còn lười phản ứng lại lúc này sẽ mở miệng, hơn nữa chỉ đơn giản hai chữ liền có thể chấn nhiếp như vậy, làm nàng ta trong nhất thời không biết nên nói cái gì, vừa rồi khi nhìn thấy ánh mắt đó, nàng ta còn thập phần sợ hãi.

“Ngũ muội rất đói bụng, Vương phi có thể cho Ngũ muội ăn chút không?” Vẻ mặt Mộ Dung Nguyệt đầy chờ mong nhìn Mộ Dung Thư, cầu xin.

Con ngươi đen tuyền Mộ Dung Thư chợt lóe, vừa muốn cự tuyệt. Lại thấy Mộ Dung Lâm đã duỗi tay, cầm khay thức ăn trước cửa phòng Mộ Dung Thư mang qua! Nàng vừa định ngăn cản, Mộ Dung Lâm đã bưng cơm lên ăn hai ngụm, còn cầm lấy chân gà lên cắn.

Một bên Mộ Dung Nguyệt bĩu môi cũng đứng dậy đi lấy đùi gà, Mộ Dung Thư thấy thế, lạnh lùng quát: “Không được ăn!”

Nàng vừa dứt lời, chỉ thấy Mộ Dung Lâm ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, “Đau quá đi! Trong cơm này có độc!”

Đôi mắt Mộ Dung Thư rũ xuống, cực lỳ lạnh lẽo. Quả nhiên trong đồ ăn có độc.

“Đây là chuyện gì? Làm sao có thể có độc?” Nhị di nương thấy Mộ Dung Lâm lăn lộn trên đất, sợ hãi la lên.

Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Mộ Dung Thư, đồ ăn này là của nàng, hiển nhiên, là có người muốn mạng của nàng ấy! Thế nhưng Mộ Dung Lâm lại thành kẻ chết thay nàng!

Mộ Dung Lâm lăn lộn vài vòng, miệng liền sùi bọt mép, thất khiếu (mũi, tai, mắt, miệng) chảy máu, rất nhanh liền không còn hơi thở. Nhị di nương nhào lên thi thể Mộ Dung Lâm, gào khóc: “Lâm nhi!”

Mộ Dung Nguyệt vì quá sợ hãi liên tục lui về phía sau, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư.

“Đều tại tiện nhân nhà ngươi! Trong ngày thường đắc tội với người, hiện giờ đã vào đại lao mà còn có người đến hại ngươi. Lâm nhi chết thật thảm mà. Lâm nhi thế mà làm kẻ chết thay ngươi! Ngươi là cái đồ hỗn trướng, ngươi hại người không ít a!” Nhị di nương nhào lên trên người Mộ Dung Lâm, quay đầu lại mắng Mộ Dung Thư.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư dường như vẫn chưa nghe thấy lời nói của Nhị di nương, toàn bộ lực chú ý của nàng đều trên khay thức ăn kia. Sau khi ngục tốt đưa đồ ăn tới, cái thái độ cung kính cẩn thận kia khiến nàng có chút hoài nghi. Chính là không nghĩ tới, lúc nàng đang chần chờ. Mộ Dung Lâm lại làm kẻ chết thay nàng.

Là ai? Nhân dịp cơ hội lần này muốn mệnh của nàng?!

Đang lúc còn nghi hoặc, một nữ ngục tốt dẫn một nam tử mặc áo bào trắng cùng một nam tử mặc áo choàng đỏ tím diêm dúa lẳng lơ đi vào nhà giam.

Nam tử áo bào trắng và nam tử diêm dúa lẳng lơ vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người. Ánh mắt như lang như hổ của mọi người đuổi theo hai người bỗng nhiên xuất hiện này.

Mà Mộ Dung Lâm chết khiến cho chấn động, cũng bởi vì hai người này xuất hiện mà bị quên lãng.

Dù sao, nam tử áo bào trắng hoa lệ bức người, phong thái bức nhân, thế gian hiếm thấy. Vừa thấy liền biết, chắc chắn người này cũng là người quyền quý cực điểm, mọi người hít thở cũng không dám hít sâu. Dù sao trong phòng giam này đều là nữ nhân, gặp được nam tử như trích tiên như thế, ánh mắt tất nhiên là bám chặt không buông.

Nam tử mặc áo choàng tím lẳng lơ tà mị, con ngươi ba quang liễm diễm như có thể câu được hồn phách con người, làm người ta không dám nhìn thẳng.

Theo ánh sáng từ nóc nhà chiếu tới, Mộ Dung Thư khép nửa mắt nhìn về hai người đang đi đến phòng giam của nàng.

Triệu Sơ, Tạ Nguyên.

Sao bọn họ lại đến đây?

Nữ ngục tốt bày thái độ hèn mọn khom người đưa hai người đến trước cửa phòng giam Mộ Dung Thư.

Sau khi Tạ Nguyên nhìn thấy Mộ Dung Thư, nhíu mày ai oán nói: “Nơi này thật không phải là nơi người ở, Vương phi yên tâm, không tới mấy canh giờ, Vương gia sẽ đích thân đến đón ngài về vương phủ.”

Trong lòng Mộ Dung Thư cười lạnh, thì ra là như vậy.

“Không phải nói Vương gia đối ngươi thập phần sủng ái sao? Sao vương gia không ngăn trở quan binh đến bắt ngươi vào đại lao? Còn trơ mắt nhìn ngươi chết? Mộ Dung Thư, không thể ngờ được cuối cùng dòng chính nữ nhà ngươi cũng theo nhóm thứ nữ chúng ta rơi vào kết cục như nhau.” Nhị di nương ở bên cạnh người có sắc mặt trắng bệch, thân hình gầy gò của Mộ Dung Lâm, mạnh mẽ đứng dậy, vươn ngón tay chỉ Mộ Dung Thư, ngoan thanh mắng.

Triệu Sơ đứng cách một thước bên ngoài phòng giam, mỉm cười nhìn Mộ Dung Thư, khuôn mặt đẹp bức người trong lúc nhất thời mọi người nhìn về phía hắn đều hoảng thân. “Vương phi khỏe không?”

Mộ Dung Thư cười nhìn hai người, không thể tưởng được lúc nàng đang sa sút, hai người bọn họ lại có thể đến thăm nàng, cảm thấy thật ấm áp, gật đầu trả lời: “Ta tốt lắm.” Bạn đang đọc truyện của diễn /đàn/Lê'quý Đôn.

Nghe vậy, con ngươi trầm tĩnh như nước của Triệu Sơ lóe lên một cái, cũng lướt qua một gian phòng giam khác nhìn thấy Mộ Dung Lâm trúng độc chết đi, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh. “Vậy là tốt rồi. Sợ vương phi không quen thức ăn trong đại lao, nên cố ý cho bà tử trong phủ làm chút điểm tâm đưa đến, may là vẫn không trễ.”

Trong lúc nói chuyện, người hầu đi theo sau hai người liền giao hộp thức ăn cho nữ ngục tốt, nữ ngục tốt lập tức mở cửa phòng giam, đưa hộp đựng thức ăn cho Mộ Dung Thư.

Sau khi Mộ Dung Thư nhận được, Tạ Nguyên chớp chớp con ngươi đen ba quang liễm diễm (sóng nước lao xao), cười nói: “Hiện giờ Vương phi nhưng là người có thai, đừng có ăn đồ sai lầm gì. Thức ăn bên trong hộp thức ăn này chính là vương gia cố ý giao phó. Bảo đảm vương phi ăn xong, có thể tiêu hết phiền chán trong lòng. Còn có thuốc dưỡng thai, vương phi nhất định phải uống.”

Nghe vậy, Mộ Dung Thư mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong có một chén cháo trắng, một đĩa đựng dưa cải, một đĩa thủy tiên bao (bánh bao chiên), còn có một chén thuốc đen tuyền đang bốc hơi nóng. Bỗng nhiên, trước mắt sáng ngời. Thuốc dưỡng thai! Vũ Văn Mặc quả nhiên đã sớm ra tay! Đều nghĩ giống như nàng!

Khóe miệng lập tức hàm chứa chút tươi cười nhàn nhạt, thuốc dưỡng thai này, bất quá chính là một loại thuốc có thể làm cho người ta sau khi uống xong trong vòng mười ngày, nhìn sẽ giống như có dấu hiệu mang thai vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.