Chinh Phục Sói Hoang Yêu Nghiệt

Chương 8: Chương 8: Ghen Tị




Địa điểm ghé chân đầu tiên của ba người là một quán phở bò, hì hì, cũng không thể trách nữ chính của chúng ta được, sáng ra không ăn sáng nên giờ bao tử làm loạn nha. Mà Nhược Hy đối với cô thập phần sủng nịnh, cho nên cũng không quan tâm việc mình vừa ăn sáng cách đây ít phút, ngoan ngoãn mà đi vào trong quán. Chỉ có Kha Yên là khó chịu, đi đâu không đi lại vào cái quán bẩn thỉu này, hừ!

Tuệ Vi gọi hai tô phở vì Kha Yên không muốn ăn, sau đó không khách sáo mà cầm đũa, bộ dáng thành thục gắp mì đưa vào miệng. Mặc dù ăn cô ăn rất vội vàng nhưng vẫn không mất đi vẻ tao nhã, đáng yêu vốn có. Nhược Hy yên lặng ngắm cô ăn, trong mắt một mảnh nhu tình ấm áp khiến cho Kha Yên vừa ghen tị vừa kinh ngạc.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, giữa Tuệ Vi và Nhược Hy như được bao bọc bởi thứ không khí ngọt ngào, ấm áp. Một thế giới chỉ có hai người bọn họ, Kha Yên ghét cảm giác này, cảm giác ả chính là người thừa thãi, dù ra sức vùng vẫy cũng không thể xen vào giữa hai người kia. Nhưng mà ả rất không cam tâm, sự cố gắng của ả không thể vô ích vậy được, cho nên Kha Yên rất ngọt ngào mà đề nghị:

-” Tuệ Vi, Hàn Thiếu gia, buổi tối có thể cùng nhau đi chợ đêm không? Tôi biết gần đây có một Yến hồ rất đẹp, tối nay sẽ mở hội chợ.”

Tuệ Vi đương nhiên đồng ý, cô là tuýp người thích náo nhiệt nha, chợ đêm vui như vậy, không đi hơi lãng phí. Nhược Hy mặc dù rất không muốn đi nhưng bởi vì Tuệ Vi đã đồng ý nên anh cũng đành miễn cưỡng gật đầu chấp thuận. Để cô một mình đi ra ngoài buổi tối rất nguy hiểm a, chưa kể hội chợ còn là địa điểm tụ tập rất nhiều sắc lang. Haizzz, thật là không yên tâm mà...

-”Vậy bây giờ chúng ta giải tán hả?”- Tuệ Vi hồi lâu mới lên tiếng

-”Đúng vậy, chúng ta chuẩn bị đồ đạc để tối tụ tập nha!”- Kha Yên ôn nhu cười nói

-”Được, nhưng là chuẩn bị cái gì nha?”- Tuệ Vi mắt sáng rỡ hỏi

-”Thảm và thức ăn, chúng ta sẽ trải xuống bờ hồ.”

Tuệ Vi mơ mơ hồ hồ gật đầu, sau đó cùng với Kha Yên và Nhược Hy trở về trường học.

___________________________________________Ta là giải phân cách____________________________________________

Cuối cùng cũng tới buổi tối, Tuệ Vi hồ hởi chạy đến chỗ Nhược Hy, vừa hay hắn cũng vừa bước ra ngoài. Cô rạng rỡ cười:

-”Hy, chúng ta đi thôi!”

-”Ừ.”- Nhược Hy ấm áp cười, bước chân bất giác nhanh hơn một chút, tiến đến gần Tuệ Vi

Tuệ Vi rất tự nhiên mà vòng tay của mình vào tay của anh,(Hạ Thảo: Ây nha, ta đã nói Vi Vi rất đơn thuần ngây thơ rồi mà ^^). Thân hình Nhược Hy thoáng chốc cứng ngắc nhưng rất nhanh đã trở lại một bộ dạng lạnh nhạt như cũ, nhưng mà tâm đã nhè nhẹ xao xuyến cùng gợn sóng.

Kha Yên nhìn bóng hai người khoác tay thân mật dần đi tới, trong lòng càng thêm ghen tị nhiều hơn, răng nghiến chặt vào nhau, tức muốn ói máu. Nhưng bên ngoài vẫn giữ bộ dáng ôn nhu, thiện lương, tươi cười chào hỏi:

-” Hai người đến rồi, chúng ta mau đi thôi.”

Nhược Hy gật nhẹ đầu, không thèm để ý đến Kha Yên, lạnh nhạt sóng vai cùng Tuệ Vi về phía trước. Kha Yên hai mắt hằn lên những tia máu hận thù, vị trí đó, đáng lí ra phải là của ả mới đúng. Vì cớ gì một con nhỏ mới đến lại có thể dễ dàng đoạt mất của ả như vậy chứ! Ả không cam tâm, thật sự rất không cam tâm!

Sau khi trải thảm xuống bờ hồ, Nhược Hy thanh âm dịu dàng nói với Tuệ Vi:

-”Chúng ta đi tham quan chợ đêm một lát nhé?”

-”Được!”- Tuệ Vi vui vẻ gật đầu

Hai người kẻ xướng người họa, hoàn toàn không để ý Kha Yên đang giận sôi máu đứng bên cạnh, mặc dù cố gắng kiềm chế nhưng xem chừng mặt đã biến dạng khó coi thế nào rồi. Không đúng, phải đính chính lại là chỉ có Tuệ Vi là thật sự quên mất Kha Yên, còn Nhược Hy chính là nhắm mắt làm ngơ a~ Anh như nào lại không thấy tia hận thù trong mắt ả? Nhược Hy khinh thường cùng chán ghét nhất chính là loại nữ nhân 'khẩu phật tâm xà' như Kha Yên đây.

Ba người nổi bật nhất trong đám người tham gia hội chợ đêm. Đi đến đâu cũng gặp ánh nhìn xoi mói, Tuệ Vi đâm ra khó chịu, con người a, thật khó hiểu, chỉ cần nhìn thấy ai nổi trội hơn mình liền tìm cách xoi mói người đó, kiểu như 'tìm xương trong trứng' vậy đó.

-”Hy, con gấu bông kia thật đẹp, anh bắn xuống cho em đi!”- Tuệ Vi mắt sáng rỡ nhìn con gấu bông to thật to, trên cổ thắt một chiếc nơ đỏ xinh đẹp trên quầy hàng

-”Được.”- Nhược Hy sủng nịnh xoa đầu cô, chậm rãi đi đến quầy bắn súng, bộ dạng vô cùng thành thục, chuyên nghiệp mà bắn một cái, hoàn hảo lấy được con gấu bông đáng yêu kia

-”Hy, anh thật giỏi!”- Tuệ Vi vui mừng đón lấy con gấu, sùng bái khen ngợi

Kha Yên khinh thường cười lạnh lẩm nhẩm:

-”Thật trẻ con.”

Tuệ Vi bởi vì đã đi khá xa nên không nghe thấy, nhưng không có nghĩa là Nhược Hy cũng không nghe thấy, anh lạnh lùng cúi người, ghé sát vào tai Kha Yên. Mùi hương thanh lãnh nam tính của anh phả vào cổ ả, rất gần, rất gần, làm cho Kha Yên tim đập bình bịch loạn xạ. Nhưng lời mà anh nói ra lại khiến cho ả lòng đau nhói:

-”Vẫn còn tốt hơn loại hai mặt giả dối như cô.”

Kha Yên thật sự đã không thể chịu đựng được nữa, vờ đau đầu mà bỏ về trước. Khi ả lướt qua Tuệ Vi, làm cho cô có cảm giác gió lạnh thấm vào tận xương tủy. Ui, đâu có gió đâu? Nhược Hy từng bước tiến tới gần cô, hơi chần chừ chút, sau đó hạ quyết tâm, mặc dù có chút cứng ngắc nhưng là vẫn thân mật quàng tay qua vai Tuệ Vi. Cô có chút ngạc nhiên, nhưng là rất biết hưởng thụ, toàn thân vùi vào người Nhược Hy.

Lại nói đến Kha Yên, bị cơn ghen chi phối, âm thầm tính toán cách thức để có thể thắng Tuệ Vi trận chung kết tới, vị trí Phó CLB sẽ tạo điều kiện cho ả có nhiều thời gian bên cạnh Nhược Hy hơn. Vì vậy, dù sử dụng thủ đoạn gì cũng phải thắng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.