Tô Lê dường như cảm thấy mình bị Giang Thần Hy làm cho tỉnh lại, cô mệt nhọc mở mắt, ngón tay Giang Thần Hy nhẹ nhàng vuốt ve má Tô Lê.
Bởi vì cô hơi sốt nên má phiếm hồng, cô mơ màng nhìn Giang Thần Hy, chớp mắt, khàn khàn hỏi: Đây là đâu?
Giang Thần Hy cụp mắt cười khẽ: Em nói xem?
Tô Lê cảm thấy đầu óc hơi chóng mặt, thực sự là không thể suy nghĩ thấu đáo, cô nhắm nhắm mắt, ngẩng đầu nhìn trần nhà, trời đất quay cuồng.
Giang Thần Hy nhìn cô, hôn nhẹ lên môi cô, nhiệt độ cơ thể cô rất cao, vừa rồi Giang Thần Hy mớm cho cô chút nước, nên hiện giữa môi và răng của cô còn lưu lại cảm giác mát lạnh.
Mà Giang Thần Hy sau khi chà chà môi cô nhưng không cảm thấy cô cự tuyệt thì liền xâm nhập lãnh thổ.
Tô Lê nặng nề ừm một tiếng, đẩy anh ra, nhưng cô vừa dùng lực thì Giang Thần Hy lại hôn sâu hơn. Mà cô thì đang sốt cao, đầu óc không tỉnh táo, cô cự tuyệt hai câu xong thì dưới sự tấn công mãnh liệt của Giang Thần Hy liền từ từ luân hãm...
Giang Thần Hy thấy vậy thì lật người, vây cô trong lòng mình, nhiệt độ cơ thể không bình thường làm kích thích mỗi dây thần kinh trong cơ thể anh.
Anh hôn nhẹ môi cô, khẽ cắn vành tai, mặc dù anh không phải là một cầm thú điên cuồng, nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi cô. Một đêm giày vò, không nỡ, không thể tách rời.
Cả hai người đều đầy mồ hôi. Tình dục qua đi, Giang Thần Hy nhìn cô gái bé nhỏ đã mệt đến mức thiếp đi trong lòng mình, không nhịn được cười khẽ, cảm thấy bản thân đúng là cầm thú.
Nửa đêm, Tô Lê dần hạ sốt, cô co người trong lòng của Giang Thần Hy, ngủ yên tĩnh như một chú mèo con. Giang Thần Hy áp cô trong ngực mình, hôn khẽ trán cô, trầm giọng nói: Ngủ đi.
Ngày thứ hai khi Tô Lê tỉnh lại, nhìn xung quanh, không ngờ bản thân đang ở trong căn hộ của Giang Thần Hy. Tô Lê đi chân trần xuống đất, cả người mệt mỏi vô lực, ê ẩm. Đây là triệu chứng bình thường sau khi sốt.
Cô nắm tóc mình, luôn cảm thấy hôm qua còn xảy ra chuyện gì nữa. Cô cũng cảm thấy tối qua mình và Giang Thần Hy có gì đó, nhưng lại như giả như thật.
Nói ra cũng buồn cười, giống như tình tiết cẩu huyết trong phim, chuyện mình làm ra cũng không nhớ. Nhưng đúng là cô không nhớ rõ, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Cô dẫm lên tấm thảm mềm mại, bước xuống lầu.
Yo, thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi sao?. Tô Lê nhìn thím Trương đang ôm đống đồ được giặt sạch khô vừa lấy về, cười nói: Thím Trương. Thím Trương cười để quần áo trên tay xuống sô pha, cười nói: Tôi có hầm cho cô chút cháo. Hôm qua khi thiếu gia ôm cô về làm tôi sợ chết khiếp. Sao có thể sốt cao như vậy chứ, giờ đỡ hơn chưa? Dứt lời đã bê một bát cháo nóng hổi đến trước mặt cô.
Tô Lê giơ tay tiếp nhận bát cháo uống một ngụm, cả người lập tức cảm thấy ấm hẳn lên: Đã không sao rồi”.
Thím Trương nhìn Tô Lê thở dài, nói: Sau này phải chú ý đến bản thân, làm gì có chuyện đóng phim mà đóng bạt mạng vậy chứ, trời lạnh như vậy mà ướt như chuột lột, không sinh bệnh mới lạ. Tối qua tôi nhìn thấy thiếu gia rất lo lắng.
Tô Lê nhìn bà, muốn nói gì đấy nhưng không biết nói gì, gật đầu, nói: Vâng. Đúng rồi, Giang thiếu đâu?.
Thím Trương nói: Thiếu gia đến công ty có việc, nói tối mới quay lại, thiếu phu nhân buổi tối có muốn ăn gì không, thím Trương làm cho cô?
Tô Lê uống một ngụm cháo, cười nói: Không cần đâu, tôi lát nữa sẽ về, không cần phiền phức đâu.
Thím Trương sững sờ, sau đó thở dài một cái nói: Thiếu phu nhân, đừng trách bà già này nói nhiều. Tôi nhìn ra được là thiếu gia cũng khá quan tâm cô, vợ chồng trẻ cãi nhau hết giận rồi thôi, đâu đến nỗi phải li hôn, đúng không?
Tô Lê nhìn thím Trương, cũng không biết phải giải thích thế nào, hít sâu một hơi rồi cũng không muốn nói nhiều.
Ăn sáng xong, vì quần áo của cô tối qua đã bị Giang Thần Hy vứt đi, mà quần áo ở đây cũng đã mang đi hết, nên cô gọi điện cho Hoa Hoa, nhờ cô ấy mang quần áo cho cô.
Nhưng mà Hoa Hoa mang quần áo đến thì Giang Thần Hy đã trở lại rồi.
Tô Lê uống thuốc xong thì cả người trở nên nặng nề, cô vùi người ở sopha mơ màng ngủ.
Giang Thần Hy giơ tay xoa trán cô, hít sâu một hơi: Đừng gắng gượng nữa, lên lầu ngủ. Ngoan. Tô Lê hơi mở mắt ra, nhìn nhìn anh. Giang Thần Hy nhẹ nhàng vén tóc trước trán cô, tay xoa xoa trán, trầm giọng nói: Ngoan, nghe lời, đừng loạn nữa, ân?
Tô Lê không phải loại người ngại khôt, nhắm mắt lại, co người lại theo bản năng tìm tư thế thoải mái ngủ tiếp.
Giang Thần Hy nhìn cô, khoé miệng hơi cong lên, bình thản nói: Như vậy mới ngoan.
Dứt lời, anh liền xoay người hỏi Hoa Hoa bên cạnh: Mấy hôm nay cô ấy không đi làm rồi chứ? Hoa Hoa gật gật đầu, vội vàng trả lời: Không có, không có. Cô ấy đã quay xong hết các vai của mình rồi, sau đó không còn việc nào nữa rồi.
Hoa Hoa là người biết nhìn mặt làm việc, cô lập tức trả lời sự thực.
Giang Thần Hy ừm một tiếng, bình thản nói: Không còn chuyện gì nữa, cô trở về nghỉ ngơi đi.
Hoa Hoa lập tức vâng một tiếng rồi rời đi, trước khi rời đi còn nhìn Tô Lê đang co người nằm trên sopha, lại nhìn Giang Thần Hy, rồi đi ra phía cửa cửa.
Thím Trương tiễn cô ra ngoài, trước khi đi lại quay lại nhìn một lần nữa. Cô cảm thấy bộ dạng Giang Thần Hy giống như một giây sau là sẽ lao vào ăn tươi nuốt sống Tô Lê vậy.
Nhưng cuối cùng vẫn là không cách nào khác rời đi.
Gần đến tết, Giang Thần Hy cũng không bận lắm, cũng không phải họp hành nhiều, vừa khéo cuối tuần, anh liền sắp xếp ở nhà chăm sóc Tô Lê bị sốt cao.
Cũng không giày vò lắm, sau khi uống thuốc Tô Lê liền ngủ một mạch từ sáng đến tối.
Ngủ một ngày một đêm, trong khi ngủ thì người toát ra đầy mồ hôi, cuối cùng cũng hạ sốt. Tô Lê nhìn Giang Thần Hy đang đút cháo cho mình, cười cười nói: Thật không nhìn ra, hoá ra Giang thiếu cũng biết chăm sóc người khác.
Giang Thần Hy nhìn cô, khoé miệng hơi cong lên, nói: Em chỉ cần ngoan ngoãn một chút, sau này chúng ta sẽ sống tốt đẹp.
Nhưng mà Tô Lê cũng không nói gì.
Lúc này, điện thoại của Giang Thần Hy vang lên.
Thím Trương cầm điện thoại đến cho anh, anh nhìn nhìn, cau mày.
Tô Lê nhìn anh, giơ tay muốn lấy cái thìa trong tay anh, nhưng Giang Thần Hy lại hình như không muốn bỏ ra, anh nhận điện thoại Ân, vâng.
Anh bình tĩnh nghe đầu dây kia nói gì đó, mặt anh từ đầu đến cuối đều không cảm xúc, cuối cùng, anh ừm một tiếng, bình thản nói: Được, tôi biết rồi. Dứt lời liền tắt điện thoại.
Giang Thần Hy để điện thoại xuống lại xúc một ít cháo cho Tô Lê, chậm rãi bón cho cô.
Tô Lê nhìn anh, hỏi: Nếu có chuyện thì anh đi xử lý đi.
Giang Thần Hy bình thản nói: Tối hôm nay, Giang gia có tiệc gia đình.
Tô Lê ho hai tiếng, bình thản nói: Sao lắm tiệc gia đình vậy, hai hôm trước không phải vừa này giỗ gì sao?
Giang Thần Hy bình thản nói: Không biết, trong nhà đều là ý của ông nội. Nói rồi chúng ta đều trở về.
Tô Lê cười cười, nói: Em cũng phải trở về sao?
Giang Thần Hy bình thản nói: “ Tối nay chúng ta không về lại đây nữa, em sức khỏe không tốt, tối nay ngủ lại bên đó.”
Tô Lê cũng không quan tâm, bình thản cười, nói:” Được, em không vấn đề.”
Giang Thần Hy nhìn cô, cũng không nói gì.
Tô Lê hơi ho, cả đường đều mất tinh thần dựa vào ghế, nhìn điện thoại trong tay, lướt weibo, rồi lại trầm mặc không nói.
Giang Thần Hy nhìn cô, nói: “ Có tin gì không?”
“ Còn không phải đều là tin đó sao?” Tô Lê khàn khàn nói.
Giang Thần Hy cười khẽ một tiếng, giơ tay lấy đi điện thại trong tay Tô Lê, tiện tay vứt một bên, nói: “ Đừng suốt ngày cắm mặt vào điện thoại.Thực không hiểu phụ nữ bọn em, ngày nào cũng cầm điện thoại, có gì đáng xem đâu.”
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, sau đó không tự chủ bật cười, nói: “ Giang thiếu, sao lại có cảm giác anh thay đổi rất nhiều.”
Giang Thần Hy nhìn cô cũng không nói gì.
Thực ra, sự cách biệt tuổi tác cũng là một trong những mâu thuẫn của họ.
Giang Thần Hy chưa bao giờ sẽ nghĩ đến việc li hôn, cũng có thể là do liên quan đến tuổi tác.
Hai người trên đường bập bõm nói mấy câu, cũng không có nội dung rõ ràng, cuối cùng cũng đến Giang gia.
Sau khi dừng xe xong, Tô Lê dựa vào lòng Giang Thần Hy đi vào trong.
Giang Thần Hy kêu quản gia cho người sắp xếp phòng để Tô Lê nghỉ ngơi.
Trong phòng khách rộng lớn, cả nhà lớn bé đều có mặt, nhưng lại không thấy có bác trai và bác gái, cũng không thấy Giang phu nhân, nhưng lại nhìn thấy con gái lớn và con rể của bác trai.
Bọn họ cũng khách sáo, yên tĩnh ngồi một bên.
Giang Hạo Đông đeo tai nghe, rung chân, căn bản không quan tâm Giang Thần Hy và Tô Lê.
Nhưng mà có vẻ bình thường quan hệ anh chị em họ rất lạnh nhạt nên nhìn thấy nhau cũng không chào hỏi.
Nhưng mà nhìn sắc mặt của họ, có vẻ cũng không ra sao. Tô Lê ho khẽ hai tiếng ngồi xuống, Giang Thần Hy giơ tay xoa xoa trán cô, nhẹ nhàng hỏi: “ Không sao chứ?”
Tô Lê không chút cố kỵ dựa vào lòng anh, nhắm mắt lại: “ Buồn ngủ quá, muốn ngủ.”
Ngồi bên cạnh, con gái của bác gái hỏi nhỏ: “ Cô không sao chứ? Sắc mặt kém quá.”
Tô Lê cười cười nói: “ Không sao, trúng gió thôi, cảm ơn chị họ quan tâm.”
Cô ta cười cười nói: “ Dù sao thì còn lâu mới đến bữa ăn, không thì tôi đưa cô lên lầu nghỉ ngơi nhé.”
Tô Lê cười cười nói: “ Không cần đâu, dựa một lát là tốt rồi.”
Hiển nhiên hôm nay Tô Lê không có tinh thần nào để đi ứng phó đám người này, vô lực dựa vào người Giang Thần Hy.
Lúc này, tất cả các trưởng bối cùng ông nội đi từ trên lầu xuống, nhưng mà khi Tô Lê đứng dậy chuẩn bị chào hỏi ông nội Giang thì một giây sau liền sững sờ.