Thấm thoắt đã một thời gian, với thành tích học tập khá ổn định của mình, Tuệ Vi đã thành công thi vào Đại học A danh tiếng, nơi mà Hàn Nhược Hy đang học năm cuối. Di Ân cho dù cố hết sức cũng chỉ có thể đỗ vào một trường bình dân, nhưng bởi vì muốn học cùng cô thì ít mà muốn ngắm trai đẹp thì nhiều cho nên hừng hực khí thế hạ quyết tâm năm sau sẽ thi đỗ trường Đại học A.
Đại học A- thiên đường của sinh viên, đặc biệt là nữ sinh. Không chỉ có khuôn viên rộng lớn, hoa lệ với những giáo viên ưu tú và những trang thiết bị hiện đại mà còn được mệnh danh là “xứ sở mỹ nam”, nam sinh ở đây không chỉ đẹp mà còn có trí tuệ cao thâm ( thi đỗ được vào trường này là đủ hiểu IQ cao thế nào rồi nhá), gia cảnh nếu không phải rất khủng bố thì cũng là quý tộc. Haizz, năm nay đột nhiên xuất hiện một tạp chủng là cô, gia thế vô cùng bình thường, Tuệ Vi rùng mình tưởng tượng cảnh một đám nữ sinh ăn mặc thời trang vây quanh mình, trở thành “nạn nhân bị bạo hành học đường” đầu tiên trong trường. Mà khoan, thậm chí còn phá kỉ lục thế giới “chưa học buổi nào đã bị hành hung chấn thương nghỉ học dài hạn”
Ack! Trí tưởng tượng phong phú, HaHa....Cô phẩy tay một cái trước mặt mình, nắm chặt lấy hành lí, tiến về khu kí túc xá nữ. Vào Đại học, xác định không về nhà một thời gian.
Bạn cùng phòng của cô có 2 người. Một là Châu Khải Dĩnh, tính tình hòa đồng, hoạt bát, có sở thích biến thái là sưu tập xác động vật chết để quan sát quá trình phân hủy. OMG!!Thật đáng sợ!
Hai là Phi Thủy, lúc nào cũng thực hiện chính sách “thiên kim tiểu thư cao quý nho nhã”, trước mặt người ngoài thì ăn nói nhỏ nhẹ, lạnh lùng đoan trang.Hừ, sau khi ở cùng một thời gian thì mới phát hiện cô bạn này “ăn như hổ uống như rồng”, đặc biệt thích xem phim hành động bom tấn Mỹ và nghe nhạc Rock.
Được rồi, cô không biết kết bạn, lúc nào cũng chơi với mấy người quái dị. Cô thừa nhận, nhưng bọn họ đều rất tốt. Di Ân mặc dù nói nhiều, nóng nảy bộp chộp nhưng rất quan tâm cô, cô biết tất cả những gì nhỏ làm đều là vì cô. Khải Dĩnh và Phi Thủy cũng vậy, bọn họ đều quan tâm, bảo vệ cô, không hề kì thị thân phận khác biệt. Cho nên, Tuệ Vi cảm thấy mỗi ngày đều rất hạnh phúc....
______________________________________________________________Ta là giải phân cách___________________________________________________________
Hàn Nhược Hy lật đống hồ sơ học sinh, tay xiết chặt lấy tờ hồ sơ của Dương Tuệ Vi. Năm nay hạ điểm đỗ tiêu chuẩn xuống một chút, không ngờ cô lại đỗ dễ dàng như vậy, xem ra anh quan tâm hơi thừa thãi rồi. Nhưng mà thôi không sao, có thể mỗi ngày được nhìn thấy cô là được rồi...
CLB báo chí của Đại học A đột nhiên được khai trương thu hút rất nhiều sự chú ý, đặc biệt trưởng câu lạc bộ lại là Hàn Nhược Hy, cho nên chỉ trong một ngày đã nhận được rất nhiều đơn xin gia nhập.
-”Thiếu gia, cậu muốn nhận ai?”- Vĩ Cường là người hầu riêng của anh, thay anh làm tất cả những việc anh không thích làm
-”Dương Tuệ Vi.”- Anh mắt không rời máy tính, lười biếng đáp.
-”Chỉ mình cô ấy thôi sao? E là không thỏa đáng.”
-”Cô ấy sẽ làm phó CLB, cho nên việc nhận ai vào thì cứ để cô ấy tự quyết định.”
Lời của Thiếu gia là thiên mệnh, nghe thì sống, chống thì chết. Cho nên ngay chiều hôm ấy, Tuệ Vi được mời đến ClB báo chí. Cô đứng trước cánh cửa lớn, lịch sự gõ cửa.
-”Mời vào.”- Vĩ Cường hòa nhã nói.
Đợi sau khi cô ngồi đối diện với anh, Vĩ Cường mới nhanh chóng đi pha trà.
-”Em là Tuệ Vi?”- Anh hỏi, bộ dạng đúng kiểu”biết rồi còn giả vờ”
-”Vâng. Hôm nay anh Hàn gọi em tới là có việc gì ạ?”
-”Gọi anh là Nhược Hy.”- Anh nghiêm túc chỉnh sửa
-”A...Vâng, anh Nhược Hy.”- Cô luống cuống sửa lại
Trán Nhược Hy dãn ra, thập phần thỏa mãn nói:
-”Anh muốn em trở thành phó CLB.”
-”Sao? Em ạ!?”- Cô kinh ngạc hỏi lại
-”Ừ, bài luận văn của em làm rất tốt, lí lẽ sắc bén, dẫn chứng thuyết phục, cho nên em là lựa chọn phù hợp nhất cho chức vụ này.”
-”Em rất cảm ơn sự đánh giá cao của anh. Nhưng nếu không đưa ra một bằng chứng thuyết phục thì mọi người sẽ không chấp nhận đâu ạ.”
-”Ồ, việc này thì em phải tự giải quyết thôi. Bây giờ anh có việc phải đi rồi, xin phép nhé.”
Nhược Hy cười dịu dàng, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô
Vĩ Cường nhìn một màn vừa rồi mà ngơ ngẩn, cô gái này thật là đặc biệt, lại có thể thu hút sự chú ý của Thiếu gia.
-”Thiếu gia, chờ tôi với!”- Cậu la lên đuổi theo Nhược Hy đến cửa liền bị anh chặn lại
-”Cậu ở lại hỗ trợ cô ấy.”- Anh lạnh lùng phân phó
Vĩ CƯờng á khẩu, tủm tỉm cười:
-”Thiếu gia, không phải cậu yêu rồi chứ?”
-”Từ lúc nào mà cậu trở nên nhiều chuyện như vậy hả?”- Anh thẹn quá hóa giận, trừng mắt một cái rồi bỏ đi