Chinh Phục Sói Hoang Yêu Nghiệt

Chương 10: Chương 10: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân




Trong một căn nhà bị bỏ hoang,...

Tuệ Vi mơ mơ màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy một trận choáng váng quay cuồng, theo bản năng muốn đưa tay lên day huyệt thái dương một lát liền lại phát hiện tứ chi bị trói chặt bằng dây thừng. Chậc, cô không khỏi cười khổ một tiếng, đúng là số nhọ nồi mà...

Liếc mắt nhìn khắp một lượt xung quanh, Tuệ Vi chán nản lầm bầm:

-”Thật đúng là vô lương tâm, ngay cả một chỗ sạch sẽ cũng không cho mình ngồi được sao...”

Những bức tường theo thời gian đã bị mưa gió, nắng gắt làm cho nứt nẻ, sơn trên tường đều đã bong tróc từng mảng lớn, làm lộ ra hàng gạch nhợt nhạt bên trong. Trên nền đất ẩm thấp phủ đầy rêu xanh cùng bụi bặm, bộ đồng phục của cô sớm đã bị bụi bẩn cùng đám rêu làm cho tàn tạ.

Cô khẽ nhích đến gần phía tường một chút, lấy sức xát mạnh dây thừng lên mép tường.

Thời gian, không biết đã trôi qua bao lâu, cổ tay Tuệ Vi đã trầy xước, rớm máu. Chỉ nghe “phựt” một tiếng, cái dây thừng chó má kia cuối cùng cũng đứt, rơi xuống đất. Tiếp tục loay hoay tháo dây thừng trên chân, cô rốt cuộc cũng đã được giải thoát một chút.

-”Có ai ở ngoài không?”- Tuệ Vi hét lên

Phía bên ngoài là một bãi cỏ dại rậm rạp, um tùm. Khoảng vài chục tên ăn mặc phá cách, ngông cuồng tụ tập uống rượu, hút thuốc. Nghe thấy tiếng Tuệ Vi, một tên liền hung ác cười:

-”Nó tỉnh rồi, mày vào xem đi.”

Hai tên vẻ mặt hung hãn, bặm trợn nghe theo phân phó mà tiến về phía căn nhà hoang cách đó không xa.

-”Lão đại, con nhỏ đó xử thế nào?”- Thanh niên nhuộm tóc xanh đỏ, nịnh nọt hỏi

Người được gọi là “Lão đại” kia, nhếch mép trả lời:

-”Trước tiên cứ giữ mạng cho nó đã, đợi con nhỏ Kha Yên giao tiền xong, chúng ta liền có thể toàn quyền xử nó.”

Cả đám nghe xong, không khỏi haha cười gian trá cùng xấu xa. Bọn chúng chính là bọn lưu manh chuyên cướp giật, giết người, lại nghe đồn có tiền án hiếp dâm và buôn bán ma túy. Lần này, Kha Yên quả thật đã điên rồi nên mới dây dưa với bọn này....

Lại nói đến nữ chính của chúng ta, nghe tiếng mở khóa lách cách liền đề phòng lùi ra xa một chút. Hai tên lưu manh, thân hình vạm vỡ bước vào, ánh mắt hưng phấn nhìn 'con mồi béo bở' trước mắt, bộ dạng đến là ghê tởm. Bởi vì bọn chúng không tham gia bắt cóc Tuệ Vi nên không biết cô biết Taekwondo, không chút đề phòng xấn xổ đi tới. Liền bị Tuệ Vi một cước đá hộc máu, phải lui ra sau mấy bước. Hiển nhiên, từ xưa tới nay, mèo chả bao giờ phải đề phòng chuột, nhưng mà xem ra lần này bọn chúng đã gặp phải một con chuột cường hãn rồi.

-”Mày dám đánh bọn tao?! Cũng không có nghĩ xem mình đang ở trong tình huống nào đi.”

Một tên tức giận, mắt đỏ ngầu rống to

Tuệ Vi mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói:

-”Tôi muốn ra ngoài.”

-”Nói dễ nghe nhỉ? Xem mày có bản lĩnh đó không đã.”

Thanh âm ồm ồm khó chịu vang lên trong căn nhà hoang. Tuệ Vi không nói hai lời, nhanh chóng đánh cho bọn chúng không ngóc đầu dậy nổi. Hừ, có cái gì tốt đâu, chỉ được cái to xác.

Cô quang minh chính đại mà bước ra ngoài, lục trong túi lấy ĐT ra. Ôi chúa ơi, còn có 5% pin! Không suy nghĩ lâu, cô chụp ảnh tòa nhà lại, sau đó gửi bừa vào số Nhược Hy. Máy vừa báo “đã gửi tin nhắn” thì đồng nghĩa luôn sập nguồn. Được rồi, đành dựa vào vận may vậy!

Hàn Nhược Hy phóng xe trên đường, đột ngột nhận được tin nhắn không đầu không cuối của Tuệ Vi, trong đầu đảo qua một lượt bản đồ khu này. Người làm ăn, phải luôn nắm chắc địa hình trong tay thì mới có thể thành đại sự. Trong thoáng chốc, anh tăng tốc dần lên, hướng khu đất hoang mà lao tới.

____________________________________________________Giải phân cách___________________________________________________________

Đám người lưu manh ngồi một thoáng thấy hai tên được cử đi xem xét không có động tĩnh gì liền đồng loạt nhíu mày nghi hoặc. Tên “lão đại” hừ nhạt phân phó:

-”Tụi mày đi xem một chút.”

Vài tên bặm trợn gật đầu, tiến về hướng ngôi nhà nhốt Tuệ Vi. Đi được mấy bước thì ở phía sau vang lên giọng nói thanh lãnh của Tuệ Vi:

-”Khỏi đi xem, tôi đã ở đây rồi.”

Tên “lão đại” đánh giá Tuệ Vi một lượt từ đầu đến chân, mỗi ánh mắt đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng, khiến cho Tuệ Vi trong lòng có chút ghê tởm.

-”Ra được rồi sao? Cũng có bản lĩnh lắm.”- Sau một hồi nhìn ngắm, hắn giễu cợt nói

-”Nếu như tôi không có bản lĩnh thì sẽ dám đến đây gặp các người sao?”

Tuệ Vi khinh bỉ trả lời

Cả đám lưu manh haha cười lớn, hoàn toàn không xem Tuệ Vi vào mắt.

-”Nói hay lắm, lát nữa bị đánh thì đừng trách chúng tao không nhường nhịn phụ nữ.”

Không tiếp tục đôi co, cả đám đồng loạt xông vào Tuệ Vi. Chỉ có nắm đấm mới giải quyết được vấn đề lúc này.

Thời gian, không biết đã trôi qua bao lâu...

Máu, không biết đã chảy từ bao giờ...

Ý thức, cũng mơ hồ mà mất đi....

Chỉ là, bóng dáng của anh giống như luôn luôn ở đó, bất ngờ xuất hiện, ôn nhu bảo hộ cô. Trong giây phút ấy, lòng cô khẽ rung động. Cả thế giới dường như chỉ còn lại một người....Hàn Nhược Hy....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.