Chinh Phục Cô Nàng Song Tử

Chương 5: Chương 5: bình yên trước cơn giông!




Reeng....

-Kết thúc buổi học hôm nay,ngày mai chúng ta bắt đầu học thực tập chiến giả,tuần sau khảo sát thực chiến!Emar gấp sách bước ra khỏi lớp.

-Tiểu Ly dậy...dậy!Cậu có dậy không thì bảo?

Hic hai ngày nay mình chưa ăn gì không gọi tiểu Ly dậy được mình phải ngồi đây sao!no...no...Sena lắc lắc đầu quay sang bấu víu tay cô,gõ lên mặt bàn:

-Tiểu Ly xinh đẹp,cậu dậy đi,chúng ta đi ăn được không tớ đói lắm!

Cô mở mí mắt nặng trỉu nhìn qua làn sương trong mắt nhìn vào vật thể đang dính chặt vào cánh tay mình đưa tay đẫy nhẹ ra,càng đẫy sao càng ghì chặt nhỉ.Mở choàng mắt,thì ra là cô bạn mới quen:

-Gì vậy?

-tớ đói!Sena phụng phịu,hai má ửng hồng nhìn cô.

-Tự đi mà ăn,làm mất cả giấc ngủ của tớ!Vươn tay ngáp dài cô lại bắt đầu nhắm mắt ngủ tiếp.

-Tiểu Ly...hic...hiccc..tớ chỉ là sợ cậu đói thôi mà!dậy đi ăn cùng tớ đi.Níu lấy tay cô mắt sena long lanh sắp khóc.

-Thôi tớ đầu hàng!Cô giơ tay đầu hàng vô điều kiện,haizz từ trước tới nay xung quanh cô chỉ là những người a dua nịnh hót,chưa ai quan tâm cô như thế này!Sena là người đầu tiên,cô bạn ngây thơ.

Cô đứng dậy bước ra khỏi bàn hướng thực đường bước đi.

Sena hồi hồn,bất chợt ánh mắt buồn khi nãy băn khoăn,nhìn lại bàn đã trống không thì quay đầu thấy cô khuất bóng sau cánh cửa lớp,xua tay vứt suy nghỉ sau lưng hét lên:

-Tiểu ly,đứng lại cậu chờ tớ với!Sena vội vàng chạy theo cô.

-Chị à!con người xuất hiện ngat trong 1lớp học quí tộc thế này không chấp nhận được!

-Đúng đó chị,cô ta thật đáng khinh và kinh tỡm,mới ngày đầu vào học lại a dua theo con nhỏ thổ thần tập sự đó nữa..

-Cô ta còn khinh bỉ nhìn chị như thế lấy uy nghiêm hiệu trưởng cùng với hội đồng ra ép chế chị,chị lại để yên cho cô ta!

Koner đưa tay mân mê đôi đỏ mộng của mình nhìn về hai ả evant làm hai ả run run:

-chúng...chúng...emm...nói sai ạ!

-Haha...không các ngươi nói đúng!Nhưng bây giờ chưa phải lúc.xoay tròn lọn tóc trong tay Koner nhẹ nhàng nói:

-Thứ ta cần là sự thống khổ của cô ta,trò mèo vờn chuột lúc nào cũng thế,hãy cho con mồi chơi thong thả vui vẻ,sau đó kéo con mồi xuống từng nấc thang một và cuối cùng là địa ngục,thứ cô ta phải trả khi đắc tội ta...haha...

Bóp nát cây bút trong tay,mắt Koner trở nên đen thẫm xoáy sâu nhìn về phía cô rời khỏi,mắt lộ ra những tia ngoan tâm.

Hai ả evant run cầm cập nhìn vị chủ nhân của mình thầm nghỉ may mắn không phải là con mồi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.